Logo
Trang chủ

Chương 81

Đọc to

Những lời nói của Tibu như hiểu thấu trái tim của Văn Đạt, nó... bật khóc... bật khóc nhưng không thành tiếng. Chỉ có gương mặt nhăn nhúm lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Có lẽ tận sâu trong thâm tâm, nó biết những điều Tibu nói hoàn toàn không sai một chút nào.

- Anh... Em... em...

Văn Đạt nghẹn ngào, dường như có gì đó chắn ngang trong cổ họng chẳng thốt nên được thành lời.

- Haizzz, cái thằng, khóc lóc như đàn bà vậy.

Tibu rút trong túi ra, mồi thêm một điếu thuốc nữa. Rít một hơi rồi đưa cho Văn Đạt:

- Cầm lấy, hút đi cho xuống nước mắt, mạnh mẽ lên đi chứ.

Phải mất một lúc sau, Văn Đạt mới bình tĩnh hơn được, dường như Tibu như là người giúp nó cảm thấy cởi mở những khúc mắc trong lòng bấy lâu nay, nhìn thấu tâm can của nó.

- Anh nói đúng, thật sự em rất cô độc. Bạn bè nhiều nhưng thật ra cũng chỉ vì tiền của em, vì những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng, hay những bữa đi bar hoành tráng. Em rất nhớ mẹ. Em không trách ba và rất thương ổng nhưng nhiều khi cả tuần mới gặp được ổng, nhìn căn nhà lúc nào cũng lạnh lẽo và hiu quạnh… lủi thủi ở đó một mình, sự rộng rãi và tiện nghi của nó cũng chỉ làm em cảm thấy sợ hãi hơn... Nhiều lúc muốn chứng tỏ bản thân của mình cũng vì em muốn mọi người để ý tới.

- Thôi đừng lải nhải nữa, cứng rắn lên đi. Ngày hôm nay là bài học dành cho mày, còn chuyến đi này có lẽ là sự đền bù của tao. Lần trước đánh mày bể đầu, cũng do tao thiếu kiềm chế và hơi nặng tay.

- Anh... anh đừng nói vậy, thời gian qua em xin lỗi anh vì những gì mình đã làm. Em cám...

Văn Đạt chưa nói hết lời thì Tibu vội cắt ngang:

- Thôi được rồi, tao không thích màu mè ơn nghĩa.

Nói rồi Tibu đứng dậy, nói thật to cho mọi người sau xe có thể nghe rõ:

- Từ ngày hôm nay, coi như Văn Đạt là em út của tao, mọi người nhớ sống với nhau hòa thuận. Không thắc mắc gì nữa hết.

Văn Đạt vẫn còn chút ngại ngùng, xuống đó cả nửa tiếng thì cái đám đó mới bắt chuyện với nó. Mà đời cũng khó lường trước được, mới sáng còn hăm he nhau, tới trưa lại thân thiết. Nhìn thấy nó và mọi người bắt đầu cười nói vui vẻ, Tibu thấy cũng yên lòng. Có lẽ vì phần nào cuộc đời của nó cũng giống Tibu, khiến trong lòng Tibu cảm thấy có một chút gì đó đồng cảm. Tibu đang mải mê suy nghĩ thì tiếng nói của Jenny cắt ngang:

- Anh làm gì đó honie? Sao tự nhiên lại ưu ái Văn Đạt quá vậy, tính chơi trò gì phải không?

Sài Gòn mùa này nóng đến kinh khủng, chính vì thế mà cái quyết định đi biển chơi của cả nhóm trở nên sáng suốt hơn bao giờ hết. Hai tiếng đồng hồ lăn bánh, cuối cùng cũng gần đến nơi. Nhưng có một chút thay đổi nhỏ, thay vì đến Vũng Tàu thì mọi người thống nhất điểm dừng sẽ là Long Hải, bãi biển đó không có nhiều du khách, do đó nó khá là yên tĩnh.

Cái cảm giác lúc sắp đến chẳng khác nào lúc nhỏ cả, nó bồn chồn và rạo rức chỉ mong đến nơi thật nhanh. Tibu yêu biển, chẳng biết từ khi nào nhưng cứ mỗi lần có dịp đi biển thì trong lòng thấy nhẹ nhàng vô cùng, như là trút hết được những muộn phiền ở trong lòng. Rồi thì mọi thứ cũng dần xuất hiện trước mắt, một màu xanh rì đang ở trước mắt, cái vẻ đẹp yên bình, tiếng sóng biển rì rào như một khúc hát bất tận dịu êm bên tai. Xe chưa kịp dừng ở bãi thì Tuấn đã kêu réo Việt om sòm:

- Anh Việt, mở cửa nhanh lên!!!!

Cửa vừa mở ra thì cả đám đã nháo nhào nhảy xuống và chạy ùa ra biển. Tibu nhìn Jenny mỉm cười rồi cầm tay Jenny kéo về phía biển thật nhanh.

Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Sinh Tử Bộ Bắt Đầu Tu Tiên
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN