Logo
Trang chủ

Chương 67

Đọc to

Ngay sau tiếng còi của Nhân, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng của rất nhiều xe cùng nổ máy một lúc. Nó ở rất gần với Tibu. Vẻ hoang mang bắt đầu lộ dần trên khuôn mặt của Văn Đạt và đám bạn nó. Mấy đứa phía Tibu cũng sốt ruột không kém bèn lên tiếng nói:

- Tibu, đánh tụi nó một trận luôn đi, rồi về lẹ, không tụi kia vô là mệt đó. Để tao đánh vô cái mặt đáng ghét của thằng Đạt đi. Tao nhịn hết nổi rồi.

- Tụi mày cứ bình tĩnh, kịch hay còn chưa mở màn mà.

Chưa đầy một phút sau thì rất đông người đến, trải dài cả con hẻm trong khu nhà của Văn Đạt. Cái không khí lúc đó rất khó tả, nó kích thích cái cảm giác của một người đàn ông rất nhiều, rạo rực, hứng thú và không ít sợ hãi.

Chiếc xe đi đầu vừa dừng, thằng Tuấn đã hùng hổ xuống xe, chạy về phía quán café miệng thì la lớn

- Đm! Thằng nào, thằng nào đòi chơi anh Tibu đâu? Bước ra mau

Cái khuôn mặt của Văn Đạt lúc này đúng là không thể nhịn cười, mặt thì không còn chút máu, không có đứa nào dám đưa mắt nhìn Tibu. Đúng lúc đó thì Tuấn chạy về phía Đạt, tay cầm nón bảo hiểm, tính đánh nó thì Tibu liền bước tới chặn lại, níu lấy áo Tuấn rồi nói:

- Được rồi Tuấn, cứ từ từ em. Anh đang nói chuyện mà.

Tibu tiến về phía thằng Văn Đạt rồi nói

- Sao thằng em, giờ thích bật co hay là kéo chài? Thích đánh hội động lắm phải không. 1, 2,3,4….. Haizzz, bây giờ bên tao có hơn 40 chục thằng thôi. Hay là đánh đại đi nha?

Văn Đạt như chết đứng, miệng không nói được tiếng nào

- Đm, mày bị câm hả Đạt. Tao đang nói chuyện với mày.

- Tao… tao..

- Tao? Mày nhỏ tuổi hơn tao đó Đạt, ngay từ lúc đầu vào lớp, mày xưng hô như vậy đã khiến tao không ưa mày rồi. Tao đã nói lần sau tao sẽ giết mày, mà mày không nghe tao. Giờ mày thích sao hả ?????!!!!!!!

Đang nói chuyện bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, đột nhiên Tibu quát lớn lên. Văn Đạt đang đứng như trời trồng cũng phải giật bắn cả mình. Không dám nhìn vào đôi mắt đáng sợ đó, đôi mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù, như muốn giết chết đối thủ. Rồi Tibu nhìn về phía đám bạn của Văn Đạt rồi nói

- Thằng nào là bạn tốt của nó, bước ra tao coi không thì biến đi.

Cái đám đó ái ngại nhìn Văn Đạt rồi rón rén bước đi, bỏ lại thằng Đạt một mình!! Chỉ còn một mình nó đứng đó, thiết nghĩ lúc đó chắc nó sợ cũng gần vãi ra quần rồi.

- Tụi mày không biến lẹ đi, tao chặt xác hết cả lũ bây giờ. Tibu nạt nộ rồi lườm tụi nó.

Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN