- À Jenny.
- Sao anh? Jenny vừa ăn vừa nhìn Tibu.
- Ăn xong anh sẽ dẫn em tới một nơi đặc biệt.
- Wao, nơi nào mà đặc biệt, anh làm em tò mò quá nhen. Đi đâu vậy anh?
- Tới nơi rồi em sẽ biết.
Môi Jenny mím chặt lại, đôi mắt lại căng tròn ra, nhìn Tibu một cách nũng nịu rồi nói:
- Nói cho em biết trước đi mà, năn nỉ anh đó. Hic.
Cái khuôn mặt đó, Tibu vừa thích lại vừa yêu, đôi lúc cô ấy hệt như một đứa trẻ, nhưng đôi lúc lại chín chắn và trưởng thành một cách kì lạ.
- Trời, thì cứ ăn xong đi rồi biết. Tibu nói.
Jenny làm vẻ hờn dỗi, hứ lên một tiếng rồi lườm Tibu một cái. Điệu bộ đó khiến Tibu phải bật cười rồi xoa dịu cô ấy:
- Đến một nơi rất đẹp, nơi mà anh đã từng nghĩ rằng sẽ đến đó cùng với người anh yêu thương nhất. Thế đã được chưa?
- Oh yeah. Ăn cơm nhanh là ăn cơm nhanh thôi. Yêu anh nhất.
Jenny lại cười, cái nụ cười mà đôi lúc khiến Tibu nhầm lẫn rằng cái hiệu ứng mà nó mang lại hệt như nụ cười của Sunny. Ấm áp và đầy bình yên. Đôi lúc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là một điều kì diệu của thế giới này.
Mọi người cứ nghĩ rằng những con phố dưới hàng ngàn ánh đèn lấp lánh, phản chiếu lên hồ Xuân Hương tạo nên đêm Đà Lạt đầy quyến rũ và thơ mộng, tựa như một bức tranh hoàn mĩ của thiên nhiên. Nhưng thật ra đối với Tibu, bức tranh đó không phải là đẹp nhất.
Càng về đêm không khí càng trở nên lạnh lẽo, sương buông xuống kín cả con đường dày đặc đến mức khó quan sát rõ được phía trước. Đường vào Trại Mát buổi tối khá vắng vẻ, có lẽ vì nơi này khá biệt lập so với trung tâm thành phố, thỉnh thoảng mới có vài xe qua lại. Con đường dài quanh co chạy dọc các ngọn núi, hai bên bao bọc bởi các rừng thông chính vì thế những khoảnh khắc đầu tiên khi vừa bước chân tới nơi đây là cảm nhận được cái lạnh lẽo xuyên suốt khắp cơ thể.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)