Chương 83

….
…..

Cả bọn ăn trưa ngay ngoài bãi biển, cũng làm năm thùng bia như người lớn, cũng tê tê như ai, sau đó lê lết bò càng ra gần đó khoảng 200m thuê nhà nghỉ. Khi màn đêm đang dần buông xuống, lúc Tibu tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm cạnh Jenny, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô không khốc. Ngồi dậy và ra phía tủ lạnh lấy chai nước uống. Tibu ngồi xuống ngay ghế sofa, uống một ngụm thật lớn cho thỏa cái cơn khát đang hành hạ trong cơ thể, và nhìn Jenny… chỉ có một chút ánh sáng le lói đang luồn qua phía cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của Jenny, đang chiếu lên cái tạo hóa hoàn mĩ qua bàn tay nhào nặn của các vị thần, nhìn Jenny ngủ thật đáng yêu làm sao, hình như giấc ngủ đó đang rất bình yên thì phải…

Tibu tiến gần về phía Jenny, đưa tay lướt qua cái sống mũi nhỏ nhắn đó, đôi mắt Jenny dần mở ra, cái ánh sáng trong căn phòng, nửa tối nửa mập mờ như đang làm tấm phông nền cho hai ngôi sao trên gương mặt đó, nó ngờ nghệch một cách đáng yêu, thuần khiết và đầy cuốn hút, cứ như là khi nhìn vào bầu trời ban đêm, sâu hun hút và rộng lớn, có một chút sợ hãi, kèm theo một chút thích thú và lôi cuốn. Không thể dứt ra được…

- Chào em, kì quan thứ 8. Tibu mỉm cười.

- Anh này, lại chọc em nữa. Anh dậy rồi sao, hic anh uống nhiều quá, không đi nổi luôn. Ăn xong là anh với mấy người đó lúc thì đi lúc thì bò, em không biết nói gì luôn. Hì hì. Nhìn buồn cười lắm.

- Ây da, dậy mà không chịu dìu anh đi còn nói nữa.

- Xí, ai biểu anh cứ bắt em uống. Em không biết uống, có đúng hai chai mà mắt hoa hết cả lên.

Đúng lúc đó thì mấy thằng đập cửa ầm ầm, rủ mọi người cùng nhau ra biển đi ăn tối. Mọi người thay đồ rồi tập trung trước cửa nhà nghỉ. Tibu ra ngoài trước để chờ Jenny thay đồ, mọi người cũng tập trung đông đủ hết.

- Mọi người tỉnh hết chưa? Hay vẫn còn say, làm sao tao về được nhà nghỉ nhỉ. Tibu cười.

- Haizzz, em cũng chẳng nhớ nữa. Mà anh Beo với thằng Văn Đạt ói đầy trên giường, lúc em tỉnh dậy thì thấy trên giường có nguyên con tôm, gớm chết đi được. Kakaka. Tuấn nói.

Cả bọn cười phá lên, rồi đột nhiên im bặt khi cửa phòng Tibu mở ra, Jenny từ từ bước ra. Chẳng cầu kì, cũng không màu mè, mọi thứ đơn giản đến mức hoàn hảo. Jenny bận áo sơ mi trắng của Tibu với cái quần soọc ngắn màu xanh nước biển, chân đeo một cái lắc có hình ngôi sao, môi son không màu, nhìn mềm mại và ước át, chỉ muốn cắn vào đó một cái. Hình mẫu này dường như chẳng phải thằng con trai nào cũng thích sao, rất tự nhiên, vô cùng quyến rũ nhưng lại rất gần gũi và thân thiện.

- Hey, tụi mày ngậm cái miệng lại, nhìn gì ghê vậy, cho con người ta thở với. Đi ăn thôi.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Uyên
BÌNH LUẬN