Logo
Trang chủ
Chương 125

Chương 125

Đọc to

Tibu tiến sát tới Sunny, bất chợt ôm lấy cô ấy, miệng thì thầm:

- Sunny, em đừng đi được không…

- Em xin lỗi, nhưng em cũng không thể làm gì hơn, cả nhà em biết chuyện rồi.

- Ừ vậy em nên đi đi, có một cuộc sống mới, một bắt đầu mới thật tốt.

- Anh hứa với em, phải sống thật tốt nhé!

Tibu chợt nấc lên một cách nghẹn ngào, hai tay giữ chặt Sunny dường như không thể để cô ấy đi được.

- Ny à, anh yêu em. Các ngôi sao và các vị thần sẽ thay anh bảo vệ em.

Nhìn Sunny xa dần, mắt Tibu bỗng chốc cay xè, miệng thì thầm chỉ đủ mình nghe:

“Anh xin lỗi khi không giữ lời hứa, vì cuộc sống của anh đã kết thúc ngày hôm nay rồi. Điều đau đớn là anh không thể giữ được nó..."

Trở về với thực tại, khi mà những hình ảnh đó mờ dần đi, nước mắt Tibu lại chảy xuống mỗi lúc nhiều hơn, trời sinh con người bản tính hình như vốn dĩ yếu đuối, chỉ là họ sẽ ngày một mạnh mẽ hơn sau những thăng trầm của cuộc sống. Trái tim Tibu đau nhói một cách dữ dội và mãnh liệt khi nghĩ về Sunny. Những ngày đầu bước chân xuống Sài Gòn, Sunny đã mang trong mình giọt máu của Thành. Tibu tự mình hiểu rằng đó là cái cách mà Sunny cứu vớt tình yêu của mình. Rồi cô ấy cũng phải tự hủy đi sinh linh bé bỏng bên trong cơ thể vì người đàn ông bội bạc và phũ phàng đó.

Tưởng rằng thần chết sẽ mang Sunny đi vì biến chứng băng huyết, nhưng dường như có một chút may mắn nào đó đã đem cô ấy trở lại. Hình như các vị thần đã âm thầm dõi theo và bảo vệ cô ấy.

Mỗi khi nghĩ tới hình ảnh Sunny nằm đó, máu lênh láng trên mặt đất là Tibu lại không kìm được nước mắt. Cả cuộc đời này chưa bao giờ Tibu trách hay căm hận Sunny dù chỉ một lần. Cái cách cô ấy yêu thương một người, nó quá khờ dại và mù quáng. Tình yêu đó khiến con người ta hy sinh tất cả, bất chấp mọi hiểm nguy chỉ để bên cạnh người mình yêu.

Những cơn đau cũng dịu đi dần, trời đã về chiều. Hình như đây là lần đầu tiên Tibu nhìn thấy bình minh trên đồi thông tin. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời xuyên qua các tán thông, chiếu thẳng vào khuôn mặt của Tibu. Bỗng chốc Tibu thèm cái bình yên này quá. Gió lặng rồi, mây cũng tan rồi... trong lòng thầm nghĩ ngày nào đó, đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, liệu có được chút bình yên nào không?

...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Quốc Độ (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN