Logo
Trang chủ

Chương 86

Đọc to

Tibu quay lại thì Beo đã ngủ từ lúc nào rồi, có lẽ vì uống quá nhiều. Tibu chợt nghĩ, cuộc sống này nếu như không có những người bạn luôn bên cạnh những lúc mình cần thì sẽ trở nên buồn tẻ nhiều lắm, hoặc cũng có thể là bất hạnh nếu đứng ở một góc cạnh nào đó và đánh giá nó. Con người sinh ra là để san sẻ yêu thương cho nhau, dù ít dù nhiều thì đó cũng là cái cách mà họ thể hiện.

Nhìn bầu trời đêm mới huyền diệu và đẹp làm sao! Những ngôi sao trong cái không gian tối và sâu hun hút đó tỏa sáng không ngừng. Trước đây Tibu luôn nói với Sunny rằng cô ấy trong trái tim Tibu luôn là một ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất, mãi luôn tỏa sáng… mãi luôn như vậy… Tibu chợt thở dài, trong lòng bỗng thấy nhớ Sunny vô cùng. Rốt cuộc thì yêu hết mình cũng chẳng được gì, có lẽ trách thì cũng chỉ trách được ông trời đã quá trớ trêu, cứ mãi trêu đùa hai số phận, hai con người và hai tình yêu.

Đêm đen, anh lặng lẽ nhìn mãi, anh cứ nhìn mãi.

Anh cố gắng tìm ra ngôi sao sáng nhất.

Vì anh biết đó chính là em.

Có lẽ nào, nơi đó, em cũng đang nhìn anh?

- Hey Tibu, anh làm gì mà trầm tư vậy? Sao không qua bên kia chơi, vui lắm anh! Hì hì. Jenny từ từ nằm xuống bên cạnh Tibu, miệng thở dốc vì nãy giờ chạy nhảy đùa giỡn với cái đám kia.

Tibu vẫn nắm yên không nói gì, mắt nhắm lại, cảm nhận cái mùi mặn của gió biển đang hòa quyện theo tiếng rì rào của những cơn sóng đang chạy vào bờ một cách chậm rãi và nhẹ nhàng. Jenny chợt luồn những ngón tay của mình vào tay Tibu, nắm lại thật chặt.

Đề xuất Voz: Người con gái khiếm thính của em
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN