Khi Phùng Ly vội vàng đỡ Cao Viễn dậy, Thạch Mục đã nhặt chiếc túi dưới đất. Mở miệng túi kiểm tra, thần sắc hắn lập tức tỏ vẻ thỏa mãn.
“Lão Nhị, lần này may có ngươi đến kịp, nếu không huynh đệ trong bang đều không tránh khỏi một phen nhục nhã vì Vương Thiên Hào này rồi!” Phùng Ly nhìn Thạch Mục cười khổ, hàm răng nghiến chặt nói.
“Đúng vậy, cũng nhờ có Nhị thủ lĩnh đến kịp lúc.”
“Tên nhãi Vương Thiên Hào là cái thá gì, dưới tay Nhị thủ lĩnh chẳng chống nổi hai chiêu đã cầu xin tha thứ rồi.”
“Đúng đấy, danh hiệu đệ nhất võ đồ của Phong Thành, rõ ràng phải thuộc về Nhị thủ lĩnh mới đúng!”
Những người thuộc Hắc Hồ Hội khác cũng không màng đến vết thương đầy mình, nhao nhao tâng bốc Thạch Mục, ai nấy đều cực kỳ kích động và hưng phấn, như thể vừa được tiếp thêm sức mạnh. Dù sao, vừa rồi bọn họ đều đã nghe rất rõ ràng, tên khốn mà Nhị thủ lĩnh bí ẩn nhất bang hội mình đánh bại lần này còn được xưng là võ đồ đệ nhất Phong Thành. Chẳng phải có nghĩa là, chỉ cần không có Hậu Thiên võ giả ra tay, Hắc Hồ Hội bọn họ có thể nghênh ngang trước mặt các tiểu bang phái khác rồi sao?
Thạch Mục không màng đến các thành viên khác trong bang, tiện tay nhét túi vào trong ngực áo rồi khoát tay cáo từ.
“Khoan đã, lão Nhị, ta cùng lão Tam có chuyện muốn nói với ngươi!” Phùng Ly thấy vậy liền vội vàng gọi Thạch Mục lại.
“Có chuyện muốn nói à? Được thôi, ta sẽ nán lại thêm lát nữa.” Thạch Mục ngẫm nghĩ một lát rồi ậm ừ trả lời.
Phùng Ly thấy vậy thì rất vui vẻ, tiện thể ra lệnh cho những thành viên khác trong bang: “Tất cả các ngươi ra ngoài trị thương hết đi.”
Những thành viên khác của Hắc Hồ Hội thấy thế, đương nhiên hiểu rằng ba vị thủ lĩnh có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, nhao nhao vâng dạ rồi lui ra ngoài. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng hưng phấn của những kẻ này thì e rằng màn Thạch Mục đánh bại Vương Thiên Hào vừa nãy đã khắc sâu vào trong đầu bọn họ, và cũng sẽ nhanh chóng lan truyền tới những thành viên khác trong bang.
Thạch Mục thấy những người khác đã rời đi liền bắt đầu chất vấn không chút khách khí: “Hôm nay các ngươi cũng quá liều lĩnh đi, đối phương mạnh đến thế mà không nói cho ta biết trước. Chẳng lẽ là sợ ta biết rồi sẽ không đến nữa?”
Phùng Ly nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ xấu hổ: “Thạch huynh đệ, đừng trách. Lần này đúng là hai người bọn ta đã không đúng, chắc chắn sẽ bồi tội với Thạch huynh đệ.”
Cao Viễn vội vàng giải thích: “Thạch huynh đệ cũng đừng trách tội hai người bọn ta. Lần này sở dĩ không thể báo trước cụ thể tình hình cho ngươi biết, một mặt là vì bọn ta cũng không biết trước người đến lại là Vương Thiên Hào, chỉ nghe người của Kim Cương võ quán báo lại có người muốn khiêu chiến Hung Quyền. Mặt khác, đối phương lại đến quá nhanh khiến bọn ta căn bản không kịp phái người điều tra.”
Thạch Mục đến lúc này mới gật đầu, vẻ mặt dịu đi vài phần: “Nếu đúng là như vậy thì cũng còn chấp nhận được, nếu không ta thật sự phải cân nhắc lại việc có tiếp tục hợp tác với hai vị nữa hay không đấy. Được rồi, hai người còn chuyện gì nữa không?”
Phùng Ly vốn đã thở phào một hơi, lại nghiêm túc hỏi: “Đa tạ đã thông cảm! Thạch huynh đệ, ngươi đã cân nhắc đến chuyện trở thành thủ lĩnh thật sự của Hắc Hồ Hội hay chưa?”
Thạch Mục cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi lại một câu: “Ngươi muốn ta trở thành lão nhị của Hắc Hồ Hội – Hung Quyền thật sự?”
Phùng Ly nói ngay không chút suy nghĩ: “Không phải lão nhị, mà là lão đại! Chỉ cần Thạch huynh đệ đồng ý một tiếng, ta sẽ lập tức triệu tập toàn bộ huynh đệ, trước mặt bọn họ nhường lại vị trí Đại thủ lĩnh cho ngươi, ta cùng lão tam cũng sẽ toàn lực phò tá ngươi!”
Cao Viễn nghe thấy Phùng Ly nói như vậy lại kinh ngạc: “Phùng lão đại, nhưng mà cái này khác với những gì ngươi đã nói với bọn ta mà!”
Phùng Ly cười khổ đáp lời: “Lão tam, ngươi còn không nhìn ra sao? Hắc Hồ Hội nếu không có ta và ngươi, vẫn có thể là Hắc Hồ Hội, nhưng nếu không có Thạch huynh đệ thì e rằng không đầy một tháng sau đã không thể đứng vững tại Phong Thành được nữa. Ta với ngươi – bản lĩnh thấp kém, mà địa bàn của Hắc Hồ Hội trong vòng mấy tháng ngắn ngủi cơ hồ đã mở rộng ra thêm ba bốn lần. Hai người chúng ta thật sự không cách nào chèo chống được quy mô lớn đến thế đâu.”
Cao Viễn nghe xong, mặc dù trong lòng còn có phần không phục nhưng nhất thời cũng á khẩu không nói nên lời.
Thạch Mục trầm ngâm một lát rồi cự tuyệt không hề do dự: “Xin lỗi, mặc dù ta hợp tác với hai ngươi cũng coi như thuận lợi vui vẻ, nhưng ta thực sự không có ý định tham dự vào bang phái. Phùng huynh, có lẽ huynh rất hiểu chí hướng của ta. Ngoại trừ việc trở thành cường giả võ đạo, ta sẽ không lãng phí thời gian vào bất cứ chuyện gì khác.”
Phùng Ly mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng nhưng vẫn không cam lòng mà tiếp tục khuyên nhủ: “Thạch huynh đệ, ngươi thực sự không cân nhắc thêm một chút sao? Ta mặc dù biết ngươi chí ở bốn phương, nhưng con đường trở thành võ giả nào có dễ dàng đến vậy. Trong khi ngươi chỉ cần đồng ý một tiếng, lập tức có thể trở thành thủ lĩnh của cả trăm người, việc này đã đủ để ngươi động tâm chưa?”
Thạch Mục lắc đầu xong, liền lập tức xoay người rời đi: “Nếu chỉ là những lời này, vậy thì không cần nói thêm nữa rồi. Ta và các ngươi hợp tác chỉ giới hạn ở trước khi ta lĩnh ngộ khí cảm. Nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.”
Phùng Ly há hốc mồm, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa…
Cao Viễn cũng trầm mặc.
Thạch Mục đương nhiên không biết, hình tượng của mình trong mắt muội muội đã thay đổi. Hắn trở lại chỗ ở, một lần nữa ngâm mình trong nước thuốc nóng. Hắn lấy một khối khăn nóng phủ lên mặt rồi tựa lên thành thùng gỗ, hai mắt nhắm nghiền nhưng trong đầu lại suy nghĩ miên man, một lần nữa ngẫm lại kế hoạch mình đã trù tính từ lâu. Đến khi hắn đi ngang qua một tửu lâu tráng lệ nào đó lại không hay biết trên tầng ba của tửu lâu đang có hai thiếu nữ chỉ trỏ về phía hắn.
“Ngọc Hoàn, người này chính là ca ca trên danh nghĩa của muội sao? Sao bộ dạng lại tả tơi như vậy, chắc là ở võ quán bị người bắt nạt à?”
Thiếu nữ áo gấm chính là muội muội Thạch Ngọc Hoàn mà Thạch Mục mới chỉ gặp qua một lần. Lúc này, khi nghe bạn mình nói như vậy, nàng liền thu lại ánh mắt trên người Thạch Mục, giọng nói có phần mất hứng: “Cái gì mà ca ca trên danh nghĩa? Huynh ấy nếu là con ruột của cha ta thì đương nhiên cũng là ca ca ruột của ta rồi, chỉ là cùng cha khác mẹ mà thôi.”
Thiếu nữ áo vàng nói một câu đầy thâm ý: “Ta là nói thật đó nha, Kim gia ngoại trừ Thất cô và muội ra chẳng có ai thừa nhận hắn có quan hệ với Kim gia hết. Hơn nữa, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, chỉ e hắn thực sự không có chút triển vọng nào. Nếu đã thế, việc Kim gia chúng ta đưa ra viên Khí Linh Đan kia chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?”
Thạch Ngọc Hoàn nghe thiếu nữ áo vàng nói như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Hừ, ta nói Kim Ngọc Trân tỷ sao lại có thể tốt bụng mời ta đến đây ăn cơm, hóa ra là đến làm thuyết khách cho Ngũ bá!”
Thiếu nữ áo vàng nghe vậy lại vỗ tay cười nói: “Ngọc Hoàn đường muội, lần này muội đoán sai rồi. Người mời ta ra mặt không phải Ngũ bá, mà chính là Kim Điền. Hắn nói, chỉ cần muội chịu thuyết phục Thạch Mục chủ động từ bỏ Khí Linh Đan, thì việc của mẹ muội chắc chắn sẽ không có vấn đề. Với ca ca muội thì hắn cũng sẽ ra giá thật cao để đền bù tổn thất!”
Thạch Ngọc Hoàn không khách khí nói thẳng: “Ta mặc dù chỉ mới gặp Thạch Mục một lần nhưng đã có thể cảm thấy huynh ấy không phải một người dễ nói chuyện. Cộng thêm mẫu thân ta vẫn vì chuyện năm xưa mà cảm thấy áy náy với mẹ con huynh ấy, tuyệt đối sẽ không để những người khác trong Kim gia quấy rối huynh ấy thêm nữa. Tỷ hãy bảo Kim Điền từ bỏ ý định đó.”
Thiếu nữ áo vàng lại cực kỳ dễ nói chuyện, khoát tay đáp lời: “Được thôi, ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc, ta chắc chắn sẽ nói lại với Kim Điền.”
Thạch Ngọc Hoàn nhìn đồ ăn trên bàn rồi bĩu môi nói: “Với tính cách của tỷ, vì bữa cơm hôm nay e rằng lại khiến Kim Điền tốn kém thêm một phen nữa rồi.”
Kim Ngọc Trân phản bác một câu, lại kích động lấy từ trong tay áo ra một cây ngọc trâm cực kỳ tinh xảo: “Cái đấy là tất nhiên rồi, ai bảo trong nhà chỉ có ta với muội là giao hảo nhất? Đúng rồi, muội xem cây ngọc trâm ta mới mua thế nào?”
Thạch Ngọc Hoàn nhìn ngọc trâm, trên mặt bỗng nhiên lại lộ vẻ kỳ lạ.
“Kỳ quái thật. Nếu muội nhớ không nhầm, tỷ rất ít khi mua đồ trang sức nha. Còn thích nhất là tự xưng mình "thiên sinh lệ chất" cơ mà.”
“Có gì lạ đâu, nữ nhân đẹp vì người yêu mình mà.” Kim Ngọc Trân cười khẽ trả lời.
Thạch Ngọc Hoàn bỗng nhiên trừng lớn mắt: “Người tỷ nói chẳng lẽ là Ngô Hoa sao?”
Kim Ngọc Trân đáp không chút lưỡng lự: “Ngô Hoa, cái đuôi kia á, sao có thể thế được. Ý ta là Vương Thiên Hào của Kim Cương võ quán, con cháu dòng chính của Vương gia đấy!”
Thạch Ngọc Hoàn nghe xong, mắt cũng sáng lên vài phần: “Vương Thiên Hào, chính là kẻ cũng tu luyện đến tầng thứ mười, dùng Liêu Hỏa Thương Pháp của Hậu Thiên võ kỹ, được xưng là võ đồ đệ nhất Phong Thành! Hắn sẽ đến Kim gia làm khách sao?”
Kim Ngọc Trân thấy bạn mình như thế, lập tức thấy chột dạ: “Haiz, Thạch Ngọc Hoàn, Vương Thiên Hào này do ta nhìn trúng trước nha, muội không thể giành với ta được!”
Thạch Ngọc Hoàn trừng mắt liếc thiếu nữ đối diện một cái rồi phản bác: “Tỷ nghĩ lung tung cái gì, ta chỉ muốn biết một chút về Liêu Hỏa Thương Pháp, xem có thật sự lợi hại như tin đồn hay không thôi. Hơn nữa tên tuổi của hắn hiện nay, cũng chỉ là bởi vì con cháu của mấy đại gia tộc ở Phong Thành chúng ta không có ai ra mặt khiêu chiến với hắn mà thôi. Nếu không cái danh võ đồ đệ nhất của hắn nào có dễ dàng giành được như vậy chứ?”
Kim Ngọc Trân vui vẻ ra mặt: “Cái đồ nữ nhân dã man nhà muội! Được rồi, dù có nói thế nào thì Vương Thiên Hào thực sự là xuất sắc, cộng thêm hắn còn có thân phận là con cháu Vương gia, lão tổ tông lần này tự mình ra mặt mời hắn tới, e rằng thực sự có ý định tác hợp hôn sự rồi. Đã nói trước đấy nhé, đến lúc đó muội tuyệt đối không được giành với ta. Đúng rồi, muội thực sự định giúp ca ca ruột ư? Ta đoán Kim Điền e rằng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.”
Kim Ngọc Trân đứng đối diện, thấy Thạch Ngọc Hoàn bảo vệ Thạch Mục như vậy thì không khỏi le lưỡi.
Thạch Mục đương nhiên không biết, hình tượng của mình trong mắt muội muội đã thay đổi. Hắn trở lại chỗ ở, một lần nữa ngâm mình trong nước thuốc nóng. Hắn lấy một khối khăn nóng phủ lên mặt rồi tựa lên thành thùng gỗ, hai mắt nhắm nghiền nhưng trong đầu lại suy nghĩ miên man, một lần nữa ngẫm lại kế hoạch mình đã trù tính từ lâu.
Trong miệng Thạch Mục đột nhiên thì thầm một câu như vậy: “Kim Ti Thử.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Đối Vận Mệnh Trò Chơi