Lúc này thì… haizzz… Văn Đạt chạy tới Tibu, quỳ xuống, bắt đầu khóc lóc như một đứa trẻ, tay thì níu lấy người Tibu, miệng thì không ngừng van xin
- Anh Tibu, em… em.. xin lỗi… Anh bỏ qua cho em được không, em thật sự xin lỗi…
- Bỏ qua? Phóng lao phải theo lao em ạ. Có gan chơi thì thằng em phải có gan chịu chứ
- Em.. em xin anh mà, sẽ không bao giờ em dám như thế nữa ạ.
- Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày được, một lý do khác là vì mày đã từng xúc phạm đến Sunny, đúng không anh bạn cùng lớp. Tibu cười mỉa mai
- Em… em ham chơi nên mới thế, mong anh Tibu bỏ qua cho em…
- Được!!!! Tao sẽ bỏ qua cho mày, với điều kiện là mày phải đi Vũng Tàu với tụi tao.
Văn Đạt ngước mặt lên nhìn Tibu, tỏ rõ vẻ khó hiểu
- Dạ, ý anh là sao? Em không hiểu
- Đm tao đã nói là mày đi Vũng Tàu với tao, tao nói bằng tiếng việt mà mày không hiểu hả?
- Nhưng… nhưng…
- Tao không làm gì mày đâu mà sợ, đứng dậy đi. Mày làm vậy nhìn khó coi quá. Đàn ông gì mà… haizzzzz
Mặt thằng Đạt thì ngu ra vì không hiểu tại sao Tibu lại làm vậy, Beo liền chạy tới lượm con dao lên, định đâm thằng Đạt thì Tibu liền ngăn lại
Đề xuất Tiên Hiệp: Mị Lực Điểm Đầy, Kế Thừa Trò Chơi Tài Sản