Logo
Trang chủ
Chương 131

Chương 131

Đọc to

Tibu dần mở mặt, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cứ xộc vào mũi một cách khó chịu. Nhưng mặc kệ nó, Tibu khóc như một đứa trẻ. Hai hàng nước mắt không thể nào ngừng lại. Trong lòng đau quá, trái tim như bị bóp nghẹt lại. Đau dường như không thở được. Tibu vừa khóc vừa kêu lên hai tiếng:

- Ba ơi...

Căn phòng lúc này chỉ có Nhân và Beo đứng ngay cạnh giường Tibu. Vừa thấy Tibu tỉnh dậy trong tình cảnh như thế cả hai liền sốt sắng hỏi:

- Ê mày, mày có sao không. Có chuyện gì vậy?

Tibu cứ mãi sụt sùi không ngừng, hai hàng nước mắt cứ chảy mãi. Hình như Tibu lúc này, càng ngày càng trở nên yếu đuối chứ không còn cứng rắn như trước được nữa.

- Cho.. cho tao ... điếu thuốc....

- Giỡn hoài mày, đây là bệnh viện mà. Nhân lên tiếng.

- Thì cứ cho tao đi… xin tụi mày đó. Tao cần hút để bình tĩnh lại, để suy nghĩ.

- Nhưng… nhưng mà, mày đang bệnh đó Tibu. Nhân nói đầy một cách lo lắng.

Trong lúc đó thì Beo đã mồi một điều thuốc, và đưa đến cho Tibu:

- Nè hút đi người anh em, bình tĩnh lại. Có nhiều chuyện cần phải nói. Ngồi dậy ra phía cửa sổ hút, ở đây có thiết bị báo cháy.

Hai tay Tibu run rẩy cầm lấy điếu thuốc cháy dở, ngồi dậy khỏi giường, tiến về phía cửa sổ ngồi bệt xuống đó. Tibu bây giờ trông thật thảm hại và dường như không còn sức sống. Đưa điếu thuốc lên miệng rít liên tục, chợt thở dài rồi Tibu lên tiếng:

- Tụi mày thằng nào cũng gặp ba tao rồi, tao thật sự rất nhớ ổng và lo lắng cho ổng… Sắp có chuyện xảy ra với tao rồi.

Nhân và Beo nghe đến đó cũng chợt chạnh lòng, hai thằng chợt thở dài.

- Đừng nghĩ quẩn, chẳng có chuyện gì đâu mày. Nhân nói.

Tibu chợt cười một cách đầy xót xa, rít thêm một hơi thuốc:

- Lúc tụi mình còn đi học, ổng thường hay nói với tao rằng hãy làm những gì con mơ ước và cố gắng thực hiện nó. Ba sẽ luôn ủng hộ và đứng phía sau con. Trước giờ tao cũng chưa từng dám mơ ước điều gì, chỉ mong muốn trong tương lai có một công việc thật tốt, làm ra nhiều tiền thay đổi cuộc sống của hai cha con.

- Hey thằng kia, mày làm gì mà nói thảm vậy. Tươi tỉnh lên coi. Beo lên tiếng.

- Hai thằng tụi mày biết điều buồn cười là gì không, dường như những ngày gần đây tao thật sự có một mơ ước. Tự bản thân tao thấy rằng điều đó vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn. Đó là được cưới người tao yêu, kiếm một việc làm đủ để lo cho ba tao và vợ tao thôi. Một cuộc sống giản dị nhưng ấm cúng.

Tibu bật cười, một nụ cười chứa đựng nhiều tâm sự buồn hơn là sự vui sướng. Hai mắt Tibu nhíu lại, cảm giác cay xè lại ứa đầy hai con mắt. Nghi hoặc trong mộng của thế gian, khi tỉnh mộng ắt hẳn sẽ thấu hiểu. Hình như con người ta không dám mơ ước một điều gì đó ắt là vì sợ không thực hiện được điều đó…

- Ê tụi mày, sao tao lại ở đây, tao đang ở đâu?

- Mày đang ở bệnh viện Pháp Việt, bất tỉnh hai đêm rồi. Tao, Nhân và Jenny đưa mày xuống. Từ lúc xuống đến giờ con bé không ngủ, nó thật sự lo lắng cho mày nhiều lắm.

- Shitttttttt cái gì, hai đêm? Hèn gì bụng tao đói cồn cào. Mà tụi mày thủng não rồi hả, dư tiền hay sao mà chui vô trong này.

- Mẹ, tao với thằng Nhân có được mấy trăm bạc trong túi. Một tay Jenny lo hết, nhất quyết phải đưa mày vào đây cho bằng được. Beo nói.

- Bác sĩ nói tao bị sao?

Nghe đến đó thì Nhân nhìn Beo, ánh mắt hai thằng dường như muốn thông báo với Tibu rằng chuyện đó thật khó nói biết chừng nào.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kỹ Năng Tán Gái Cao Cấp
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện