Mọi người ai cũng mệt mỏi và phờ phạc, xe lại lăn bánh về thành phố. Từ biệt cái nơi yên bình để trở về thành phố tấp nập ồn ào. Cả đám lăn ra ngủ, nhưng có hai người vẫn thức…
- Anh nè, hãy tự mình tìm con đường cho anh đi.
Tibu quay sang nhìn Jenny đầy thắc mắc:
- Ý em là sao?
- Hãy đến bên Sunny và tìm hiểu mọi chuyện đi. Chứ cứ như thế này thì không những anh, mà em cũng thấy vô cùng khó chịu. Không làm người yêu của anh, thì làm người tình cũng được… Jenny nhìn Tibu với một thái độ rất dứt khoát, nhất quyết không có chút bỡn cợt trong đó.
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả, ai nghĩ sao cũng được, em vậy đó. Miễn sao được ở bên cạnh người em yêu là được. Anh đang nghĩ những điều em nghĩ đó, cứ đến bên em những khi anh cảm thấy cô đơn!
- Như thế chỉ làm em thêm tổn thương mà thôi, Jenny à, đừng ngốc như thế. Anh…
Tibu chưa kịp nói hết câu thì Jenny đã đưa tay chặn ngang miệng, khẽ dựa đầu vào vai Tibu, rồi nhắm mắt lại, miệng thì thầm:
- Đừng nói gì nữa cả, chỉ cần im lặng thôi anh, để em có thể tận hưởng những phút giây yên bình này nhé…
…
…..
Một buổi sáng cuối tuần lại bắt đầu, vẫn còn một chút gì đó từ sau chuyến đi vương vấn ở trong Tibu, mọi suy nghĩ bắt đầu bấn loạn cả lên, hai cái tên Sunny và Jenny cứ nhảy nhót loạn xạ trong đầu Tibu. Lớp học lại bắt đầu như thường lệ, Jenny vẫn thế chẳng có gì thay đổi, vẫn vui vẻ và hoạt bát như trước đây, ngày càng quấn quýt bên cạnh Tibu như chẳng thể rời xa Tibu, chuyến đi như gắn kết hai người họ thêm gần gũi nhiều hơn. Cái thay đổi lớn nhất mà cả lớp ai cũng có thể thấy rõ chính là Văn Đạt, nó vẫn quậy phá như mọi ngày, chỉ có điều mở miệng một tiếng là anh Tibu, hai tiếng cũng là anh Tibu. Cái chuyện ăn sáng của Tibu và Jenny cũng do một tay nó chuẩn bị. Mấy thằng bạn của nó thấy thế cũng cảm thấy kì lạ nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi. Bỗng chốc trong một vài ngày mà nó chẳng khác nào một thằng em thân thiết của Tibu.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Đạo Đế Tôn