Logo
Trang chủ

Chương 87

Đọc to

Vâng, nó rất chặt. Tưởng như Jenny biết được những gì Tibu đang suy nghĩ, và đang cố gắng níu giữ Tibu, kéo anh ấy lại về phía mình.

- Em không hiểu được hoàn toàn những gì anh đang suy nghĩ, nhưng anh biết đấy, em chính là người hiểu anh nhất. Jenny thì thầm ngay bên tai Tibu.

- Vậy sao? Em không những đáng yêu mà còn là một người khó đoán nữa, Jenny à.

- Không cam tâm đúng không? Vậy giờ anh muốn sao?

- Chỉ là mọi chuyện vẫn không rõ ràng. Trong lý trí của anh, anh muốn mình quên đi tất cả và bắt đầu một điều gì đó thật mới mẻ, anh muốn xóa bỏ tất cả những kí ức cũ, và xây dựng lại những kí ức mới từ em… nhưng trái tim anh lại thôi thúc mình phải tìm hiểu tất cả. Ông trời có thể đưa con người vào những hoàn cảnh khác nhau, nhưng định mệnh là do bàn tay chúng ta tạo nên, không phải thế sao?

Nghe tới đó thì Jenny khẽ xoay người lại, quàng tay qua người Tibu, ôm một cách nhẹ nhàng, nhưng có cảm giác nó nặng nề và đầy cảm xúc.

- Vậy thì anh hãy tìm hiểu đâu là số phận của mình đi, trước khi quá muộn. Em không muốn anh phải sống hối hận cả phần đời còn lại.

Tibu cười, kéo Jenny về sát phía mình, để đầu Jenny dựa một cách nhẹ nhàng vào vai mình.

- Sunny không cao bằng em, ba vòng thì cũng bình thường nếu không muốn nói là thiếu thốn, nhưng khuôn mặt Sunny rất đẹp, nhất là nụ cười. Rạng rỡ và đầy ấm áp. Khuôn mặt và nụ cười ấy, kể từ khi em xuất hiện, cũng không còn là nhất nữa. Nhưng không hiểu sao, trong trái tim anh Sunny không thể phai mờ được. Là sao?

- Có lẽ đó là tình yêu chân thành, Tibu à. Yêu một người đâu phải là vì vẻ bề ngoài của họ. Có lẽ em yêu anh là vì trái tim của anh, đầy ấm áp của tình yêu thương, đầy nhiệt huyết tình bạn bè, và cái tính cách quá khùng của anh nữa.

- Hà hà, em đang khen hay chê anh vậy?

- Thế, anh có yêu em không?

- Có lẽ anh yêu em…
 

Đề xuất Voz: Wǒ ài nǐ
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN