Logo
Trang chủ
Chương 4: Hiển Khanh động phủ

Chương 4: Hiển Khanh động phủ

Đọc to

Sầm - một tiếng động lớn vang lên khi cánh cửa đá nặng nề khép lại, như hồi chuông ngân giữa không gian tĩnh lặng, kéo Hạ Anh trở về với thực tại. Tim cô đập dồn dập như tiếng trống trận, bàn tay vô thức áp lên lồng ngực cố xoa dịu những cơn sóng lòng. Khi hơi thở dần ổn định, ánh mắt cô bắt đầu quét qua khung cảnh phía trước, mỗi góc nhỏ như mở ra một phần của bức tranh thần thoại kỳ bí.

Ngay giữa lòng hang động, một cây đại thụ khổng lồ vươn mình sừng sững, tán lá tựa hoàng kim lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ những khe hở nơi trần hang. Từng chiếc lá tựa như bảo vật thần thánh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mà kỳ ảo, khiến lòng người say mê. Nhìn kỹ, hình dáng cây tựa như ngân hạnh, nhưng kích thước khổng lồ và ánh hào quang linh động xung quanh khiến nó trở nên siêu phàm, vượt xa trí tưởng tượng của bất kỳ ai.

Dưới tán cây là một chiếc bàn tinh xảo, chân bàn tựa đóa sen hồng nhạt thanh khiết, từng cánh hoa như chạm khắc từ ngọc lưu ly. Trên bàn, một cây cổ cầm được đặt ngay ngắn, vẻ ngoài cổ kính mà trang nhã. Hai bên, hai chiếc ghế được chế tác từ ngọc bích thượng phẩm, sắc xanh biếc như ôm trọn ánh trời mờ ảo. Lối đi quanh thân cây uốn lượn như dòng chảy của tự nhiên, bên cạnh là những dòng suối nhỏ róc rách trong vắt, đàn cá nhỏ bơi lội, thân mình phát ra ánh sáng mờ nhạt như những ngọn đèn lồng trôi nổi giữa làn nước. Hoa cỏ xung quanh nở rộ rực rỡ, mùi hương thoang thoảng như gợi lên hơi thở của một thế giới thần tiên.

Tiến sâu vào trong, Hạ Anh nhìn thấy một án thư cổ xưa và một tấm bình phong chạm khắc tinh xảo, cố không khỏi sửng sốt khi nhận ra các hình ảnh trên bình phong như cảnh sắc núi non, thú thần kỳ bí đang chuyển động chậm rãi như mang theo sinh khí. Trên án thư, vài cuốn sách cổ nằm yên lặng bên cạnh bút lông và nghiên mực đã khô cạn từ lâu, như minh chứng cho một thời đại xa xưa bị lãng quên. Phía sau án thư là một chiếc giường bằng gỗ quý, chạm trổ họa tiết giao long và phượng hoàng đang vờn nhau, biểu trưng cho sự hài hòa giữa trời và đất. Trên giường, tấm đệm tơ tằm trắng ngà toát lên vẻ trang nghiêm, như chỉ thuộc về những bậc đế vương hoặc tiên nhân.

Ánh sáng trong động chủ yếu đến từ tán cây lớn ở trung tâm, hòa quyện cùng những tia nắng len lỏi, tạo nên một không khí thanh tịnh khó diễn tả bằng lời. Mùi gỗ trầm ấm xen lẫn hương hoa nhẹ nhàng từ các mạch nước nhỏ, tất cả như hợp thành một bản giao hưởng giữa thiên nhiên và linh khí, mang đến cảm giác thanh cao thoát tục, như cách biệt hoàn toàn khỏi cõi phàm. Mỗi vật phẩm trong động – từ giá sách, bình gốm đến những bức tranh thủy mặc – đều mang trong mình khí chất cao quý, khiến người ta không dám tùy tiện chạm vào. Tất cả như đang kể lại câu chuyện của một thời đại mà tu đạo, thiên nhiên và nghệ thuật hòa làm một.

Khi còn đang say mê chiêm ngưỡng một chiếc bình ngọc xanh thẫm tỏa ra khí tức cổ xưa, bất chợt tiếng đàn thanh thoát vang lên từ phía sau. Tiếng đàn nhẹ nhàng như suối chảy, nhưng dần dần trở nên bi ai sầu thảm, chất chứa nỗi niềm sâu kín không lời. Hạ Anh vội xoay người, ánh mắt lập tức bị hút về phía gốc đại thụ, nơi một ông lão râu tóc bạc phơ đang gảy đàn. Thân hình ông gầy gò nhưng khí chất lại toát lên sự siêu phàm thoát tục. Khi khúc nhạc vừa dứt, Hạ Anh tiến lại gần, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy tò mò vang lên:

"Dạ thưa ông, con tên Hạ Anh vô tình đi lạc vào nơi này, con không biết giữa chốn thâm sâu cùng cốc lại có một nơi đẹp tựa như tiên cảnh thế này, thật khiến cho người ta bất ngờ."

Ông lão với bộ râu dài và tóc đều bạc trắng nhìn Hạ Anh rồi cười lớn:

"Lạc ư, người không lạc đâu là ta đưa người đến nơi đây."

Vừa dứt câu ông lão liền vẩy nhẹ cánh tay, một luồng khí mát lành phả vào mặt sau đó chạy khắp thân người đi vào thái dương của Hạ Anh sau đó hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết gì. Việc đó khiến cô bất động trong chốc lát rồi đổ sụp xuống, ngất lịm đi, phải mất một lúc lâu sau mới có thể gượng dậy được. Khi cô tỉnh giấc, thấy ông lão đang ngồi uống trà trên chiếc bàn ban nãy, ông nhẹ nhàng hỏi:

"Tỉnh rồi đấy à, mau lại đây ngồi đi."

Thấy Hạ Anh vãn còn rụt rè, ông lão nói tiếp:

"Ta vừa dùng Thần Niệm Ảnh để truyền cho ngươi ký ức hàng ngàn năm của bản thân, ngươi chắc đã hiểu được phần nào lý do ta là ai và tại sao ngươi lại ở đây rồi, có đúng không?"

Hạ Anh tuy phần nào hiểu được mọi chuyện nhưng vẫn còn chút e sợ nên cô lễ phép đáp lại:

"Dạ thưa tiên nhân con phần nào cũng đã hiểu được một vài chuyện, chỉ là trong thời gian ngắn ngủi lại thêm kiến thức nông cạn, vẫn chưa hiểu hết những điều vừa cảm nhận được thật sự là gì, là giả hay thật, là đúng hay sai, và mục đích ngài cho con trải nghiệm những điều đó là để làm gì ạ?"

"Hừm, không tệ, đối với một phàm nhân như ngươi có thể lĩnh hội được trong thời gian như vậy thì cũng không tệ chút nào, nếu đã hiểu được mọi chuyện thì cũng không phải sợ nữa, ta vốn dĩ không có ý làm hại ngươi mà ngược lại còn cần ngươi sống để giúp ta một số việc. Ngươi ngồi đi, ta có điều muốn nói, sau khi nghe xong người sẽ hiểu ra mọi chuyện. Biết ngươi thích uống trà nên ta đã chuẩn bị từ trước, vốn cũng chỉ còn lại một chút ít này mà thôi."

Hạ Anh lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, cô tiến về phía chiếc bàn giữa căn phòng và nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện ông lão, trong lòng cô quả thật đang rối bời chưa hiểu được rõ mọi chuyện ra sao nhưng cô không có cảm giác mình đang gặp nguy hiểm mà trái lại, cô cảm thấy vô cùng thư thái. Dừng lại một quãng cho Hạ Anh thưởng thức cốc trà nóng trên tay, vị tiền bối tiếp tục:

"Việc ngươi đến được đây không phải là ngẫu nhiên, đó hoàn toàn là do ta sắp đặt. Xưa kia, đây vốn dĩ là nơi ở tu sĩ, những người dành cả đời tu luyện chỉ mong càu được thành tiên, nhưng sau đó do linh khí dần cạn kiệt nên tất cả đã rời đi. Hai ngàn năm trước, ta xuống hạ giới để tìm kiếm bảo vật nhưng trong một lần do sơ xuất nên bị người của Nhật Nguyệt giáo mai phục, dẫn đến trọng thương, khi đó liều chết để thoát vòng vây mà thoát ra ngoài, giữ được mạng nhưng chân khí không còn bao nhiêu, thọ nguyên hao tổn không thể nào hồi phục lại được."

Nói đến đây vị lão tiền bối thở dài sau đó lại tiếp tục kể về Nhật Nguyệt giáo:

"Nhật Nguyệt Giáo là môn phái không quá lớn dưới Hạ giới, nhưng năm đó công pháp mà chúng sử dụng vô cùng tinh diệu, ắt hẳn là có cao nhân phía sau, thêm nữa năm đó không rõ bằng cách nào chúng biết được thông tin ta xuống hạ giới nên đã cho người theo dõi rồi bố trí trận pháp mai phục. Ta sau lần bị trọng thương, đã lực bất tòng tâm, không dám ra khỏi nơi này, sợ rằng nếu lọt vào tay bọn chúng sẽ để lộ tuyệt học của bản môn ra bên ngoài, hậu họa khó lường nên chỉ còn biết đợi chết ở nơi này mà thôi."

Hạ Anh nghe đến đây liền đặt câu hỏi với vẻ lo lắng:

"Vậy theo như ý của tiên nhân, chúng vẫn đang ở ngoài kia và chờ đợi ngài xuất hiện?"

"Đúng vậy, cũng may trước khi bị trọng thương ta đã đặt nhiều bùa chú khắp hang động nên chúng không phát hiện được, nhưng khi hồn phách ta tiêu tán thì thật khó nói trước chuyện gì. Sau khi trọng thương ta đã dùng chút ít chân khí còn lại để thi triển Tàn Hồn Thuật, mong đợi đến ngày có người hữu duyên xuất hiện, có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện bấy lâu. Nay linh khí không còn nên Tàn Hồn Thuật cũa không còn duy trì được bao lâu, ta buộc phải nhờ đến người cũng là vạn bất đắc dĩ.Những cạm bẫy chúng giăng ra có một kẽ hở đó là chỉ có tác dụng với người có linh căn và vô hiệu với người phàm nên ngươi không cần phải quá lo sợ."

"Dẫu là như vậy nhưng bản thân con chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, lại là người xưa nay chưa từng trải qua những chuyện như này con sợ sẽ làm hỏng việc của ngài." - Hạ Anh khẽ tỏ ý từ chối

Vị tiền bối thở dài, uống một ngụm trà rồi đứng dậy đi lại quanh chiếc bàn nhỏ:

"Phần việc của ngươi thật ra vốn dĩ rất đơn giản, ta chỉ e năm xưa khi ta ăn cắp bảo vật khiến cho bản môn lâm vào đại nạn. Việc đã đến nước này ta cũng chỉ đành đánh vược với số mệnh của nhà ngươi một lần, còn nó là phúc hay là họa tự bản thân ta giờ đây không thể quyết định được."

Nói xong ông lão đưa nhẹ cánh tay về chiếc bàn, ngay lập tức ở trên bàn xuất hiện một chiếc hộp có một con rồng đang dùng thân mình mà ôm trọn lấy, đang bay lượn vòng quanh, vô cùng uy nghiêm và một lá thư bên cạnh.

"Trong này là những bảo vật năm xưa ta ăn trộm từ bản môn, cùng với những tuyệt học mà bản thân ta tự đúc kết lại và ghi chép được, người hãy nhận lấy. Năm xưa, do tuổi trẻ tính hiếu thắng còn cao, lại thêm chút ngu muội mà ta đã gây ra những sai lầm không thể khắc phục được, nay thời gian không còn bao lâu, ta mong ngươi có thể thay ta hoàn thành tâm nguyện, để ta dẫu có hồn siêu phách tán cũng không bị mang danh là tội nhân thiên cổ."

"Trọng trách lớn lao, Hạ Anh chỉ là một phàm nhân tầm thường thật sự không dám nhận."

"Ngươi không thể không nhận" - lão tiền bối hét lên một tiếng làm cho cây lớn rung chuyển, những chiếc lá rơi rụng phủ kín khắp phía bên dưới, Hạ Anh tuy vô cùng sợ hãi nhưng cũng không dám phản kháng lại. "Ta không còn thời gian nữa rồi, tất cả những điều cần làm ta đã ghi trong bức thư, ngươi xem xong tự khắc sẽ biết bản thân cần phải làm gì. Sau chuyện lần này ta e rằng ngươi sẽ không thể nào trở lại cuộc sống trước đây được nữa, ta cũng chỉ còn cách duy nhất này mà thôi, mong nhà ngươi đừng oán trách ta về điều này."

Nói dứt câu, thân xác của vị lão tiền bối dần hóa thành những hạt sáng nhỏ lấp lánh màu vàng dần dần hòa vào trong hư vô tựa như chưa từng tồn tại, Hạ Anh lặng lẽ nhìn theo cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn, không để lại một chút dấu vết gì phía trước. Nhìn chiếc hộp và lá thư trên bàn cô không biết phải làm gì, cô chưa nhận lời nhưng cũng không khẳng định sẽ từ chối, mà thật ra việc đó lúc này không quan trọng với cô nữa, làm thế nào để ra khỏi đây, đó mới là điều quan trọng.

Cô chạy về phía cổng hang rồi chạy đi khắp xung quanh nhưng sau nhiều giờ tìm kiếm cô không thể phát hiện được gì, không có dấu hiệu nào để có thể thoát được ra bên ngoài, cô bắt đầu cảm thấy có lẽ lá thư mà vị tiên nhân để lại là cách duy nhất giúp cô thoát khỏi nơi này. Thôi thì ở lại cũng chết, thà liều mình lao ra còn có đường sống, nghĩ vậy cô liền mở lá thư trên mặt bàn mà không chút do dự. Quả đúng như dự đoán, trong thư có cách để giúp cô thoát ra bên ngoài và việc cô cần làm cũng rất đơn giản nhưng nếu người của Nhân Minh Tông không xuất hiện, thì cô cầm chắc cái chết.

Trong suốt cuộc đời mình chưa khi nào cô phải đưa ra những quyết định như kiểu này, hoàn toàn không có một chút dữ liệu hay cơ sở nào, hoàn toàn dựa vào số mệnh và may mắn nhưng đúng như cô đã nghĩ ban nãy ở vào vị thế hiện tại cô không có đường lùi, chỉ có cách duy nhất là tiến về phía trước, đó mới là cách để cô có thể sống trong hoàn cảnh lúc này. Dù sao thì cũng nên ở đây thêm chút nữa, cả đời này có mấy lần được đến ở động tiên.

Hạ Anh dành một ngày để ở lại động phủ của Hiển Khanh tiên nhân, sau đó lấy hết can đảm cô bước về phía gốc cây cổ thụ chính giữa hang động ngắm nhìn lại quanh cảnh nơi đây một lượt thật kỹ càng, chắp tay ở phía trước như trong bức thư chỉ dẫn, miệng đọc khẩu quyết. Ngay khi vừa dứt lời, khắp thân cây tỏa ra ánh sáng chói lòa, gió nổi lên ào ào và trong thoáng chốc cô thấy đầu óc quay cuồng, cô biết rằng kể từ giây phút này, cuộc đời cô đã thay đổi mãi mãi không thể nào như xưa được nữa rồi.

Chú thích:

- Thần Niệm Ảnh: Dùng thần thức để truyền ký ức hoặc hình ảnh mong muốn của bản thân sang cho người khác một cách nhanh chóng.

- Tàn Hồn Thuật: Sau khi thân xác đã không còn lưu lại linh hồn để dùng vào mục đích nhất định.

- Án thư: Bộ bàn dùng để đọc sách hoặc viết chữ thời xưa.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Đạo Trường Đồ
Quay lại truyện Hồng Trần Vấn Đạo
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hoàng Vũ Anh

Trả lời

8 tháng trước

Gộp hết các phần vào thành 1 list như kia là sai rồi