Tôi đã rất cố gắng mới có thể lạnh lùng như thế, còn cái ảnh... Có lẽ nó chỉ là công cụ để kéo dài thời gian tôi ở bên Dương thôi.
- Cho em được giữ tấm ảnh được không ạ? Xin anh!
- Ừ... - Chả nhẽ nói tấm đó trông anh xấu trai lắm em đừng giữ à, hay là xé đi ta check in ngay tại đây cho nóng.
Rồi Dương cũng về, mắt em nó đã đỏ lắm rồi. Có lẽ ra khỏi đây... em nó sẽ khóc. Thôi thì cái gì qua hãy để nó qua, thứ gì không thuộc về mình thì có cố giữ nó vẫn không là của mình.
Tôi ngồi với vẻ mặt thất thần nhìn chiếc nhẫn, nó là một kỷ niệm... à không... một phần ký ức mới đúng. Cầm chiếc nhẫn lên, tôi chậm rãi nhớ về ngày hôm đó... Hết, hết thật rồi.
- Chia tay rồi à? - Quỳnh đã ngồi trước mặt tôi từ khi nào, đúng chỗ mà vừa mới đây đang là của Dương.
- Ừ.
- Cho em cái nhẫn được không? - Không đợi tôi trả lời, Quỳnh cướp chiếc nhẫn từ tay tôi.
- Đẹp quá - Nói rồi, Quỳnh đeo vào chính cái ngón mà trước đây tôi đã đeo cho Dương. Và trùng hợp... Nó vừa tay Quỳnh, còn vừa hơn cả Dương.
Tôi định không cho đâu vì đây là kỷ niệm của tôi và Dương, nhưng không tháo ra được nên thôi. Cho Quỳnh đeo luôn.
Có lẽ nào... à mà thôi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ma ban trưa - thể loại tâm linh