Logo
Trang chủ

Chương 66

Đọc to

- Ừ, một số tiền khổng lồ, nhưng để mua tự do thì không bao giờ có thể so sánh được. Haizzz

Tibu cười ngượng ngạo một chút rồi nói tiếp:

- Chuyện khó tin quá phải không mày, máu mủ ruột thịt còn tiếc nhau vài đồng bạc, vậy mà…

- Mày đừng có nói vậy Tibu, tao mày hay Long và các anh em khác, trước giờ chưa bao giờ coi trọng đồng tiền hơn tình anh em. Và tao biết nếu là mày, mày cũng không tiếc rẻ gì với tụi tao.

- Ừ, mày nói cũng đúng. Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa.

Nửa tiếng sau đó thì đám em của Long cũng đến

- Dạ chào mấy anh, chào anh Tibu. Tụi em mang xe đến đón mấy anh ạ. Tiếng của Tuấn, người em thân thiết của Long dưới này

- Ừ, cám ơn mấy đứa nhiều nhé, hồi nữa anh em tới thì cứ làm như lời anh dặn tối qua, có nhớ không Tuấn. Tibu nói

- Em nhớ rồi, anh Tibu cứ yên tâm.

- Ừ tốt lắm. Thôi mấy đứa đi đi. Nhớ đúng giờ

Uống cafe xong thì cả đám kéo nhau đi ăn sáng, nói chuyện trên trời dưới đất. Sau đó thì cũng nhau đi qua nhà của Văn Đạt.

Nhà Văn Đạt nằm trong quận 4, một khu khá là biệt lập so với thành phố, đa số đều là biệt thự. Vừa mới tới đầu hẻm thì các quán nước hai bên đã đông nghẹt thanh niên ngồi đó, ước chừng khoảng 40 đứa. Vẻ mặt của Việt cùng những đứa khác có vẻ khá lo lắng, lúc đó Nhân mới lên tiếng hỏi Tibu:

- Sao Tibu, nhắm chơi nổi không? Đông quá mày ơi.

Tibu cười, nhìn mấy đứa kia rồi nói

- Sao? Chùn bước rồi à. Khí thế của năm xưa đâu hết rồi

Thấy thế, mọi người liền nói lại:

- Ai sợ? Mày chỉ được cái nói tào lao. Nhớ lời thề năm xưa chứ? Có phước cùng chia, có họa cùng gánh.

Tibu cười phá lên.

- Ha ha, vẫn còn nhớ hả? Ok, hôm nay đánh tới chết.

Từ xa Tibu đã nhận ra Văn Đạt ngồi cùng đám bạn khoảng 11 thằng ngay trước quán cafe Diễm Xưa. Vừa thấy Tibu thì Văn Đạt đã hùng hổ đứng dậy cùng đám bạn.

Dừng xe ngay trước mặt tụi nó, Tibu bước xuống, nhìn thẳng vào mặt Văn Đạt rồi nói:

- Wao, hơn 10 thằng luôn. Giờ tụi tao chỉ có 6 thằng thôi. Tao có ý kiến như thế này, hay là mày với tao bước ra bật co?

- Ha ha ha. Văn Đạt cười lớn rồi nói tiếp: Sao hả Tibu, mày sợ rồi à? Tao không thích đó. Tao thích đánh hội đồng mày đó

- Thích kéo chài tao hả? Tao hỏi mày một lần nữa, có dám bước ra tay đôi với tao không hả Đạt? Tibu chậm rãi rút một điếu thuốc ra từ trong túi, mồi và hít một hơi thật sâu. Nhìn xung quanh rồi cười đầy khiêu khích.

- Mày khùng hả Tibu, đã bước tới đây thì đừng hòng ra được. Hôm nay tao bắt mày phải quỳ xuống xin tao tha mới được. Văn Đạt hùng hổ nói.

- Đúng rồi, đập chết m nó đi Đạt. Mấy thằng kia ăn theo

Tibu hơi nhăn mặt lại, có vẻ không vừa ý. Rồi nhìn Nhân

- Ê Nhân, ra chỗ xe máy bấm còi cho tao.

- Bấm làm gì vậy mày? Nhân hỏi

- Thì mày cứ bấm cho tao, bấm liên tục nha.

- Ừ, rõ bực mình, đánh thì đánh m nó đi, lâu quá không động tay động chân làm mày bị thần kinh rồi hả Tibu. Nhân lẩm bẩm

Tibu thì lại thấy buồn cười, nhìn cái dáng vẻ bực mình của nó đi ra phía xe máy miệng thì không ngừng lẩm bẩm không thể nào nín cười được. Tụi thằng Beo, Hải, Huy… cũng thế, đang thủ thế chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng nghe Tibu nói thì mặt đần thối ra.

- Văn Đạt, là mày thích đánh hội đồng chứ không phải tao. Tibu cười nửa miệng, đầy thách thức và coi thường.

Bip…… bip ….. bip……
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN