Hạ Anh được hai vị tiên nhân đưa về nhà lúc đêm khuya để tránh sự chú ý của mọi người, khi vừa bước vào phòng cô thấy Gia Huy đã chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Gia Huy liền chạy đến và ôm chặt cô vào lòng, ngay giây phút ấy cô biết cô và Gia Huy đã tiến thêm một bước, kể từ nay hai người mãi mãi không thể rời xa nhau được nữa. Hai người ngồi trước ban công của ngôi nhà, bên trên có bầu trời đen thẳm và ánh trăng sáng, bên dưới có những ánh đèn đỏ vàng xanh đủ màu sắc và tiếng xe cộ đi lại tấp nập, cô từ từ kể lại cho Gia Huy nghe tất cả mọi chuyện, cô không giấu anh bất cứ chi tiết nào.
Gia Huy lặng lẽ ngồi nghe cô kể lại tất cả, dù có vẻ không tin hoàn toàn, nhưng sâu trong lòng anh cũng hiểu rằng những điều này không thể do Hạ Anh tự bịa ra. Từ nhỏ anh đã luôn tin mọi chuyện cô nói, dù đôi khi có những chuyện anh biết thừa là cô nói xạo nhưng anh vẫn tin vì muốn làm cho cô vui, anh có thể làm mọi việc. Sau khi Hạ Anh kể xong, thấy Gia Huy trầm ngâm Hạ Anh liền hỏi:
"Gia Huy không tin à? Hạ Anh thề mọi chuyện mình vừa kể đều là thật đó"
"Gia Huy tin, nhưng sắp tới thì sao, Hạ Anh định làm gì? Sau chuyến đi đó, mọi người đều nghĩ Hạ Anh đã tử nạn, không ai nghĩ hạ anh có thể quay trở về được nữa"
Hạ Anh thần người ra trong giây lát, cô không biết phải trả lời như thế nào, điều cô muốn bản thân cô biết rõ chỉ là cô không đủ can đảm để nói ra. Khi còn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì Gia Huy lại nói tiếp:
"Sao Hạ Anh lại im lặng? Hạ Anh quay trở về phải có mục đích gì chứ, chẳng phải từ nhỏ Hạ Anh vẫn luôn là người luôn có mục tiêu rõ ràng trong mọi chuyện mà."
"Hạ Anh chưa biết, nhất thời chưa nghĩ ra được phải làm gì tiếp theo" - Vừa nói xong trong đầu cô tự trách sao mà khó nói quá, trải qua chuyện thập tử nhất sinh rồi mà tại sao vẫn nhút nhát đến thế, thật là...
"Mình kết hôn nhé, có được không?" - Gia Huy hỏi ngay khi Hạ Anh dứt lời
Hạ Anh bỗng ngẩng mặt lên nhìn về phía Gia Huy, không cúi gằm xuống như ban ban nãy nữa. Trong giây lát thời gian, không gian và mọi thứ xung quanh như ngừng lại, tai cô ù đi các giác quan khác cũng không còn cảm nhận gì hết.
"Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa thể mở lòng với nhau được sao, nếu hôm nay Hạ Anh còn từ chối Gia Huy sẽ nhảy từ tầng này xuống cho mà xem."
Nghe Gia Huy nói vậy Hạ Anh lập tức cầm tay anh cản lại, vội vàng nói
"Hạ Anh đồng ý, Hạ Anh đồng ý, đó cũng là điều mà bản thân Hạ Anh mong muốn từ lâu chỉ là không đủ can đảm để nói ra, cảm ơn Gia Huy đã chăm sóc cho Hạ Anh suốt bao nhiêu năm qua, giờ là lúc Hạ Anh chăm sóc cho Gia Huy rồi."
Gia Huy nghe vậy khẽ mỉm cười, anh dùng cánh tay siết chặt Hạ Anh về phía mình, không muốn cho cô đi đâu nữa, anh ngước mắt nhìn lên ánh trăng sáng rực trên bầu trời đêm sâu thẳm, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Sau một thời gian chuẩn bị, Hạ Anh và Gia Huy quyết định kết hôn một cách kín đáo, không ồn ào, không phô trương vì dù sao nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào thêm nữa, chuyện Hạ Anh còn sống quay về tốt nhất là không nên cho bất cứ ai biết. Sau khi đã chính thức là vợ chồng, hai người chuyển đến sống ở căn biệt thự phía ngoại thành, Gia Huy sẽ đi làm vào lúc 7h sáng sau đó trở về nhà vào lúc 7h tối, dù rất muốn được ở bên Hạ Anh nhiều hơn nữa vì giờ đây cô đã là vợ của anh rồi nhưng công việc ở công ty quá bận rộn, anh vẫn chưa tìm được ai hoàn toàn tin tưởng để giao việc.
Vốn trước đây đã quen với cuộc sống luôn chìm trong công việc, nay lại nhàn hạ đến quá mức khiến Hạ Anh ban đầu cảm thấy có đôi chút buồn chán, cô nghĩ ra một vài dự định nhưng sau lại thôi, để cho mọi chuyện yên ắng xuống rồi tiếp tục có lẽ sẽ tốt hơn, cô dành nhiều thời gian để đọc sách, làm những việc mà trước đây cô từng có ý định nhưng rồi sau đó lại bở dở.
Cô tạo một tài khoản ẩn danh trên trang web khảo cổ học để đọc những tin tức mới và đôi khi cô cũng tham gia trả lời các câu hỏi trên này, chẳng mấy chốc với kiến thức của mình cô đã trở thành người đóng góp nhiều nhất cho diễn đàn, nhưng cô vẫn tuyệt đối giữ bí mật về danh tính, không trả lời tin nhắn riêng tư không nhận tham gia những buổi gặp gỡ, điều này lại khiến cho mọi người thêm tò mò và phấn khích. Một lần gặp phải câu hỏi khó, cô liền quay lại căn nhà cũ để chuyển hết tài liệu từng có về bên này, trong lúc vận chuyện tình cờ cô phát hiện trong cuốn sổ ghi chép của cha cô để lại có những ghi chép về ký tự mà cô đã từng tìm thấy bên trong hang Sơn Đoòng. Thì ra cô đã nhìn thấy nó khi xem các tài liệu của cha mình nhưng có lẽ khi đó cô còn nhỏ nên đã không thật sự để tâm, những hình ảnh ấy chỉ ghim vào đầu cô một cách vô thức vậy nên khi gặp lại, dù có cảm giác rất quen thuộc nhưng cô hoàn toàn không nhớ được là đã nhìn thấy chúng ở đâu.
Phát hiện này khiến cô cảm thấy hết sức tò mò, không lẽ cha cô cũng đã từng đi đến hang Sơn Đoòng? Vậy là sau đó cô dành hết thời gian để tìm đáp án cho câu hỏi này, sau cùng cô biết không phải như vậy, cha cô đã tìm thấy những ký tự này ở nơi khác, nó xuất hiện ở nhiều địa điểm trên thế giới, có địa danh rất nổi tiếng nhưng cũng có những nơi mà cô chưa từng nghe đến, đặc biệt ở Việt Nam, nó còn xuất hiện ở Tràng An, sâu trong những dãy núi đá vôi và các hang động, những tàn tích cổ xưa.
Điều này khiến Hạ Anh càng thêm tò mò và tìm hiểu sâu hơn, cô dành hầu như toàn bộ thời gian trong ngày để đọc lại những ghi chép của cha mình, thì ra ông đã dành nhiều năm nghiên cứu những bí mật về tiên giới, cố gắng tìm cách để đạt được sự trường sinh bất lão. Trong những ghi chép cuối của cha mà cô tìm được, ông rất nhiều lần nhắc đến linh khí và con đường trở thành một tiên nhân, cả đời ông luôn khao khát điều đó.
Hạ Anh nhận ra rằng cha mình đã đi đến một ngưỡng cửa mà ông không thể vượt qua, cả đời ông mong ước nhưng không thành, còn bản thân cô không mong cầu nhưng nó lại đến, mọi chuyện thật nằm ngoài khả năng của con người. Hạ Anh tự hỏi nếu ngày đó ông tìm được thêm thông tin khác hoặc có cơ duyên liệu ông có bỏ lại mẹ con cô ở nơi hạ giới hay không? Cô cứ bị đắm chìm trong những mớ thông tin ấy suốt nhiều ngày, rồi cô nhớ ra khi cô lạc vào trong động phủ ở hàng Sơn Đoòng, Hiển Khanh tiền bối đã dùng Thần Niệm Ảnh truyền cho cô rất nhiều kinh thư, chỉ cần khi cô tập trung và nhớ về khoảnh khắc ấy chúng sẽ hiện ra chân thực đến mức như cô đang trực tiếp cầm nó ở ngoài đời thực, thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi thơm của những trang giấy. Ban đầu cô cho rằng số lượng kinh thư không nhiều, chỉ vài chục cuốn nhưng sau đó khi lật mở những cuốn kinh thư thì bên trong lại chứa đựng vô số những phép màu nhiệm khác mà trước đây bản thân cô chưa từng nghĩ rằng chúng có tồn tại. Những cuốn kinh thư này dường như có sự sống hoặc trí ít có trí thông minh nào đó, ngay khi bản thân cô muốn tìm hiểu hoặc quên mất nội dung nào đó, nó sẽ lập tức lật mở đến trang cần thiết, quả thật khiến cô đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác.
Cuốn kinh thư đầu tiên mà cô đọc không phải là do cô lựa chọn mà đó là cuốn duy nhất cô có thể mở ra được, những cuốn còn lại thì không, nội dung cuốn này nói về thuật rèn luyện thân thể, giúp con người có thể nâng cao tuổi thọ bằng cách hít thở ít hơn nhưng lại mang đến cho người tu luyện nguồn dưỡng khí rất dồi dào, hơn hẳn người bình thường, cảnh giới cao nhất người tu luyện có thể đạt tới là mỗi mười phút mới cần hít thở một hơi, quả thật là quá dài so với người bình thường. Mới đầu cô còn không tin lắm nhưng càng đọc cô càng thấy những lý giải trong cuốn sách thật sự rất hay, nó khiến cô hứng thú và dự định là sẽ làm theo, nó còn ghi chép rất nhiều chuyện thú vị khác nữa, nhưng cô vẫn chưa kịp đọc hết và một vài đoạn bản thân cô cũng không lĩnh hội được hết huyền cơ bên trong, đôi khi phải mất nhiều ngày suy nghĩ, luyện tập mới hiểu ra được phần nào.
Khi đang trong quá trình tu luyện dở dang thì cô phát hiện bản thân có thai, hôm nghe được tin này Gia Huy vui sướng, chạy khắp nhà hét lớn mà theo như cô kể lại là như thằng điên, thấy thế Gia Huy liền hất hàm nói:
"Thì có câu sướng đến phát điên đấy còn gì" - Nói xong hắn cười phớ lớn
Sau khi biết Hạ Anh mang thai, Gia Huy dần giao bớt việc cho cấp dưới để về nhà sớm hơn, anh tranh thủ nấu mấy món bổ dưỡng và còn rửa bát cho Hạ Anh nữa, dù mấy việc này vốn dĩ đã có người giúp việc đảm nhận rồi. Cô mang thai khá thuận lời mà không gặp vấn đề gì, chỉ đôi khi cảm thấy hơi chóng mặt nhưng không đáng kể, mới đầu cô cứ nghĩ 9 tháng chắc là dài lắm nhưng cho đến ngày gần sinh cô lại thấy sao mà nhanh quá. Gần đến ngày dự sinh, Gia Huy bàn giao các công việc cho cấp dưới để trực tiếp đưa cô đến viện và ở bên cạnh cô nhiều nhất có thể, hai người quấn quýt như thuở còn nhỏ vậy.
Ban đầu cô định sẽ đẻ mổ nhưng khi vào viện được các bác sỹ tư vấn cô quyết định sẽ đẻ thường, lúc dặn đẻ Gia Huy vẫn luôn ở bên cạnh và động viên cô, lúc nghe thấy tiếng khóc của con, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm, hạnh phúc vô cùng. Khi đứa trẻ trào đời, toàn thân toát lên ánh hào quang màu vàng rực rỡ tựa như tiên nhân giáng trần khiến bác sỹ, y tá cùng các hộ sinh hôm đó ai cũng ngạc nhiên, đây là điều kỳ lạ mà từ trước đến nay tất cả bọn họ đều chưa bao giờ chứng kiến. Cũng may đó là bệnh viện do tập đoàn của Gia Huy làm chủ nên những người trong tổ sinh hôm đó được đích thân Gia Huy nhắc nhở tuyệt đối không tiết lộ điều này với bất cứ ai, tất cả họ gật đầu và cam kết sẽ mang bí mật này xuống mồ, tuyệt đối không dám trái lệnh vì bản thân họ thừa hiểu kết cục ra sao nếu dám làm trái ông chủ tập đoàn lớn mạnh nhất nhì đất nước.
Khi xong việc bọn họ mau chóng đặt đứa bé vào bên trong lòng Hạ Anh rồi rời đi, Gia Huy ngồi phía cuối giường lặng lẽ ngắm nhìn thiên thần nhỏ đang nằm trong vòng tay của vợ mình, đôi môi anh khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện. Thằng bé có rất nhiều nét điển trai thừa hưởng từ Gia Huy, nét mặt toát lên vẻ phi phàm, đôi mắt rất sáng, thể hiện một trí lực và sức sống vô cùng mạnh mẽ, hơn hẳn người thường, ngay cả Hạ Anh khi được bế con cũng có đôi chút bất ngờ, nhưng điều đó lại càng khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn khi đã hạ sinh một đứa bé đáng yêu như vậy.
Đứng bên ngoài từ xa nhìn xuống, Phúc Duyên và Trí Khiêm quả thật có chút bất động, cả hai người bọn họ không tin là có thể được chứng kiến cảnh tượng, sau hàng ngàn năm nay lại xuất hiện Thái cực linh căn điều kỳ lạ hơn là nó lại xuất hiện dưới một phàm nhân đó là điều mà ngay cả sư phụ bọn họ cũng không bao giờ có thể nghĩ ra chuyện này có thể xảy ra. Hia người bọn họ liền quay lại linh giới để bẩm báo tin này, Sau khi nhận được thông tin, ngay lập tức Minh Viễn chưởng môn đã triệu tập các trưởng lão của Nhân Minh Tông cùng Minh Trí sư huynh và Minh Tuệ sư muội đến đại điện để thảo luận phương án giải quyết.
"Thái cực linh căn xuất hiện, thiên hạ đại loạn" - khi vừa đến nơi Minh Trí tiền bối đã nói lớn bên ngoài, dứt câu ngài tiếp tục - "Sư đệ đây là duyên kỳ ngộ ngàn năm khó gặp, nhất định đứa bé đó sau này phải trở thành đệ tử của Nhân Minh Tông chúng ta."
"Lời đại sư huynh nói tiểu đệ hiểu rõ nhưng chưa biết làm sao cho vẹn toàn, xưa kia Vô Đế xuất thế mang trong mình linh căn vạn pháp đã khiến cho tam giới một phen chao đảo, nay linh căn thái cực xuất hiện trên một phàm nhân quả thật là điều kì dị, liệu có âm mưu nào phía sau, không lẽ có người đã can thiệp vào Luân hồi giới rồi sao"
"Không đâu, Luân hồi giới là nơi khởi nguồn của mọi sinh linh trong thiên hệ, luôn được trông coi nghiêm ngặt bởi các vị cổ thần ta nghĩ chuyện này có nội tình nhưng tuyệt đối không phải là sai sót hay phá hoại phía sau." - Minh Trí tiền bối quả quyết
"Sư huynh nói phải, tiểu muộn cũng nghĩ như vậy" - Minh Tuệ tiền bối cũng vừa đến nơi cũng lập tức tham gia vào cuộc tranh luận. "Các vị trưởng lão không đến sao?" - Minh Tuệ tiền bối hỏi Phúc Duyên và Trí Khiêm đứng gần đó
"Dạ thư sư thúc, các vị trưởng lão đang bế quan tu luyện, không muốn ra ngoài nói rằng chuyện này giao cho ba vị tiền bối toàn quyền quyết định"
"Thái cực linh căn xuất thế, vậy mà ba vị trưởng lão lại không xuất hiện, lẽ nào đã nhìn thấu được chuyện này?" - Minh Trí tiền bối thắc mắc
"Nếu các vị trưởng lão đã nói vậy thì ba người chúng ta đành phải tự mình giải quyết chuyện này vậy, theo sư huynh và sư muội chúng ta nên làm thế nào?" - Minh Viễn tiền bối khuôn mặt đăm chiêu nhìn về phía hai người.
"Thái cực linh căn xuất thế là chuyện kinh thiên động địa, ắt sẽ xuất hiện dị tượng, ta nghĩ tin này cũng đã lan truyền khắp cõi, không thể nào giấu được, nếu đã không thể giữ hay là giết đứa bé đó, nếu để rơi vào tay môn phái khác chỉ e sau này sẽ là đại địch của ta trên Linh giới." - Minh Trí tiền bối đằng đằng sát khí.
"Sư huynh, làm vậy liệu có quá tàn nhẫn?" - Minh Tuệ tiền bối có đôi chút ngạc nhiên
"Thật lòng ta cũng không muốn, nhưng quả thật không nghĩ ra cách nào khác, chúng ta liệu có thể giữ nó an toàn dưới hạ giới, trải qua quá trình tu luyện suốt ngàn năm làm sao có thể che giấu mãi được?" - Minh Trí tiền bối thanh minh
Thấy vậy Minh Tuệ tiền bối quay sang nhìn hai vị sư huynh mặt mũi đăm chiêu rồi bật cười thật to một hồi lớn:
"Trời ơi, sư muội lúc này mà muội còn cười được sao, Minh Tuệ?" - Minh Viễn tiền bối nhìn sang vẻ bất lực
"Đúng là sẽ có điềm báo nhưng chính xác ai là người mang nó thì chắc chắn bọn họ không rõ, nay chúng ta là những người đầu tiên biết chuyện này hoàn toàn có thể phong ấn linh căn rồi sau đó tìm cách, thêm nữa hai vị sư huynh không lẽ quên rồi sao, thái cực linh căn một trong những linh căn thượng thừa của thiên đạo, có thể phi thăng vượt giới trước rồi hóa kiếp sau, chúng ta hoàn toàn có thể đưa đứa trẻ này lên linh giới nuôi dưỡng, rèn luyện rồi sau đó khai mở linh căn vượt qua sơ kiếp, để nó chính thức trở thành linh nhân vẫn chưa muộn."
"Đúng vậy, vẫn là sư muội thông minh sáng suốt, ta thật hồ đồ lại quên mất điều này, thật là như cởi được nút thắt trong lòng" - Minh Viễn chưởng môn à lên một tiếng, rồi thở phào nhẹ nhõm
"Phải phải, sư muộn quả là thông tuệ, vẫn là hai sư huynh đệ bọn ta hồ đồ" - Minh Trí hồ hởi nói theo
"Tuy là như vậy nhưng vẫn cần phải đề phòng, vì chuyện này sẽ khiến các môn phái khác nhòm ngó không ngớt, nếu chẳng may để lộ ra, nhất định sẽ có nhiều kẻ đến gây chuyện." - Minh Viễn tiền bối vẫn có chút lo lắng
"Sư đệ à, nếu đã có thể đưa đứa bé đó lên linh giới thì đệ còn phải lo lắng gì nữa, Nhân Minh Tông ta xưa nay là thiên hạ vô địch, sao nay lại phải e sợ đến như vậy, có ta ở đây, kẻ nào trên linh giới dám đến làm càn, một kẻ đến ta giết một, hàng nghìn kẻ đến, ta giết cả hàng nghìn?" - Minh Trí tiền bối khẩu khí phi phàm
"Làm càn thì có lẽ hơi quá nhưng linh giới hiểm ác chúng ta vẫn nên cẩn trọng. Đệ muốn giữ kín chuyện này và cũng sẽ làm giả thân phận cho đứa bé để có thể gia nhập môn phái chúng ta đúng vào kỳ tuyển sinh trong 10 niên linh sắp tới, chuyện này chỉ ba người cúng ta cùng các vị trưởng lão biết mà thôi" - Minh Viễn tiền bối nói
"Thôi được, vẫn là đệ cẩn thận, việc này quyết định coi như đã xong, đệ là chưởng môn thì hoàn toàn có thể tự quyết định sao cho vẹn toàn, bây giờ ta phải đi có chút việc."
Dứt lời, Minh Trí tiền bối liền rời đi, thoáng chốc đã mất hút trong đám mây mù,chỉ còn lại Minh Viễn và Minh Tuệ tiền bối. Sau khi trao đổi vài câu thì Minh Tuệ tiền bối cũng rời khỏi đại điện, chỉ còn lại một mình Minh Viễn chưởng môn, người liền gọi Phúc Duyên và Trí Khiêm đến gần ban cho một hộ trận thượng phẩm và một cấm chế thượng phẩm để phong ấn linh căn của Nhật Thành, ra lệnh cho hai người bám sát mẹ con bọn họ, nửa bước không rời, chờ đến thời điểm thích hợp mới đón đứa bé đó lên linh giới còn bản thân ngài đích thân đi tìm hiểu lý do tại sao thái cực linh căn lại xuất hiện trên người của đứa bé này, dặn dò chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật hoàn toàn, tuyệt đối không để tiết lộ ra bên ngoài.
Dứt lời, Minh Viễn tiền bối rời đi, hai đệ tử đợi bóng chưởng môn tan vào màn đêm rồi lập tức rời đại điện trở lại hạ giới, ngày đêm trông chừng hai mẹ con Hạ Anh. Điềm báo thái cực linh căn xuất thế lan truyền khắp tam giới, các môn phái cử người đi lùng sục khắp nơi truy dò nhưng dưới sự bảo vệ khéo léo của hai tu sĩ Nhân Minh Tông hai mẹ con Hạ Anh và Nhật Thành vẫn bình an vô sự, sống những tháng ngày hạnh phúc dưới hạ giới, cả hai người đều không hề hay biết về đại hạn mà hai người sẽ phải trải qua trong những năm tháng sắp tới.
Chú giải
- Thái cực linh căn: Thái Cực Linh Căn là một loại linh căn cực kỳ hiếm, chỉ xuất hiện một lần trong hàng nghìn năm, được xem như sự cân bằng hoàn hảo của vũ trụ. Người sở hữu Thái Cực Linh Căn được mệnh danh là Thiên Mệnh Chi Tử vì họ được trời đất ưu ái, mang trong mình sức mạnh vượt trội và tiềm năng vô hạn.
Thái Cực Linh Căn không thuộc về bất kỳ nguyên tố nào, mà là sự hội tụ và cân bằng giữa Âm và Dương, giữa động và tĩnh, giữa sáng và tối. Nó chính là cội nguồn của mọi nguyên tố và là nền tảng của vũ trụ.
- Linh căn vạn pháp: Là loại linh căn thượng thừa sánh ngang với thái cực linh căn, vô cùng hiếm có và mạnh mẽ, cho phép người sở hữu học hỏi và sử dụng mọi loại pháp thuật từ thuật kiếm, thuật lửa, thuật băng đến thuật triệu hồi, thuật luyện đan....mà không gặp trở ngại nào. Năm xưa Vô Đế mang trong mình linh căn vạn pháp, từng muốn thống trị tam giới nhưng sau đó bị các vị tiên nhân phong ấn, đến nay vẫn không ai rõ tung tích rất nhiều môn phái cả trên linh giới và hạ giới đều ra sức truy tìm nhưng chưa có manh mối cụ thể.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ước gì.....
Hoàng Vũ Anh
Trả lời8 tháng trước
Gộp hết các phần vào thành 1 list như kia là sai rồi