Khốn nạn! Trơ trẽn thật, nó nói ra quá dễ dàng. Bao nhiêu kỷ niệm, chỉ một câu quên là quên được sao? Đọc xong tin nhắn này, tôi chẳng còn một chút hy vọng nào nữa. Tôi ghét Dương, thậm chí nghĩ đến em tôi cảm thấy thật kinh tởm... Nhưng tôi vẫn muốn gặp Dương một lần nữa, tôi chẳng mong sẽ níu kéo được mối tình trái ngang này, nhưng tôi muốn lấy lại một thứ...
Lấy trong ví ra tấm ảnh của tôi và Dương mà tôi đã đi rửa rồi nhét vào, tôi xem nó như một lá bùa bình an. Và Dương... cũng có một cái. Tấm ảnh chụp ngoài bãi biển vào ban đêm, tôi đang cõng Dương trước ánh đèn flash điện thoại. Nhìn Dương lúc đó thật hạnh phúc, miệng cười tươi rói, hai tay ôm chặt cổ tôi.
Nghĩ đến những kỷ niệm trong suốt thời gian mới quen đến giờ, những thói quen như đã lập trình... Nước mắt tôi rơi trong vô thức, tôi không khóc, chỉ là nước mắt cứ tự rơi thôi. Mối tình đầu của tôi, tôi đã từng nghĩ suốt đời này chỉ yêu một người, rồi lấy người ấy làm vợ. Nhưng người tính không bằng trời tính...
Dường như tôi chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh nữa, trong đầu chỉ luẩn quẩn những suy nghĩ đau buồn. Rồi một vòng tay từ phía sau ôm lấy tôi, tôi giật mình nhét tấm ảnh vào ví, quệt quệt nước mắt nói:
- Sáng sớm mà, ngủ tiếp đi.
- Dậy lâu rồi mà, con trai gì mà khóc, bị người yêu đá à?
- Không!
- Thế sao lại khóc?
- Con mẹ nó. Hôm vừa rồi thấy trong người mệt nên đi khám, xét nghiệm máu xong biết mình bị HIV... Chắc tại ngày trước đá 4` nên bị nhiễm, thảo nào nó lấy có 100k, mình còn tưởng nó thấy đẹp trai nên sale...
"..."
"..."
Im lặng một lúc... Quỳnh hỏi:
- Lúc đấy... là trước hay sau hôm anh... à mày ngủ lại đây?
- Trước...
"..."
"..."
Đề xuất Voz: Ký sự chuyển mộ