Các cậu có câu "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Và đúng thế thật, thời gian em suy sụp nhất, đau khổ nhất, cô đơn nhất... Quỳnh luôn bên cạnh quan tâm và chăm sóc em. Chẳng biết từ bao giờ nữa, em đã có cảm tình với Quỳnh. Nhưng trong thâm tâm em lại không hề muốn yêu thêm một ai nữa, có lẽ vì em sợ... Sợ sẽ lại giống lần trước. Vì thế thứ tình cảm của em dành cho Quỳnh cứ nửa đùa nửa thật, nó chưa hẳn là tình yêu, chỉ là trên mức tình bạn một tí thôi :sweat:
Một buổi sáng thứ 2 đẹp giời, đang ngủ rất ngon và mơ Trang Moon...
- A lô - em uể oải nhấc máy sau những cuộc gọi dai như đỉa đói của Quỳnh.
- Dậyyy, mở cửa cho bà. Nhanh!
- Bà nội hay bà ngoại... :tire:
- Bà nội.
- Mỗi lần bà nội lên thăm là hay có quà lắm, lần này...
- Có! Mở cửa nhanh! - em chưa kịp nói hết câu thì bị Quỳnh ngắt lời.
Thế là em phải pause giấc ngủ, miệng ngáp ngắn ngáp dài, lê đôi chân bị băng bó một bên vì đi đá bóng bị lật cổ chân. Vừa mở cửa Quỳnh lao vào, hai tay vòng lên ôm cổ em. Em cũng vòng tay ra sau lưng ôm rồi hỏi:
- Quà đâu? - em hỏi đùa.
- Thay quần áo rồi em dẫn đi ăn sáng.
- Không được...
- Ngại thì em nấu mì cho mà ăn. - Quỳnh vừa nói vừa đi vào bếp.
- Cũng không được...
- Thế sao mới được?
- Đánh răng đã!
- ...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh!