Logo
Trang chủ

Chương 91

Đọc to

Sunny thì vẫn thế, vẫn chui nhủi trong cái thế giới của riêng mình, chẳng nói chuyện tiếp xúc với ai, chỉ khi có người trực tiếp đến hỏi điều gì thì cô ấy mới mở miệng đáp lại, tất cả cũng chỉ là giao tiếp cho có lệ. Con người đó ngày càng trở nên bí ẩn và khó hiểu.

Tibu thấy thế thì cảm thấy trong lòng khó chịu đến vô cùng, sau nhiều lần suy nghĩ thì quyết định gọi điện thoại cho Sunny ngay buổi tối hôm đó. Gọi mãi, gọi mãi Sunny vẫn không bắt máy, phải đến lần thứ 7 thì đầu dây bên kia cũng lên tiếng:

- Sao gọi hoài vậy, không biết là trễ rồi sao?

- Giờ này anh biết em chưa ngủ mà, đúng không Sunny?

5 phút trôi qua, chỉ vỏn vẹn có hai câu nói, cả hai vẫn cứ lặng im không nói thêm một lời nào nhưng cũng không có ai gác máy trước. Không khí vốn dĩ đáng lẽ ra nó phải nặng nề rất nhiều, nhưng không, nó không nặng nề một chút nào. Trái lại có một chút gì đó nghẹn ngào ở trong cổ họng và không thể thốt ra bằng lời được.

- Sống tốt chứ, Sunny? Anh biết em nhận ra anh là ai, nhưng sao em lại cư xử một cách khó hiểu như vậy?

Ở đầu dây bên kia, Tibu có thể nghe rõ từng nhịp thở của Sunny, nó chậm rãi, nhẹ nhàng rồi bỗng chốc lại nhanh dần, tiếng nấc bắt đầu vang lên trong điện thoại.

- Anh đã chọn con đường riêng cho mình, vậy sao không thể để cho em sống yên bình được chứ? Sao… sao cứ làm phiền em hoài vậy?

Chỉ cần nghe tiếng nấc đó là Tibu có thể cảm nhận từng giọt nước mắt ướt át đang lăn dài trên má phía đầu dây bên kia, trước đây và bây giờ vẫn thế, những giọt nước mắt đó luôn làm cho trái tim của Tibu quặn lại đầy xót xa. Tibu ước rằng mình có thể chạy đến ngay bên cạnh Sunny, đưa tay ra lau những giọt nước mắt và ôm Sunny thật chặt vào lòng mình.

- Sao em lại nói vậy, anh không hiểu?

Tiếng nấc ngày một lớn hơn.

- Lúc còn ở Đà Lạt, không phải em đã lên tìm anh sao? Anh có biết một mình em đứng trong sương gió lạnh lẽo và đau đớn biết chừng nào không? Khoảng thời gian đó, biết bao nhiêu lần em đã gọi cho anh, anh có bắt máy không? Rồi khi anh xuất hiện lại có một bóng hồng đi bên anh, vậy sao anh còn cố gắng níu kéo những điều đã qua đi? Em cũng có lòng tự trọng của mình mà, anh!

- Anh… anh…

- Anh không có gì để giải thích đúng không? Anh lớn rồi, Tibu à, suy nghĩ trưởng thành một chút đi. Anh có biết từng hành động từng suy nghĩ của anh đều có hệ quả của nó không? Anh có biết đã bao nhiêu chuyện xảy ra không hả?

Tibu cảm thấy tim mình đau đớn biết chừng nào, cái cảm giác khó chịu chạy dọc khắp cơ thể, cào xé khắp ruột gan, đau đớn không nên lời.

- Phù thủy à, anh… anh xin lỗi…

- Anh biết không Tibu, thời gian không bao giờ quay trở lại được, anh đã có chọn lựa cho riêng mình thì đừng hối hận vì nó. Anh không thể một ngày nào đó cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm rồi lại ước rằng nó chưa từng xảy ra…

- Anh… anh… hay mình làm lại từ đầu được không?

- Không thể bắt đầu mọi thứ khi nó đã kết thúc rồi, Tibu à, không phải anh đã có người khác bên cạnh sao? Đừng khiến ai đó yêu mình rồi lại chối từ một cách thiếu trách nhiệm. Tibu à, anh đã không nhận ra mình không còn đi chung một con đường nữa sao? Đã quá muộn rồi, anh à…

Hai tay Tibu trở nên run rẩy không kiểm soát được, mắt dần mờ đi, mọi hình ảnh trước mắt nhòa dần theo một cách tự nhiên nhất.

- Quá muộn thật rồi sao?

- Anh à, phải sống thật tốt anh nhé… phải sống thật tốt!

Tít… tít… tít…. Tiếng gác máy để lại biết bao nhiêu điều trong lòng Tibu, mọi kí ức bắt đầu ùa về một cách vô định, thật sự cố gắng kìm hãm lắm rồi nhưng không thể được nữa, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài, bỗng chốc thấy nhớ Sunny gấp trăm ngàn lần… chỉ là… chỉ là anh chưa kịp nói với em rằng, anh yêu em, Sunny…


 

Đề xuất Voz: Lên Núi Cấm Săn Rắn Hổ Mây - William
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN