Tibu lên tiếng rồi bước đi, mặc dù Jenny rất đẹp nhưng Tibu cứ phải giả vờ như không quan tâm đến điều đó. Cũng chẳng hiểu tại sao, đàn ông mà, ai chẳng bị cái đẹp vương vấn. Chỉ có điều là nó quá sức tưởng tượng, bộ xử lý của Tibu vẫn chưa kịp truyền tải cái cảm giác này…
Ăn uống rồi lại no say. Có bia rượu khiến con người ta gần gũi và dễ mở lời với nhau. Nó như là chiếc cầu nối cho hai vùng đất xa lạ. Mọi người bắt đầu chạy nhảy và la hét trên biển. Tibu ngồi đó, cố gắng cảm nhận mọi thứ. Lắng nghe tiếng nói của lòng mình giữa đêm đen. Mọi thứ quá đỗi bình yên.
- Hey Tibu, chụp nè mày.
Tibu quay lưng lại, tay chụp lấy chai bia Beo ném về phía mình.
- Beo! Cụng vì Trung và Long, thiếu tụi nó, kể cũng buồn đúng không?
Beo uống một hơi, thở dài, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, rồi ừ một cách nặng nề.
- Tibu, cái vụ mày bị đâm, thật ra là ai? Sao mày không nói gì với tụi tao?
Tibu cười một cách ngượng ngạo, uống một hớp bia rồi quay sang nhìn Beo:
- Nói gì đây mày, biết đó là ai không? Là chú Sáu, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là chú ấy, tao phải làm gì đây, ừ… tao không thể làm được gì. Thế giới ngầm của chú ấy quá lớn, làm sao chống chọi đây?
- Sao lại là chú Sáu? Sao lại như vậy?
- Mày không nên biết nhiều về chuyện này, coi như mọi thứ đã giải quyết xong rồi, để nó chìm vào quên lãng đi Beo.
Beo đứng phắt dậy, miệng chửi đổng lên rồi ném lon bia về phía biển:
- M, làm sao bỏ qua được chứ. Tao không để yên được.
Tibu cũng đứng dậy, khoác vai Beo rồi nói:
- Nghe lời tao lần này thôi Beo, không làm được gì cả. Nếu làm lớn chuyện, cái mạng này có lẽ cũng không giữ được đâu…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Beo hét lớn, miệng gầm gừ như một con cọp dữ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Cầu Cao Võ