Em lúng túng không biết nói gì, cũng quên mẹ luôn là định làm gì nữa.
Rồi Dương nắm lấy tay em, kéo về phía ẻm. Nhìn chăm chú chiếc nhẫn, hẳn là lúc đó Dương nghĩ em rất chung tình và chưa quên được Dương. Nhưng có ai biết là chiếc còn lại Quỳnh đang đeo, và Quỳnh không cho em tháo ra dù vài lần em thử tháo nhưng chần chừ không dám vứt rồi lại đeo vào :sweat: Buông tay em ra, Dương lấy trong cặp ra cái ví, rồi từ cái ví lại lấy ra tấm ảnh :big_smile: Trông rất giống với tấm ảnh của em... Rất giống... Vì hai tấm đó là một mà, không giống sao được... :sexy:
- Em cũng còn giữ à? - giờ đến em hỏi ngược lại.
- Vâng - mặt Dương lộ nét buồn bã.
- Sao anh không vứt đi, còn giữ làm gì? - Dương hỏi tiếp.
- Thế sao em không vứt đi?
Dường như Dương lúng túng sau câu hỏi vặn lại của em, nhưng ngay sau đó, Dương hỏi tiếp:
- Thế còn chiếc nhẫn, sao anh không vứt đi?
- Anh tiếc :pudency: Em không tiếc à?
- Không! Hết rồi mà... :sosad:
- Đúng rồi, em có bỏ tiền ra mua đâu mà tiếc... :big_smile:
- Keo kiệt...
Rất nhanh sau đó, em đã lái sang một chủ đề khác, để hai đứa thoải mái hơn. Đúng thật, ngồi nói chuyện thêm lúc nữa thì em thấy rất thoải mái, thậm chí còn có những tình huống thân thiết quá mức.
Chợt nhớ ra lúc nãy định tính tiền, em lại gọi con nhân viên ra. Mặt nó vẫn như cứt ngâm :doubt: Mẹ con gái thế chó yêu, hãm vãi đái. Rồi em đưa Dương về, trên xe lúc này dường như không còn khoảng cách... Dương ngồi sát em, bộ núi đôi quen thuộc lại áp vào lưng em, mang lại cảm giác quen thuộc. Rồi đầu từ từ ngả vào lưng em, đôi tay cũng vòng lên ôm hờ.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Nhất Danh Sách