Bên trong một tinh vực hoang vu trong vũ trụ mênh mông, một quầng sáng mờ ảo vô danh chầm chậm trôi đi với tốc độ không đổi. Từ trong điểm sáng, thỉnh thoảng lại vọng ra những tràng âm thanh, khi liền mạch, lúc đứt đoạn, chập chờn như có như không, ma mị tựa tiếng quỷ khóc, lại phảng phất như âm binh Cửu U địa ngục đang cười khúc khích.
Sau vô số năm trôi dạt, phía trước nó bỗng hiện ra một hành tinh khổng lồ màu xanh lam.
"Ầm!" Một tiếng nổ cực lớn vang lên!
Quầng sáng, dưới sức hút mãnh liệt của hành tinh, lao thẳng xuống mặt đất. Trên đường lao xuống, do ma sát với tầng khí quyển, nó hóa thành một đoàn sao băng bốc cháy ngùn ngụt, xé toang không trung, lao thẳng xuống một vùng biển sâu thẳm.
…
Đại Tề năm thứ chín, một vị Linh quan tấu trình triều đình về vật thể lạ khổng lồ từ ngoại vũ trụ giáng xuống vùng biển phía đông, tạo thành một đợt sóng thần nuốt chửng hơn hai mươi hòn đảo. Ngay cả vài huyện duyên hải lân cận cũng bị ảnh hưởng nặng nề, hàng vạn căn nhà bị phá hủy, dân chúng, gia súc tử thương vô số.
“Xin hỏi lão sư, thứ rơi từ trên trời xuống đó là vật gì?”
Gấp cuốn sách lại, chàng thiếu niên chắp tay cung kính hỏi. Thiếu niên trông độ mười bốn tuổi, gương mặt thanh tú, thân vận thanh y.
Trên một tảng đá cách chàng thiếu niên không xa, một vị lão giả thân vận đạo bào, mái tóc trắng xóa, dáng vẻ tiều tụy gần đất xa trời đang ngồi xếp bằng. Bên dưới tảng đá, một con dê lông vàng đang nằm nghiêng. Nghe chàng thiếu niên hỏi vậy, lão giả liền chậm rãi mở hai mắt, đáp:
“Yêu tinh!” Lão nói chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng nghe như đã dốc cạn hơi tàn cuối cùng.
“Yêu tinh gì ạ?” Chàng thiếu niên khó hiểu hỏi tiếp.
“Chí bảo tu luyện võ đạo!”
“Tác dụng thế nào ạ?”
“Kẻ có được nó thì võ đạo thuận buồm xuôi gió! Nhưng kẻ có được nó ắt gặp tai ương, thân bằng quyến thuộc bị liên lụy. Đây chính là họa tinh, hơn nữa còn là Thiên Sát Cô Tinh!”
Thiếu niên nghe xong kinh hãi, hỏi: “Tại sao lại như vậy? Nếu là con thì thà bỏ quách đi cho rảnh.”
“Có được tất có mất, ngư dữ hùng chưởng, con chẳng thể có cả hai được.” Lão giả chậm rãi nói đoạn vỗ nhẹ lên tảng đá một cái, tức thì con dê lông vàng đứng phắt dậy, khẽ lắc đầu, kêu be be một tiếng. Chẳng biết tự khi nào, lão giả đã an tọa trên lưng con dê, ánh mắt hướng về khuôn mặt thiếu niên, cười nói:
“Ha ha, khi thời cơ đến, ngươi sẽ có thể trông thấy kẻ đó. Ta tự hỏi, kẻ ấy sẽ ngự trị đỉnh cao võ đạo, tiêu dao tự tại giữa thế gian, hay trầm luân trong dục vọng, hóa thành phàm phu tục tử thấp hèn đây?”
“Vâng, đến khi đó đệ tử cũng muốn được chiêm ngưỡng.”
“Khà khà, cơ duyên đã thành, đây là để lại cho người hữu duyên. Đồ nhi, còn không mau theo vi sư.” Dứt lời, lão giả phất tay áo, tức thì một luồng thanh quang từ tay áo bay vụt ra, giáng xuống mặt đất, hóa thành một tòa cung điện khổng lồ. Trên đại môn uy nghi, ba chữ lớn “Thanh Dương Cung” rạng rỡ.
“Tuân mệnh.” Nói xong, chàng thiếu niên đi đến phía trước con dê, nắm lấy dây cương trên cổ dê, rồi thong thả bước về phía ngoài cốc. Hai người, một già một trẻ, thong dong bước đi. Tuy trông chậm rãi như rùa bò, nhưng mỗi bước cất lên đã đi qua mấy dặm, chỉ vài bước ngắn ngủi đã hoàn toàn biến mất khỏi thung lũng.
Chờ đến khi hai người một già một trẻ cùng con dê vàng đã khuất dạng, trong thung lũng tức thì vang lên những tiếng rống hân hoan của muông thú, tựa như chúng vừa thoát khỏi gông xiềng vậy. Kẻ phàm trần nếu trông thấy cảnh này ắt kinh hãi tột cùng, bởi đây chính là đại cấm địa, nơi mà ngay cả Thái Tổ Hoàng đế khai quốc cũng chẳng có tư cách đặt chân vào. Nơi đây chính là Tuyệt Linh Cốc, đệ nhất hung địa của Thanh Nguyên tinh. Kẻ có thể ra vào nơi này như chốn không người, lại khiến quần thú phải sợ hãi đến vậy, tuyệt nhiên không phải hạng tầm thường.
Bởi vậy mới có câu rằng:
Yêu tinh hàng thế, phong vân khởi;Thiên Sát Cô Tinh, sát phá lang.Thế gian tự tại tiêu dao du;Hồng trần bạch cốt, lâu nghĩ sinh.Tuyệt Linh Cốc trung, sư đồ thuyết;Thanh Dương Cung thành, đãi hữu duyên.Dục tri hậu sự, hoàn tu khán;Huyền Giới Môn trung, tự diễn nghĩa.
Tại một làng chài hẻo lánh thuộc Việt Châu, nước Đại Tề, một cỗ xe ngựa được trang hoàng gấm vóc xa hoa mỹ lệ dừng bánh, lẳng lặng chờ đợi. Quanh xe có mấy kỵ sĩ áo đen tay lăm lăm đao kiếm và không ít thôn dân nam nữ đứng chen chúc vây xem, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, không ngừng túm năm tụm ba xì xào bàn tán.
“Là Kim gia thật sao, đúng là Kim gia tại Phủ thành không?”
“Chắc không sai đâu, trông những tiêu chí vàng được thêu trên y phục những người kia kìa, ngoại trừ Kim gia tại Phong Thành thì khắp Khai Nguyên phủ này, chẳng còn gia tộc nào khác.”
“Chậc chậc, thật là không ngờ! Thạch Đình hồi trước từ biệt vợ con, biệt tích mười năm ròng, tưởng chừng đã bỏ mạng nơi xứ người, chẳng ngờ lại có ngày bước chân vào Kim gia, lại còn phái người về đón Thạch Mục. Đáng tiếc là mẫu thân Thạch Mục đã ốm đau qua đời nhiều năm trước. Bằng không, hai mẹ con họ đã có thể hưởng vinh hoa phú quý hiếm ai sánh bằng.”
“Vinh hoa phú quý? Cái này cũng chưa chắc nha, mới rồi ngươi không nghe lão gia Kim gia gọi sao, Thạch Đình sớm đã là rể của Kim gia rồi, nếu mẹ Thạch Mục còn sống thì e rằng Thạch Đình căn bản không dám phái người về đón Thạch Mục đâu.”
“Nói gì thì nói, Thạch Mục coi như từ nay hết khổ rồi, hôm qua còn là trẻ mồ côi, hôm nay lại hóa thành đại thiếu gia Kim gia…”
“Cha ta bệnh nặng nằm liệt giường, ta còn có một đứa em sao?” Thạch Mục nhìn chằm chằm lão giả áo xanh trước mặt, chậm rãi hỏi.
Thạch Mục chỉ mới mười bốn nhưng vì quanh năm phơi mình giữa gió biển nên làn da ngăm đen, mắt to mày rậm, thân hình cao lớn hơn bạn đồng trang lứa nửa cái đầu. Tấm áo vải cũ nát hắn mặc, lờ mờ phô ra những thớ cơ bắp cường tráng, toát lên vẻ kiệt ngạo bất tuân.
“Đúng vậy, lão gia lần này lâm trọng bệnh, khó lòng chống đỡ nổi, nên phu nhân mới phái lão nô đến đây đưa Thạch thiếu gia đến để có thể gặp mặt lão gia lần cuối.” Lão giả áo xanh mỉm cười đáp.
“Phu nhân? Nếu như ông ấy ruồng bỏ mẫu thân ta bao năm qua, giờ lại cần gì phải đến nhận con? Ngươi về đi, ta sẽ không về Kim gia cùng ngươi đâu.” Thiếu niên sa sầm nét mặt, không chút do dự từ chối.
“Khụ! Chỉ e Thạch thiếu gia đã hiểu lầm lão gia. Kỳ thực lão gia trong suốt những năm qua không trở về thôn là do có nỗi khổ tâm riêng. Chỉ cần thiếu gia đến gặp mặt lão gia, mọi hiểu lầm ắt sẽ được hóa giải.” Lão giả nghe vậy liền ho nhẹ một tiếng rồi tiếp lời.
“Hừ, lão có nói hoa nói lá cũng chẳng thay đổi được việc ông ấy đã bỏ rơi thê tử. Đừng có phí lời nữa!” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, đáp lại không chút khách khí.
Lão giả áo xanh nghe đến đây thì khẽ nhíu mày. Ngắm kỹ thiếu niên một lượt, cuối cùng như đã quyết định, đoạn cất lời:
“Ở thị trấn mấy năm nay có phải thiếu gia đi mua thảo dược thuận lợi một cách bất ngờ? Mặt khác, Lý giáo đầu của võ quán trong trấn khi truyền thụ quyền cước võ công cho thiếu gia, thu phí ít hơn nhiều so với các đệ tử khác, phải không? Còn nữa, Thạch thiếu gia sau khi ra biển đánh cá xong, hàng hóa mang ra thị trấn có phải nhanh chóng được mua hết sạch, mà ít khi bị mặc cả, đúng không?”
“Ý của lão là những chuyện đó đều do ông ấy sắp xếp?” Sắc mặt thiếu niên cuối cùng cũng biến đổi, hắn lạnh lùng hỏi lại.
“Có phải lão gia sắp xếp hay không thì lão nô không rõ lắm, nhưng những điều trên đều là do chính phu nhân căn dặn lão nô làm theo đó.” Lão giả áo xanh mỉm cười đáp.
Người thiếu niên nghe đến đây thì sắc mặt biến đổi không yên trong chốc lát, cuối cùng để lộ ra vẻ hơi do dự.
“Phải rồi, Thạch thiếu gia chẳng phải vẫn luôn tu luyện Luyện Thể thuật đó sao, xem ra là rất muốn trở thành chân chính võ giả. Trước lúc đến đây, phu nhân đã từng dặn dò lão nô rằng chỉ cần thiếu gia chịu đi gặp lão gia thì phu nhân sẽ nghĩ cách cho thiếu gia một suất tham gia khảo hạch Võ Viện Khai Nguyên. Nhưng đến khi ấy có trúng tuyển được hay không thì phải xem năng lực của Thạch thiếu gia rồi.” Lão giả áo xanh cuối cùng cũng tung ra lá bài chủ chốt của mình trong chuyến đi này.
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, sau mới hờ hững đáp:
“Ba ngày sau, lão hãy quay lại. Khi đó, ta sẽ cho lão một câu trả lời thỏa đáng.”
“Được, vậy ba ngày nữa lão sẽ tới nhận câu trả lời.” Lão giả áo xanh thấy tâm ý hắn đã định nên cũng không khuyên bảo thêm, lập tức khẽ khom người, nói lời cáo từ.
…
“Thành quản sự, chúng ta cứ thế mà trở về sao? Chi bằng cứ dùng vũ lực cưỡng chế lôi hắn đi là được mà, cần gì phải tốn thời gian như vậy?” Trong đám kỵ sĩ cưỡi ngựa đi quanh chiếc xe mới rời làng chài, một gã kỵ sĩ khôi ngô không nhịn được, mở miệng hỏi.
“Ngươi nói linh tinh gì đó, Thạch thiếu gia tuy không mang họ Kim, nhưng là huyết mạch của lão gia. Chúng ta lần này tới đây, chỉ cần đưa người về ổn thỏa là được, tuyệt không thể để lộ bất kỳ ý khinh thường, lơ là nào. Bằng không, với tình cảm của phu nhân và lão gia, chúng ta tuyệt đối không có cách nào ăn nói được đâu.” Lão giả vận thanh sam nghe xong liền sầm mặt lại.
“Là tiểu nhân đầu óc hồ đồ.” Gã kỵ sĩ cường tráng nghe vậy, tức thì lộ vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, bên cạnh đường bỗng thấp thoáng bóng người, một kỵ sĩ vận hắc y bất chợt xuất hiện, bước tới trước lão giả, khom người vội vàng bẩm báo:
“Thành quản sự, các huynh đệ ở quanh đây phát hiện người của Ngũ lão gia, huynh đệ họ Bưu. Người xem nên xử lý thế nào?”
“Hừ, xem ra Ngũ lão gia kia vẫn không từ bỏ toan tính ban đầu. Huynh đệ họ Bưu đều là Hậu Thiên võ giả sơ kỳ, để lão phu tự đối phó. Đã vậy, các ngươi cứ ở đây đợi. Ngươi dẫn đường, lão phu sẽ tự mình đi một chuyến, giải quyết cho xong bọn chúng.” Lão giả vận thanh sam sau thoáng nhíu mày suy nghĩ, liền dứt khoát nói.
“Dạ!”
Tên kỵ sĩ mới tới khẽ động thân, tức thì xoay người, lướt nhanh về phía hắn vừa xuất hiện. Chỉ nghe “Véo” một tiếng, lão giả áo xanh đã từ trên lưng ngựa bay xuống, rồi vọt theo tên kỵ sĩ kia. Thân hình lão lướt đi nhẹ nhàng phiêu dật khó tả, tựa như không trọng lượng vậy.
Gã kỵ sĩ cường tráng cùng những người còn lại thì vẫn yên vị quanh xe ngựa, thành thành thật thật đứng chờ.
…
Buổi đêm, trên một gò đất vô danh cách làng chài một dặm, dưới ánh trăng mờ ảo, Thạch Mục đang một mình quỳ trước một mộ phần khá sơ sài, chỉ là một mô đất nhô cao. Trước mộ phần cắm một bia đá màu vàng nhạt, trên mặt bia, những nét chữ đen viết lớn:
“Vương Thị Chi Mộ – Thạch Gia Tức Phụ”
“Mẹ, người trăm triệu lần cũng chẳng thể ngờ rằng cha không những không chết mà trái lại, ngoài kia lại cưới người khác. Có điều người yên tâm, chuyện con từng hứa, nhất định sẽ làm được. Khi trước cha lấy mộng tưởng trở thành võ giả làm cái cớ ruồng bỏ mẫu thân, nhưng Mục nhi nhất quyết sẽ trở thành chân chính võ giả, hơn nữa là võ giả mạnh nhất trên đời này, để mẫu thân có thể an lòng nhắm mắt nơi Cửu Tuyền!”
Lẩm nhẩm vài câu trước mộ phần, thiếu niên đứng lên, hoạt động gân cốt, rồi bắt đầu luyện quyền. Theo những tiếng lách cách của xương khớp vận động, động tác của hắn từ chậm hóa nhanh, thân pháp như hổ vồ mồi. Sau thời gian chừng một chén trà, chỉ thấy quanh thân hắn, những bóng quyền liên tục chuyển động, đất cát xung quanh cũng bị cuốn lên, tạo thành một tầng bụi vàng bao bọc lấy thân hình thiếu niên.
“Vèo!”
Từ trong lớp bụi vàng, một bóng người vọt ra, mạnh mẽ đấm một quyền, để lại dấu quyền lớn bằng miệng bát trên thân cây. “Rầm”, một tiếng động lớn vang lên, đại thụ rung lắc dữ dội, vô số cành lá rụng lả tả, đồng thời trên thân cây thình lình hiện ra một dấu quyền sâu chừng nửa tấc.
Thạch Mục nhìn chằm chằm dấu quyền trên thân cây rồi nhíu mày lại. Bộ quyền pháp này là bộ duy nhất hắn học được từ võ quán trong trấn, cũng là bộ Luyện Thể võ công được lưu truyền rộng rãi nhất. Theo lời giáo đầu của võ quán, với độ sâu của dấu quyền hắn lưu lại trên thân cây, hẳn hắn đã đạt tới Luyện Thể tầng bảy, chỉ còn cách mức Đại Thành trong sách ghi lại hai tầng nữa thôi.
Bảy tầng này tính ra đã tiêu tốn của hắn mất bốn năm ròng!
Phải biết rằng, câu nói “nghèo văn giàu võ” quả nhiên không phải không có đạo lý. Ngày hắn quyết định bắt đầu luyện võ, liền đóng ba lượng bạc học phí cơ bản cho võ quán, đủ cho năm, sáu tháng học. Chi phí này thực chất thấp hơn nhiều so với mức đóng góp của các đệ tử khác, điều này do nhiều nguyên nhân.
Có điều là từ khi bắt đầu Luyện Thể đến giờ, tiêu phí cho việc tắm thuốc khiến toàn bộ thu nhập từ đánh cá của Thạch Mục đều đổ vào đó, thường xuyên khiến hắn rơi vào cảnh không xu dính túi, nhà cửa sơ sài, nghèo rớt mồng tơi.
Dù thế, biểu hiện của Thạch Mục cũng đã khiến cho mọi người trong võ quán phải kinh ngạc, mấy vị giáo đầu lại càng lấy làm lạ lùng, khen ngợi không ngớt, thậm chí cho rằng hắn có căn cốt thượng cấp, là thân thể trời sinh để luyện võ.
Ngẫm kỹ lại, dù cho trong thời gian ở võ quán, hắn đã nhiều lần nhờ dược sư phối chế dược dịch để Luyện Thể, nhưng với số tiền ít ỏi, làm sao hắn có thể thực sự mua được linh thảo đúng nghĩa tại thị trấn đó chứ? Thứ hắn dùng đa phần chỉ là thảo dược thông thường, hiệu quả Luyện Thể cực kỳ thấp.
Nghĩ đến đây, Thạch Mục không khỏi khẽ thở dài.
Dù trong thời gian ngắn đã có thể đạt tới Luyện Thể tầng bảy, nhưng tự thân hắn hiểu rõ, căn cốt bản thân có lẽ hết sức bình thường, sở dĩ có được kết quả này là nhờ hai năm trước hắn gặp được một kỳ ngộ khó ngờ.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến ban ngày hắn không lập tức đáp ứng thỉnh cầu tới Kim gia của lão giả áo xanh. Ngẫm nghĩ đến đây, hắn liền ngẩng đầu, thoáng nhìn vầng trăng mờ tỏ trên bầu trời, đoạn xoay người chạy như bay xuống chân núi.
Sau một khắc, Thạch Mục đã xuất hiện ở một dải đá ngầm vô danh cạnh bờ biển. Phù phù hít sâu hai hơi, liền nhảy ùm xuống biển, đoạn như một chú cá lớn, quẫy đạp lặn sâu xuống phía dưới. Rất nhanh sau đó, hắn đã lặn xuống độ sâu ba bốn trượng.
Đột nhiên, một cảnh tượng kinh người xuất hiện.
Nước biển vốn âm u tăm tối như mực, bỗng nhiên hiện ra ánh sáng mờ mờ, càng lúc càng thêm sáng rõ, soi sáng một vùng biển nhỏ quanh đó.
Thạch Mục chẳng có chút kinh ngạc nào trước cảnh tượng này. Chỉ thấy hắn vẫn tập trung nín thở, quẫy đạp lặn sâu xuống. Mấy mét nữa, hai chân thình lình chạm vào đáy cát, cũng chính là địa điểm hắn muốn đến.
Lúc này mới có thể thấy rõ, thứ tỏa ra ánh sáng mờ ảo kia rõ ràng là hơn mười vỏ sò lớn chừng bàn tay, bám quanh một khối đá ngầm khổng lồ cao chừng bảy tám trượng, phát ra ánh sáng nhấp nháy liên tục.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Loạn Thế Thư