Sau nhiều tiếng di chuyển liên tục, đoàn xe dừng tại KM35 trên đường Hồ Chí Minh. Mọi người hỗ trợ đội hậu cần để bốc dỡ hành lý và những trang thiết bị cần thiết, sau đó nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ theo sự phân chia trước đó bắt đầu đi bộ xuống con dốc phía trước để tiến vào khu rừng rậm của Vườn Quốc Gia Phong Nha – Kẻ Bàng. Đây là khu rừng nguyên sinh đã có lịch sử hàng ngàn năm tuổi với rất nhiều câu chuyện thần thoại vẫn được người dân xung quanh truyền miệng đến tận ngày hôm nay. Vào thời điểm phát hiện hang Sơn Đoòng, có nhiều tin đồn trong giới sử học còn cho rằng đây là động tiên, từng là nơi ở của tiên nhân cách đây hàng ngàn năm. Hạ Anh vốn chẳng lạ gì những câu chuyện hay tin đồn kiểu như này, nếu là trước đây cô sẽ không bao giờ tin mà gạt phắt đi nhưng sau nhiều năm nghiên cứu và trực tiếp có mặt tại những địa điểm linh thiêng, cô dần dần không còn chắc chắc vào những điều mà mình hoàn toàn tin tưởng trước đây nữa, đã có những chuyển biến trong cô về nhận thức, đặc biệt là những câu chuyện tâm linh.
Sau khi đi hết con dốc đầu tiên, mọi người sẽ phải đi tiếp qua ba dốc đá có tên gọi là dốc Ba giàn, sau đó băng rừng, lội qua nhiều con suối và rạch nước nhỏ, tiếp tục men theo bờ suối để đến điểm dừng nghỉ đầu tiên trong chuyến hành trình có tên là bản Đoòng, ngôi làng nhỏ của cộng đồng người dân tộc thiểu số Bru-Vân Kiều, sống biệt lập giữa cánh rừng nguyên sinh. Những người Bru-Vân Kiều có dáng người nhỏ, đàn ông có nước da ngăm đen trang phục của họ là những chiếc váy có sọc đỏ trên nền đen hoặc đỏ đen xen lẫn trắng nhìn rất sặc sỡ và bắt mắt. Họ có ngôn ngữ riêng là tiếng Bru, rất nhiều nét văn hóa đặc sắc và rất ít khi giao tiếp với bên ngoài. Không ai rõ họ đã sống ở trong khu rừng này từ khi nào, trưởng làng nói đã rất lâu rồi, ông không nhớ và cũng không biết, chỉ nghe kể lại là từ hồi cái cây to lớn phía đầu làng còn chưa có. Cây đó to lớn đến mức bất cứ ai khi nhìn thấy cũng phải trầm trồ và đồng ý là phải nghìn năm tuổi rồi thậm chí còn lớn hơn thế không chừng. Tuy nhiên, không một người dân nào trong làng biết nó là cây gì, nên họ gọi nó là cây Khổng Lồ, đó là một cái cây linh thiêng, sát bên cạnh có một ngôi nhà được dành riêng để thờ vị thần ngự trị trên cây này.
Tại đây mọi người sẽ dừng nghỉ chân để ăn trưa, nghe những chia sẻ về cuộc sống của người dân, những câu chuyện thần thoại và có thể tự do tham quan khung cảnh xung quanh. Chặng đường sáng nay tuy không dài nhưng địa hình gồ ghề, không bằng phẳng nên lúc tới nơi ai cũng thấm mệt, nếu không có sự tập luyện từ trước e là sẽ khó mà đi tiếp được. Dẫu mệt nhưng do chuyến đi lần này hoàn toàn không phải là chuyến đi du lịch, mỗi người đều có nhiệm vụ cần phải hoàn thành, hoàn toàn mang tính chất công việc nên ai cũng cố gắng ghi chép tỉ mỉ những điều mà theo họ là quan trọng, những chia sẻ của người dân, khung cảnh, kiến trúc và cả những hình vẽ trên bức tường của các ngôi nhà, nói chung là tất cả mọi thứ.
Ăn trưa xong mọi người có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, đúng 13h các nhóm điểm danh báo cáo tình hình với trưởng đoàn, không phát sinh vấn đề gì bất thường nên đoàn lập tức xuất phát. Do đã có một chút kinh nghiệm hồi sáng nên chuyến này mọi người di chuyển nhanh và dễ dàng hơn buổi sáng, cứ tưởng mọi chuyện sẽ thuận lợi cho đến khi phải leo qua một chặng có các tảng đá lớn xếp chồng lên nhau với hình thù khá kì quái, nó khiến cho thời gian bị chậm so với lịch ban đầu, vậy nên ngay khi vượt qua giai đoạn khó khăn nhận thấy con đường phía trước hoàn toàn bằng phẳng, trưởng đoàn đốc thúc mọi người phải đi nhanh hơn để đến kịp địa điểm cắm trại trước khi trời tối. Sau khoảng ba giờ đồng hồ đi bộ cả đoàn cũng đến được sông Hà Tiên, men theo dòng chảy của con sông thêm một giờ nữa sẽ đến được điểm cắm trại đêm nay, con sông này chảy qua trước cửa hang Én, nơi được mệnh danh là cánh cửa bước vào hang Sơn Đoòng, khi cả đoàn đến nơi thì trời cũng đã sầm tối.
Trong lúc đội hậu cần dựng trại, và lắp đặt thiệt bị, Hạ Anh tranh thủ đi xung quanh ngắm nhìn khung cảnh của hai bên bờ sông, tìm kiếm xem có gì đặc biệt ở nơi đây, không ít lần nhờ những chuyến lang thang tưởng như vô nghĩa này lại giúp cô tìm được những món đồ rất có giá trị cho việc nghiên cứu khi trở về.
Sau khi dùng xong bữa tối, trưởng đoàn phổ biến lịch trình ngày mai cũng như phân chia lịch canh gác đêm nay cho các thành viên trong đoàn, đảm bảo sẽ không có bất trắc nào xảy ra trong chuyến đi lần này. Thời tiết trong rừng tạo cho mọi người cảm giác ấm áp hơn nhưng cũng đầy rẫy bí ẩn, đặc biệt xuất hiện rất nhiều âm thanh lạ lùng mà trước đây dù đã đi nhiều nơi nhưng bản thân Hạ Anh cũng không biết đó là âm thanh gì, vừa gần mà lại vừa xa vừa nhí nhảnh nhưng cũng rợn rợn, đủ mọi cung bậc cảm xúc. Bất chợt, lúc này cô thấy nhớ Gia huy, không biết giờ này hắn đang làm gì, sao không thấy nhắn tin gì cho mình. Cô định nhắn để hỏi nhưng sau cùng lại thôi, lúc này cô muốn tập trung vào chuyến đi không muốn bị phân tâm vào chuyện khác, đặc biệt là cái chuyện nam nữ, thật sự đau đầu vô cùng.
Do cả ngày phải băng đèo lội suối, mọi người hầu như ai cũng mệt lại thêm trong rừng u ám không biết làm gì nên khoảng 9h tối, hầu hết đều về trại ngủ chỉ còn một số ít thành viên ngồi lại bếp lửa nhâm nhi đồ uống và trò chuyện, họ là những người đã có kinh nghiệm nên chuyến đi ngày hôm nay đối với họ thật sự chỉ là chút khởi động cho ấm cơ thể mà thôi. Sáng hôm sau cả đoàn được đánh thức lúc 6h, sau 1 tiếng ăn uống và chuẩn bị mọi người tiến vào phía bên trong hang Én. Đi vào cửa hang men theo một mạch sông ngầm chảy qua, sau đó tiếp tục leo qua các khối đá lớn xếp chồng lên nhau để tiến vào khu cắm trại tiếp theo ở sâu bên trong. Những tảng đá lớn hơn so với chuyến đi hôm qua rất nhiều, mọi người đều nhắc nhau cẩn thận tuy nhiên cảnh tượng thơ mộng bên trong khiến ai cũng mải ngắm nhìn nên đôi khi có một chút sơ sểnh, lơ đễnh, dù biết nhưng thật sự khó tránh. Sau khoảng 3 tiếng, tất cả thành viên trong đoàn đã leo được lên những tảng đá cao nhất, từ vị trí này có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh khu cắm trại bên dưới vô cùng ngoạn mục và phía sau là những tia nắng bắt đầu chiếu vào cửa hang. Ai cũng có cảm giác như vừa bước qua cánh cửa giao nhau giữa những thế giới trong truyện cổ tích vậy, cả đoàn chụp ảnh và quay phim rất nhiều. sau đó t người sẽ dừng nghỉ tại đây để ăn trưa sau đó tiếp tục hành trình đi về phía cuối hang Én, tại đó mọi người sẽ tập trung để leo xuống hay đúng hơn là thả người xuống để bước vào bên trong hang Sơn Đoòng - hang động cho đến hiện tại được mệnh danh là hang động lớn nhất thế giới nằm sau bên dưới lòng đất khoảng 150-200m và có thể sâu hơn nữa vì đây mới là chuyến thám hiểm chính thức đầu tiên, vẫn còn rất nhiều nơi chưa được khám phá.
Buổi sáng hôm đó, Hạ Anh cùng đoàn của mình được đội ngũ kỹ thuật thả xuống sau khi một vài nhóm đã xuống trước và đảm bảo an toàn. Có đôi chút hồi hộp và căng thẳng nhưng được sự hướng dẫn tận tình và chuyên nghiệp của các hướng dẫn viên, Hạ Anh cũng yên tâm phần nào. Ngay khi bước xuống thềm trong lòng hang, Hạ Anh cảm thấy mọt luồng không khí lạnh kèm theo những luồng sương thổi từ bên trong hang ra, tạo cảm giác như chuẩn bị bước vào một không gian huyền ảo và cổ xưa, rất khó để diễn tả được thành lời. Lúc leo xuống, với sự hỗ trợ của đèn pin chiếu sáng lớn từ nhân viên và các porter, Hạ Anh cùng mọi người được chứng kiến kích thước khổng lồ của Hang Sơn Đoòng, từ trên cao có thể chiêm ngưỡng khung cảnh trong lòng hang rộng lớn với hồ nước tự nhiên ngay dưới cửa hang, bao quanh là vô số tòa thạch nhũ tuyệt đẹp có kích thước dường như to bằng cá cái tòa Lotte ở thủ đô Hà Nội vậy, khi được tận mắt chứng kiến, ai ai cũng cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Thấm thoắt đã 10 ngày trôi qua, mai sẽ là ngày thám hiểm cuối cùng trước khi cả đoàn di chuyển về phía Bức tường Việt Nam để leo ra bên ngoài. Hành trình vừa qua không chỉ vượt xa kỳ vọng ban đầu của mọi người mà còn mang đến những trải nghiệm không thể nào quên, tất cả những mỹ từ như tuyệt đẹp, kỳ vỹ, huyền ảo, thoát tục đều đã được sử dụng nhưng vẫn chưa đủ để diễn tả được trọn vẹn cảm xúc trong lòng mỗi người. Khoảnh khắc khi đứng trên đỉnh cao nhất của hố sụt, đón nhận những tia nắng của mặt trời chiếu rọi xuống thân thể là một trải nghiệm diệu kỳ. Ánh sáng ấy như làm tan biến mọi mệt mỏi, phiền muộn, khiến cho cả cơ thể và linh hồn được hòa làm một với đất trời, giây phút ngắn ngủi ấy để lại sự tĩnh lặng kỳ lạ – nơi mà con người có thể nhìn sâu vào bản thân mình, chạm đến những điều sâu kín nhất trong tâm hồn. Đó không chỉ là cảm giác được sống giữa thiên nhiên hùng vĩ, mà còn là giây phút tìm lại chính mình giữa sự bao la của vũ trụ mênh mông. Xen lẫn vào đó là sự nguyên sơ và bí ẩn, cảm giác lôi cuốn đến ma mị của nơi đây, vẫn còn vô số những câu hỏi mà các nhà nghiên cứu trong đoàn chưa có lời giải đáp, những dòng nước ngầm sẽ kết thúc ở đâu, những khe nứt và những lối nhỏ sâu thẳm bên dưới dẫn chúng ta đến nơi nào? Những điều mà chúng ta biết về nơi đây còn quá ít ỏi, vẫn còn rất rất nhiều điều cần khám phá và nếu có thể, Hạ Anh rất mong có thể được quay trở lại đây thêm nhiều lần nữa. Một số thành viên trong đoàn còn đề nghị kéo dài chuyến đi nhưng đã không được trưởng đoàn đồng ý: "Đó là điều không thể, chúng ta cần phải tuân thủ đúng lịch trình đã đề ra, sự có mặt của tôi ở đây là để đảm bảo cho điều đó." Anh trưởng đoàn hét lớn khi nghe được đề xuất.
Sáng hôm sau, Hạ Anh cùng một vài nhà khoa học của Viện địa chất được phân công đi dọc theo mạch nước ngầm để tìm các di tích khảo cổ và thăm dò thêm các thông tin cần thiết. Sau khoảng 3 tiếng di chuyển mọi người đến một bãi cát nhỏ, từ đây lại có thêm khoảng 5-6 lối đi khác khiến cho mọi người trong đoàn không biết nên đi theo hướng nào. Sau một hồi trao đổi mọi người quyết định chia thành 2 nhóm, mỗi nhóm 5 người gồm 2 nhà khoa học và 3 người trong đội kỹ thuật. di chuyển theo hai hướng khác nhau. Hai nhóm sẽ thường xuyên liên lạc bằng bộ đàm, quay trở lại điểm này trước 4h chiều, nếu phát hiện nguy hiểm sẽ lập tức quay lại điểm ban đầu, thời gian gấp rút nên sau khi thống nhất mọi người lập tức xuất phát. Đi suốt quãng đường dài mà chưa tìm được điều gì đặc biệt, Hạ Anh lộ rõ vẻ thất vọng, nóng lòng muốn đi nhanh hơn, nhưng càng vào sâu bên trong không khí càng nặng, rất khó để hít thở một cách dễ dàng, dẫu vậy với những bước đi thoăn thoắt từ người đi cuối cùng, cô dần dần trở thành người đi đầu trong nhóm, đi ngay sau cô là anh Tú bên Viện địa chất, có lẽ anh cũng sốt ruột chẳng kém gì cô lúc này.
Đúng vào lúc mọi người dần chán nản đang định quay về, thì một người trong nhóm hét lớn, chỉ tay về phía xa, khi nhìn về phía đó, thấy có ánh sáng rất lạ dường như nó không phải là ánh sáng tự nhiên, không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có mọi người trong đoàn lập tức tăng tốc tiến về nơi ánh áng được phát ra. Khi đến nơi, ai cũng phải ngạc nhiên và sửng sốt trước sự rộng lớn của nơi đây, vòm hang rất cao, khắp nơi đều có những khối thạch nhũ khổng lồ và nhiều màu sắc, cùng với trùng trùng lớp lớp những bệ đá lớn nhỏ đan xen lẫn nhau tạo nên khung cảnh rất huyền bí. Khi Hạ Anh còn đang mải ngắm nhìn thì các thành viên khác đã bắt đầu lấy thiết bị chuyên dụng để thăm dò xung quanh, thấy vậy cô cũng ngay lập tức bắt tay vào công việc. Cô đi khắp xung quanh quan sát, khi di chuyển đến những vách đá gần đó, cô thấy có rất nhiều ký tự, hình vẽ vô cùng khó hiểu. Cô sung sướng, sau nhiều ngày tìm kiếm cuối cùng cũng đã có chút thành quả, cô liền gọi một anh kỹ thuật đến để anh ấy đi bên cạnh soi đèn, cô làm nhiệm vụ ghi chép và chụp lại hết tất cả những ký tự trên vách đá.
Trong số những ký tự trên tường, có một vài ký tự cô cảm thấy hình như đã nhìn thấy ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nhớ lại được, cô mải mê lần theo hàng dài các kí tự, thậm chí một vài ký tự còn phát sáng khiến cô càng thêm tò mò, mải miết ghi chép và chụp ảnh mà quên hết những chuyện xunh quanh đang diễn ra. Cho đến khi dẫm phải một hòn đá làm cô chới với suýt ngã, cô mới nhận thấy không có anh kỹ thuật ở phía sau, cũng không ai ở phía sau mình và khung cảnh nơi đây hình như không giống ban nãy. Cô vội vàng đi ngược trở lại nhưng kỳ lạ thay, sau một hồi di chuyển cô lại quay về đúng điểm xuất phát ban nãy, cố giữ bình tĩnh cô di chuyển thêm nhiều lần khác nhưng kết quả vẫn vậy, cô luôn quay về điểm xuất phát dù có đi nhanh hay chậm, hoặc đi theo bất kỳ hướng nào, đến lúc này cô biết mình đã hoàn toàn bị lạc. Hạ Anh bình tĩnh nhớ lại những điều đã được học trong buổi tập huấn. Đầu tiên là phải xác định phương hướng nhưng ở nơi này thì cô hoàn không xác định được mình đang ở đâu, các thiết bị điện tử cũng không hoạt động được khiến cô không thể liên lạc được với bên ngoài. Cô hét lớn để gọi mọi người, hy vọng sẽ có ai đó nghe được nhưng gào đến khản cả cổ nhưng tất cả chìm nghỉm vào bóng tối, không thấy có bất cứ phản hồi nào. Bất lực cô đành ngồi nghỉ tại chỗ để suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, dẫu sao đó cũng là cách duy nhất vào lúc này.
Nhớ đến những ký tự ban nãy, Hạ Anh liền bỏ ra xem một cách kỹ lưỡng thì cô nhận thấy dường như đó là một dạng ngôn ngữ với nhiều ký tự được lặp lại liên tiếp có quy luật, tuy chưa chắc chắn nhưng có vẻ sau mỗi đoạn cuối cùng sẽ có một ký tự chỉ dẫn, không lẽ nào đây chính là hướng dẫn đi tiếp? Nghĩ vậy cô liền đứng dậy và tìm trên vách đá, sau một hồi căng mắt nhìn khắp xung quanh quả là có một ký tự giống với ký tự mà cô đã ghi chép được, trong đó chỉ về một hướng, dẫu biết mạo hiểm nhưng trong hoàn cảnh lúc này Hạ Anh đành liều một phen đó là đi theo hướng mà ký tự kia chỉ dẫn với hy vọng mong manh là sẽ tìm được lối thoát hoặc hiểm nguy sẽ tăng lên gấp bội.
Ở phía bên ngoài, ngay khi phát hiện Hạ Anh mất tích, tín hiệu khẩn cấp đã được phát đi, tất cả mọi người được lệnh lập tức trở về khu cắm trại, khoảng ba tiếng sau đội cứu hộ đến nơi, người đầu tiên được tra hỏi là anh kỹ thuật soi đèn cho Hạ Anh ghi chép. Anh nói vẫn luôn theo sát phía sau, nhưng khi đi tới đoạn có một cột thạch nhũ với bán kính rất khổng lồ nối liền từ trên đỉnh hang với mặt đất bên dưới, anh có nghoảnh lên vừa đi vừa nhìn phía trên, Hạ Anh vòng sang bên kia cây cột, trong chốc lát đến khi ngoảnh lại đã không thấy cô đâu, chính anh cũng không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mọi người nghe xong lại càng thêm bối rối, không sao giải thích được. Sau khi dùng các thiết bị chuyên dụng, không hề phát hiện bất cứ dấu vết nào của động ngầm, hay kẽ hở, vết nứt trên khối thạch nhũ hay bất cứ chỗ nào khác, hay bất cứ thứ gì có thể khiến một người biến mất, tất cả giả thuyết đưa ra lúc đầu đều đi vào ngõ cụt, nơi đây chỉ có một lối vào duy nhất vậy thì Hạ Anh có thể biến đi đâu được?
Sau khoảng ba tiếng tìm kiếm liên tục nhưng không phát hiện bất cứ điều gì, những hy vọng tìm thấy cô bắt đầu giảm dần, trưởng đoàn lo sợ sẽ có những biến cố lớn xảy đến, liền cho người rút về khu cắm trại, nơi đây có lẽ là còn điều bí ẩn chưa giải thích được, không nên ở lâu, đề phòng bất trắc. Thấy vậy một số người không đồng ý, muốn tìm kiếm tiếp, không thể rời đi khi không rõ người mất tích còn sống hay chết, một cuộc tranh cãi gay gắt nổ ra, cuối cùng mọi người thống nhất nghỉ tại chỗ, ngày mai sẽ tìm kiếm thêm năm tiếng nữa, nếu vẫn không phát hiện thêm thông tin gì mới, cả đoàn sẽ rời khỏi hang như kế hoạch ban đầu.
Hạ Anh lần theo những ký tự chỉ đường trên vách đá cho đến khi cô dừng chân trước một bề mặt bằng phẳng, hai bên có ký tự hoàn hoàn khác ban nãy, chúng không chỉ về bất cứ hướng nào, dường như đây chính là điểm cuối cùng. Phía trước mặt cô là một bức tường đá khổng lồ vô cùng bằng phẳng, tựa như một cánh cửa lớn, trên đó cũng khắc một vài ký tự nhưng cô không rõ nó là gì. Cô tiến về phía đó, chạm tay lên bức tường, kinh ngạc là nó không hề toát ra hơi lạnh mà lại rất ấm áp, tựa như đang chạm vào làn da của một sinh vật đang sống vậy, cũng chính vào lúc ấy mặt đất rung chuyển, miếng ngọc đeo trên ngực mà ngày trước bố tặng cho cô phát ra ánh sáng vàng rực chói lóa, bức tường đá phía trước được chia làm hai nửa từ từ mở ra, những viên đá nhỏ trên cao rơi xuống tứ tung và bụi mù mịt khắp xung quanh. Nhận ra nguy hiểm nên cô lùi lại cho đến khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, khi lớp bụi tan biến hoàn toàn, khung cảnh bên trong làm cô choáng váng, thật không thể ngờ ở tận dưới nơi hang động sâu thẳm này lại có một động phủ đẹp đến vậy, chẳng nhẽ nơi đây có người sống? Khi ấy dù sợ hãi đến tột cùng nhưng sự tò mò thôi thúc khiến cô gần như vô thức bước qua cánh cửa dần dần tiến sâu vào bên trong, cô chỉ chợt giật mình khi có tiếng động lớn phía sau, sầm, cánh cửa đóng lại và chỉ còn một mình cô nơi đây, giữa chốn tiên cảnh đẹp đến nao lòng này.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chí Quái Thư
Hoàng Vũ Anh
Trả lời8 tháng trước
Gộp hết các phần vào thành 1 list như kia là sai rồi