Logo
Trang chủ
Chương 130

Chương 130

Đọc to

- Anh yêu à, em nghĩ rằng anh yêu đến điên rồi. Nhưng con người đó lại khiến em yêu…

- Thôi bỏ đi, đừng nói đến chuyện đó nữa.

Lúc này thì Jenny xoay người hẳn về phía Tibu, miệng chợt cười mỉm một cách lém lỉnh, nhìn Tibu rồi nói:

- Anh cao 1m86, chị Sunny thì cao 1m54. Lúc hôn nhau thế nào nhỉ.

Tibu bật cười, rồi vuốt nhẹ sống mũi Jenny:

- Không gì là không thể cưng à. Con người có thể chọn cho mình mọi thứ, nhưng tình yêu thì không được, nó đến một cách bất ngờ và không thể lường trước được.

- Ây da, anh giỏi chống chế nhỉ. Em không quan tâm chuyện đó có dễ dàng hay không, để em thử.

Jenny hít một hơi thật dài, khẽ nhón đôi chân mình lên, hay tay choàng qua vai Tibu mắt nhắm lại một cách nhanh chóng rồi hôn lên môi Tibu.

- Thế nào, hôn em có vẻ dễ dàng hơn nhiều đúng không? Có ngọt không hở anh?

Tibu ôm lấy Jenny, nhìn cô ấy thật kĩ rồi vén một bên tóc lên, miệng thì thầm:

- Hơi hơi ngọt, mà anh thích cái mùi dâu từ môi của em rồi đó.

Mỗi khi hai gương mặt chỉ cách nhau một chút, là Tibu lại có dịp quan sát Jenny thật kĩ. Cô ấy luôn đẹp một cách lạ thường, đúng là trong cuộc đời Tibu Jenny là người con gái đẹp nhất. Kể cả ngoại hình lẫn tính cách, trong lòng Tibu thấy nuối tiếc cho người con gái đó, tại sao lại yêu một người tầm thường như mình nhiều đến như vậy.

Bất chợt đôi mắt Jenny hơi ướt át, tựa như những giọt nước mắt gần như sắp lăn dài trên khuôn mặt đó:

- Anh .. anh đáng ghét lắm đó. Anh mới chỉ nói yêu em có một lần duy nhất, mà đó cũng chẳng phải thật lòng. Tibu xấu xa. Hu hu hu ông trời ơi, số con đúng là số khổ mà.

Jenny chẳng khóc nữa, khuôn mặt giả bộ ngây ngô lại xuất hiện như muốn trêu chọc người đang đứng trước mặt mình. Nhưng sâu trong trái tim Tibu cũng cảm nhận được một điều gì đó. Là mong ước thầm kín của cô ấy hay là khao khát bấy lâu nay, chỉ một lần được yêu…

- Hey, nói cho em biết một bí mật nhé. Miệng Tibu tiến sát dần về phía Jenny rồi thì thầm đủ chỉ để cô ấy nghe:

“Anh yêu em, Jenny à. Tận sâu trong trái tim anh, anh nghe nó nói rằng, nó yêu một cô gái tên là Jenny.”

Lần này thì Tibu chủ động kéo sát Jenny về phía mình, đặt lên đôi môi mềm mại và ngọt ngào đó một nụ hôn mãnh liệt và ngọt ngào nhất. Im lặng cảm nhận và lắng nghe mọi cảm xúc trong cơ thể.

Khi Tibu mở mắt ra nhìn Jenny, thì những hình ảnh cô ấy đang cười một cách hạnh phúc nhòe dần trước mắt Tibu. Hai chân Tibu dường như không còn một chút sức nào để nâng đỡ cái cơ thể nặng nề này nữa. Đôi tay Tibu trượt dài từ khuôn mặt Jenny và dần rớt xuống đất, mọi thứ trở nên tối đen, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi Tibu đủ tỉnh táo nghe thấy hơi thở mình dần nặng nề và tiếng gọi đầy hoảng sợ của Jenny.

Tibu thấy mình trở lại như một đứa bé 5 tuổi, ba đang cõng Tibu trên lưng, hai cha con cùng nhau đi dạo trên biển.

- Ba ơi, mẹ đâu rồi. Con nhớ mẹ quá à.

Những ký ức lúc nhỏ lại hiện về trong giấc mơ của Tibu, chỉ trong giấc mơ này Tibu mới nhìn thấy và cảm nhận được đôi mắt ba khẽ ước nhòa khi trả lời câu hỏi đó.

- Mẹ đang ở một nơi rất xa và dõi theo hai ba con mình rồi. Nhưng con đừng buồn, mẹ lúc nào cũng nhớ đến con. Dù thế nào, ba cũng sẽ mãi ở bên cạnh con, bảo vệ và che chở cho con.

- Dạ, con biết rồi. Ba ơi, ba cho con xuống để con đi bộ trên cát đi.

- Nhưng cát nóng lắm, sẽ làm bỏng chân con mất...

“Nhưng cát nóng lắm, sẽ làm bỏng chân con mất phải không ba..."

Không cần biết đó là trong giấc mơ, hay là hiện tại nhưng Tibu cảm nhận được rõ ràng nước mắt mình đang rơi ra một cách nhanh chóng. Lòng Tibu thắt chặt lại, cảm nhận cái hương vị ướt át và mặn mà từ mồ hôi của ba rơi xuống. Những hình ảnh người cha vô cùng thân thuộc vất vả mưu sinh kiếm sống cứ như từng mũi kim xuyên vào tâm trí lẫn trái tim Tibu. Khi mẹ đột ngột ra đi, một mình ba phải gánh khoản nợ khổng lồ vì chữa bệnh cho mẹ. Cuộc sống khó khăn khiến người cha ấy phải đi nước ngoài mưu sinh trang trải nợ nần và cuộc sống. Điều duy nhất trong lòng khiến Tibu không cảm thấy thanh thản nếu một ngày nào đó ra đi chính là ba.

Khung cảnh lại thay đổi một cách đột ngột, chỉ còn một tông xám buồn bã, ba ngồi đó trong góc phòng. Hay tay nắm chặt vào nhau, ba khóc... hình ảnh đó còn lưu lại trong kí ức của Tibu vào cái ngày mẹ ra đi. Lúc đó chỉ còn là một đứa trẻ nên Tibu không cảm nhận được nỗi đau vô tận trong lòng ba. Đứa bé đó từ phía cửa chập chững đi vào, chạy tới thật nhanh vào lòng ba. Ôm lấy ông ấy thật chặt, miệng bi bô:

- Ai làm ba buồn đó, ai ăn hiếp ba phải hông. Con ôm ba nè, thương ba nhiều lắm, ba đừng buồn nữa nha...


 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Tư vấn - Review] Vô tình hôn gái ... em phải làm sao?
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN