Những ngày sau đó là chuỗi ngày nó và đồng bọn ngập mặt trong những bài ôn tập kiến thức để chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm, kiến thức lớp 10 cũng không quá nặng nên nó cứ đủng đỉnh, ngại mỗi môn Văn vì kỳ I đã sảy chân rồi, các môn khác điểm nó đều ở mức khá nên cũng chả có gì đáng ngại. Nhìn đám chiến hữu cắm đầu cắm cổ ôn tập, đứa nào đứa lấy cũng một sấp đề cương rồi nào là sách vở lật qua lật lại trông đến tội, nó thì lượn như cá cảnh, hết ra ngoài rồi lại vào lớp chêu đám bạn… chẳng phải là do nó chuẩn bị kĩ hết các môn rồi mà vì thời điểm ý chả có mục tiêu để cố gắng, mỗi môn Văn hơi lo thì chả biết ôn gì nên nó cứ kệ thế mà… chơi trong lo sợ =)). Rồi những ngày định mệnh ấy cũng tới, ngồi trong giờ thi văn mà nó chỉ biết ngồi cắn bút, rồi nhìn ngang ngó dọc, cũng chẳng phải để quay cóp bài đâu, vì môn này chép của nhau có mà hẹo cả đám luôn quá, chỉ đơn giản là muốn xem động thái của đám chiến hữu ra làm sao thôi, không ngoài dự đoán, mấy thanh niên đang hý hoáy với đống tài liệu a.k.a phao cứu sinh ở trong ngăn bàn, mà thế quái nào trước khi bước vào phòng thi, giám thị đã kiểm tra kỹ thế rồi mà mấy ông thần này vẫn thủ được mà mang vào. Nặn mãi mới được một trang giấy thì cũng đúng lúc giám thị thông báo hết thời gian làm bài, qua được môn này cũng thấy nhẹ hết cả người. Trước mắt trong ngày hôm nay còn thi Hóa với Lý nữa, nó không lo lắm vì dù không giỏi nhưng cũng là môn nó theo học nên cũng tự tin đạt mức điểm khá. Bước ra ngoài hành lang trong giờ nghỉ giải lao trước khi bước vào giờ thi của môn tiếp theo, đám con gái thì hào hứng khoe với nhau đã viết được bao nhiêu tờ giấy, đứa thì thở phào nhẹ nhõm vì đã ôn “trúng tủ”… ngược lại thì đám lười học như nó và đám chiến hữu chỉ cười xòa rồi kể với nhau về những giây phút hồi hộp đến nghẹt thở khi mà dùng tài liệu và suýt bị giám thị tóm được… chẳng cần tính đến việc bị giám thị bắt, thi văn mà còn quay cóp với tài liệu thì hết xừ nó thời gian rồi, còn làm gì được nữa, nên kinh nghiệm của nó là cố mà “chém gió” thôi, đôi khi giáo viên chấm thi còn chẳng đọc hết được ý chứ, kết quả vượt kỳ vọng luôn điểm văn kỳ đó nó được hẳn 6,5…quá đã. Hóa với Lý thì thi trắc nghiệm, quá ngon, câu nào không biết thì chơi trò hên xui… với lại nó cũng giao kèo từ trước với An béo (thằng này học cực kỳ giỏi Hóa), vì bình thường nó chỉ làm được đến 7 điểm Hóa nên thằng An sẽ làm cho nó một vài câu để có thể giúp nó nên điểm 8 đổi lại nó sẽ giúp thằng An qua điểm trung bình của môn tiếng Anh. Ban đầu nó cũng hơi bất ngờ khi An béo chủ động ra kèo, vì ấn tượng của nó đối với thanh niên này là khá chăm học và còn tập trung nữa, nhiều lúc trong giờ học mà một tai nghe giảng một tai thằng An vẫn có thể nghe nó chém gió đủ thứ trên trời dưới biển mà không bỏ lỡ điều gì, thế mới tài… cũng lạ ở chỗ, đã chăm học vậy, còn giỏi ngôn ngữ “ngoài hành tinh” như môn hóa mà lại không học được tiếng Anh nghe hơi vô lý, nghe cu cậu tâm sự thì do không thích từ bé thôi, chứ cũng chẳng phải lười. Nó không phải thuộc dạng xuất sắc gì nhưng điểm tiếng Anh nó tự làm chẳng bao giờ dưới 6đ, đại loại là biết những cái cơ bản mà cái chính là đám bạn nó có ai cho nó chép bài môn này được đâu thì chả phải tự làm thì sao =)). Trầy trật mãi mới làm được hơn nửa tờ đề, ngó qua thằng An thấy vẫn hí hoáy, tay cầm bút tay bấm máy tính lạch cạch mà sót hết ruột, nó nghĩ khả năng cao kèo này bể rồi, đến mấy câu tính toán phức tạp nó cũng chẳng buồn hỏi, đánh bừa luôn rồi nằm dài ra bàn, đưa mắt nhìn ngắm tia nắng len lỏi qua những tán lá của những cây xà cừ cổ thụ ngoài sân trường, thiết nghĩ học với chả hành cứ thế này chẳng biết tương lai sẽ đi về đâu nữa. Đang mơ màng thì An béo lay lay người nó.
- Ông làm xong hết rồi cơ à?
- Không.
- Thấy ngồi chơi nãy giờ tưởng xong hết rồi.
- Mấy câu cuối khoanh bừa cho xong ý mà
- Đâu? đưa tôi xem cho.
Nó khẽ đẩy tờ đề qua chỗ An béo, vẻ mặt lúng túng bắt đầu hiển hiện trên gương mặt, vì mấy câu nó đánh dấu thuộc dạng câu hỏi để lấy điểm 10… giám thị thông báo sắp hết giờ làm bài cũng là lúc thằng An đọc đáp án cho nó sửa lại…
- Ông tự làm được khoảng bao nhiêu điểm? – An hỏi nó
- Khoảng 7đ, sao thế?
- À… ờ … thực ra mấy câu cuối ông hỏi tôi cũng không chắc lắm, nên… - An nhìn nó bằng ánh mắt ái ngại, nhưng nó hiểu. Thực ra nếu không có cái kèo này mà trong giờ thi thằng An có nhờ nó vẫn giúp thôi, nên nó chả quan tâm lắm về mấy câu Hóa thằng An làm có đúng hay không
- Không sao… tôi vẫn giúp ông môn tiếng Anh, yên tâm.
Rồi nó khẽ nhếch môi cười rồi đi ra cửa lớp chém gió với mấy thằng giặc kia. Và đúng như nó đã trù liệu, hôm thông báo điểm thi Hóa nó được đúng 7,5, còn thằng An thì khỏi bàn rồi, nhìn mặt cu cậu có vẻ khá tiếc nuối với bài kiểm tra điểm 9 trong tay, chắc đây là tâm lý chung của mấy đứa học giỏi chứ nó với đám bạn toàn 6 với 7 mà cười như được mùa. Môn Lý với Toán thì không phải nghĩ nhiều khi nó được hai điểm 8, những môn khác không nhớ lắm nhưng cũng nằm trong vùng điểm khá.
Tua nhanh đến ngày cuối thi Tiếng Anh, cũng là môn cuối luôn. Lần này thì gió đảo chiều, nó bước vào phòng với tâm thế khá tự tin, như đã nói ở trên, nó tự tin không phải vì giỏi, mà vì nó biết luôn điểm thi luôn rồi =)). Ngược lại trông An béo khá lo lắng, có vẻ như câu trấn an của nó hôm trước không giúp cu cậu yên tâm hơn chút nào. Rồi đến cuối cùng khi nhận kết quả cu cậu mừng rơn với con 7 trên tay, rối rít cảm ơn nó, nó chỉ ậm ừ rồi đẩy ngược bài kiểm tra được 6.5đ ra phía đầu bàn để nhỏ lớp trưởng đi thu lại. Thằng An cũng thắc mắc sao nó được có 6.5 mà làm hộ người khác lại được hẳn 7, tự dưng thấy khó trả lời ghê, căn bản là khi nó nhận giúp đỡ ai đó thì nó sẽ làm hết mình, đôi khi bỏ qua cả việc cá nhân, nên hôm thi nó toàn làm tờ đề của thằng An là chính, đến lúc làm đề của mình thì cũng gần hết giờ nên nó bỏ nguyên phần Writing.
- Ai biết, tôi làm hết khả năng thôi, được nhiêu thì được, với lại chắc ông khoanh lụi hên hơn tôi haha – nó cười cười nói, rồi lại tót ra ngoài.
Đó cũng là buổi học cuối của năm lớp 10, trước mắt còn ngày tổng kết nữa là năm học đầu tiên sẽ chính thức khép lại. Một năm có nhiều quyết định mang tính bước ngoặt… đối với cá nhân nó… dù vẫn còn đôi phần bỡ ngỡ và lạ lẫm, nhưng dù sao ở môi trường mới, nó đã có những người bạn mới, lỗi lo lắng rằng tính cách lầm lì như nó sẽ thật khó để thích nghi đã không còn nữa, mọi day dứt cũng đã dịu đi. Nó muốn đi đâu đó thật xa để reset lại bản thân và điểm đến của nó là Sài Gòn, thực ra nó muốn đến Đà Lạt, vì… “Ngày hôm qua đã từng” nhưng chẳng thể khác được vì ngoài Tp. HCM ra thì mấy tỉnh xa xa khác nó không có người quen nên bố mẹ không yên tâm để nó đi một mình. Hôm có đầy đủ kết quả thi nó mang bảng điểm tổng về khoe với bố mẹ là đã đủ điều kiện để được học sinh tiên tiến năm nay nên nó xin vào nam chơi một chuyến. Tất nhiên là chẳng ai phản đối, nhưng với một điều kiện của mẹ là… “ở nhà cấy xong vụ lúa này rồi muốn đi đâu thì đi”… Và rồi ngày tổng kết cũng như vụ cấy cũng qua thật nhanh để nhưng ngày mong mỏi của nó trở lên gần hơn bao giờ hết, chỉ nhớ rằng vì háo hức quá mà vụ lúa đó nó cấy 10 cây thì chết hết 5-6 cây, cái tội dúi hơi mạnh tay khiến lúa bị gãy, báo hại mẹ với bà ngoại phải đi cấy rặm lại =))… Nhà nó cách sân bay Nội Bài cỡ 80km, bố mẹ tính thuê oto mà hên quá, ông anh nhà bác (anh ruột của bố nó) hiện tại đang làm ở Hà Nội nên nó xin đi ké luôn. Sáng ổng phi từ Tp HY về đón nó rồi 2 anh em lên đường, đồ nó mang cũng chẳng có gì nhiều, balo quần áo và bịch bánh đa… hết, nó bay chuyến chiều tối nên ghé vào phòng trọ chỗ ông anh họ đang ở cùng một anh khác nữa, chắc bạn ổng, nãy đi cũng gần trưa nên trước khi về phòng ổng cũng ghé quán cơm mua về phòng ăn luôn chứ giờ đó mà còn đi nấu nữa thì chắc chiều mới được ăn luôn quá, lần đầu ăn cơm bụi HN cũng thấy hay hay, lạ lạ, mỗi tội cơm nấu hơi nhão =)), tự nhủ là do nhà nó nấu cơm khô mà trên này người ta nấu khác để cố cho hết suất cơm. Ăn xong nghỉ ngơi xíu rồi đi luôn, tính thắc mắc thì ổng bảo đi giao hàng với ổng, thành ra được đi khắp Hà Nội luôn mà giờ chả nhớ là ngày đó đi những đâu, toàn phi vào ngõ bé xíu, mà cứ tưởng ship gì, hóa ra là chim cảnh, ổng mê chim cảnh tới giờ vẫn nuôi một đàn luôn mà, nhà ở quê được dành riêng cả cái tum trên tầng 3 để phục vụ thú “chơi chim” của ổng luôn. Loanh quanh trong nội thành với tiết trời oi ả khiến mồ hôi 2 anh em túa ra ướt hết cả lưng áo đến tầm 3 giờ hơn bắt đầu khởi hành lên sân bay, mà hên không tả nổi, vừa đi vào Võ Chí Công thì mưa to… lại phải dừng xe để mặc áo mưa, thế là khỏi ngắm phố phường nữa… đi thêm đoạn nữa là lên cầu Nhật Tân thì tạnh, nó chui ra khỏi cái áo mưa tiếp tục sự nghiệp chiêm ngưỡng đường xá thủ đô và vô tình nó thấy… lần đầu tiên trong đời nó được chứng kiến hiện tượng thiên nhiên kì lạ đến vậy, đó là nửa bên kia của cầu vẫn đang mưa, giống như nó vừa mới thoát khỏi mây mù và bỏ lại con mưa lại sau lưng vậy… biết nó là mưa bóng mây nhưng lần đầu tiên nó đến được nơi giao nhau của 2 khu vực mà theo ông anh nói hiện tượng đó thường xuất hiện ở những dòng sông… chả biết có đúng không nữa… Tới nơi, nó khệ lệ xách balo cũng như “quà miền bắc” vào trong sảnh để ông anh đi gửi xe, rồi ổng dẫn nó vào check-in, lấy vé, dặn dò các kiểu rồi đẩy nó vào phòng chờ, còn ổng về luôn. Lần đầu đi máy bay không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, không phải háo hức vì sắp được bay mà là sợ nhỡ chuyến thì tèo, nhìn thông tin trên tờ vé có ghi TERMINAL 6, ờ, là cổng số 6, nó ra gần đó ngồi chờ luôn cho chắc. Bay chuyến 18h45 mà giờ mới hơn 5h chiều, tay cầm cái điện thoại cục gạch chả biết làm gì… chả làm được gì thì đúng hơn. Lại còn được “ăn đặc sản” của hãng VJ nữa chứ, delay tận gần tiếng đồng hồ sau mới bay, gần 7 rưỡi tối nó mới được lên máy bay, theo chỉ dẫn của mấy chị tiếp viên thì nó ngồi khoảng giữa máy bay và ghế cạnh cửa sổ, quá tuyệt vời… Lúc máy bay bắt đầu cất cánh bắt đầu bằng cảm giác nâng nâng sau đó là ù ù ở hai bên tai do áp xuất trong không khi thay đổi đôt ngột, áp dụng luôn kiến thức mà nó vừa học được trong chuyện Conan, đó là bịt mũi vào rồi thở mạnh ra… hiệu quả thiệt, thế mà trước nó nghe ai nói “truyện tranh là con sâu đục khoét tâm hồn”, đúng là đồ không có tuổi thơ :D… Khi máy bay ổn định độ cao, nó mở cửa sổ ra ngắm cảnh, nhìn thành phố bị thu nhỏ lại ngay trước mắt khiến nó có đôi phần thích thú, lấp lánh những ánh đèn nơi phố thị, phía đằng xa ánh sáng dần thưa thớt hơn nhìn như những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời vậy. Những đám mây bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, nó kéo rèm cửa sổ xuống tính chợp mắt một xíu mà chẳng thể, có lẽ do nó chưa quen với cảm giác này, được lúc nó lại mở cửa lên, lúc này trời đã tối hẳn nhưng không còn nhiều mây như khi nãy nữa, ngó xuống dưới nó thấy một dải màu vàng lấp lánh và nó đoán rằng chuyến bay vừa bay qua cầu rồng ở Đà Nẵng, rồi có lẽ là cả những ánh đèn lấp được thắp lên ở những trang trại hoa quả nổi tiếng ở Ninh Thuận và Bình Thuận nữa, đúng với tâm thế của một thằng nhóc nhà quê lên tỉnh, lần đầu được chứng kiến một góc nhỏ bé của thế giới từ trên cao đã khiến nó trầm trồ và hào hứng đến như vậy. Nó kéo cửa sổ xuống rồi ngủ thiếp đi khi tầm nhìn lại bị che khuất bởi những đám mây, chỉ khi những tiếng động lạo xạo xung quanh đánh thức thì nó mới uể oải ngồi dậy. Hình như máy bay đã hạ cánh từ lúc nào, đèn trong khoang đã được mở sáng, tiếng chị tiếp viên phát ra từ loa nhắc nhở mọi người kiểm tra hành lý trước khi rời khỏi máy bay. Đồ đạc nó mang chẳng có gì mấy không phải ký gửi mà được xách lên máy bay nên nó chẳng vội, cứ ngồi thẫn thờ ở vị trí nhường chỗ cho những vị khách đang hối hả kiểm tra hành lý khi mọi người xuống hết nó mới khệ lệ xách balo và bịch quà quê bước xuống máy bay và ổn định chỗ trong chiếc bus đón khách từ đường băng vào sảnh. Nó ngó nghiêng khắp nơi để tìm lối ra, loanh quanh một hồi thì nó quyết định đi theo lối nhiều người đi nhất, ra ngoài chưa kịp ngó nghiêng tìm kiếm thì nghe có tiếng gọi…
- Anh Tiến… ở đây nè – nó quay ra, thằng Duy đang vẫy tay gọi, bên cạnh là ông chú đeo kính đen ngầu lòi và thằng Nguyên (thằng út nhà chú dì) đang toét miệng cười. Ông chú vỗ vai khen nó dạo này lớn trông khác nhiều ổng nhận không ra, nó cười cười nghĩ chắc tại chú ít về ngoài Bắc ý chứ… thằng Duy phụ nó xách cái balo ra xe, trên xe chú hỏi nhiều ơi là nhiều, toàn là về tình hình ngoài đó mùa màng như nào, sức khỏe ông bà bố mẹ ra sao? Thằng út ngồi trên cứ chỉ trỏ các quán xá, nó ngồi sau chỉ cười rồi ừ ừ cho qua chuyện thôi, vì đang buồn ngủ, chắc tại bị sốc do thay đổi áp suất liên tục chứ lúc đó mới có 9h.
Đang mải mê nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ thì xe dừng cái “kịch” khiến nó giật mình xíu nữa thì úp mặt vào ghế đằng trước, hóa ra là đã đến nhà rồi, nó thắc mắc “sao nhanh vậy?” thằng Duy chỉ cười hề hề rồi đáp:
- Nhà em gần sân bay mà, đi chắc tầm 15-20p thôi.
Chú đánh xe vào bãi, nó xách túi quà, Duy xách balo còn thằng Nguyên thì ôm đống đồ ăn vặt ông chú mua trên đường đi đón nó. Nhà chú dì ở trong một con ngõ thuộc xã Bà Điểm, nói là trong ngõ nhưng cũng chỉ cách mặt đường có vào bước chân. Vừa đến cửa đã nghe tiếng xì xèo và mùi thơm nức mũi từ đồ ăn, nghe tiếng mở cửa dì đi ra cười niềm nở đón nó vào. Nhà không quá rộng nhưng để mà 4 người trong một gia đình sinh hoạt thì quá thoải mái, hơn nữa đây còn là thành phố, tầng 1 ngay cửa vào có kê một bộ bàn ghế gỗ để tiếp khách, còn có một kệ gỗ để ti vi nữa, còn bếp được tận dụng vị trí sau cầu thang đi lên tầng 2, sau đó đến nhà tắm. Tầng 2 chia làm hai gian làm hai phòng ngủ, thằng út ngủ với chú dì, còn thằng Duy ở phòng riêng ngay cạnh đó, còn có một cầu thang để đi lên sân thượng nữa. Thăm nhà một vòng xong đi xuống dì cũng đã dọn cơm ra hết rồi, mải đi loanh quanh quên mất là mình chưa tắm, may mà thời tiết SG vào buổi tối nó dễ chịu hơn ở ngoài bắc nên cũng không phải vấn đề, xíu ăn xong rồi tắm chứ giờ lại bắt mọi người chờ. Đang ăn chợt thằng Duy như nhớ ra điều gì đó, vội vơ lấy cái điều khiển tv… à quên, đang mùa WC, đúng trận chung kết luôn mở lên thấy Phillip Lahm đang bê cup vàng đi ra, trận đấu chẳng có gì đáng nói vì Pháp quá mạnh rồi, tuyến giữa Pogba nó đóng như đóng gạch thế lấy ai ra mà đỡ, có ông thủ môn cuối trận hơi ngáo tí nhưng vẫn không ảnh hưởng nhiều. Nó cổ vũ tuyển Anh thì thua trận tranh hạng 3 rồi, còn thằng Duy fan tuyển Đức, xấu số hơn, bị loại luôn từ vòng bảng =)) nên nay hai anh em ngồi xem đúng tinh thần chung lập, không cổ cũ cho đội nào hết thế nên là vừa hết trận cái là tắt tv đi ngủ luôn, chẳng có xem trao cup trao queo gì hết. Dì bảo nó lên ngủ cùng với thằng Duy mà nó thích nằm dưới nhà hơn nên dì cũng kệ, nằm một mình một góc nhà lăn lộn cho thoải mái hẹ hẹ. Tắt điện. Kết thúc một ngày nữa, ở một nơi xa, thời tiết Sài Gòn hôm ấy, thật dễ chịu…
- sorry vì chương này mình làm móc nối nội dung với các chương sau nên viết hơi chán lại còn ngắn nữa ạ :((
Đề xuất Voz: Tâm sự chuyện tình đẹp nhưng đầy đắng cay!!!
alex phạm
Trả lời1 năm trước
với cốt truyện ntn bạn nê xưng tôi sẽ ok hơn
Nguyen Xuan Tien [Chủ nhà]
1 năm trước
Cảm ơn b đã góp ý nha :*
Mộc Mộc
Trả lời3 năm trước
+1 Theo dõi. Thêm thumb cho truyện nhìn nổi bật hơn á bạn.