Logo
Trang chủ
Chương 17: Thiên Âm Xá Nữ

Chương 17: Thiên Âm Xá Nữ

Đọc to

Âm thanh xào xạc vừa vang lên, từ trong rừng trúc một thiếu nữ áo trắng thanh thoát bước ra. Thoạt nhìn nàng chỉ độ mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình thướt tha tuyệt đẹp, vòng ngực nở nang, đôi chân trần trắng nõn như tuyết. Mái tóc đen nhánh dài đến ngang hông, đôi mắt tựa làn thu thủy long lanh lưu chuyển, toàn thân nàng toát ra phong tình quyến rũ tựa hương hoa cỏ, khiến nam nhân khao khát không thể kìm lòng.

“Thiên Âm Xá Nữ, yêu nữ nhà ngươi sao cứ bám riết lấy ta mãi vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hàn Uyên Kiếm ta thực sự sợ Xá Nữ Công của ngươi sao?” Đạo sĩ trung niên vừa nhìn thấy thiếu nữ chân trần, liền như thấy rắn rết, không nhịn được quát lên một tiếng, tay siết chặt trường kiếm đeo trên lưng.

“Hàn Uyên Kiếm, ngươi hẳn phải biết rõ vì sao ta lại tìm ngươi chứ. Đáng thương cho Lam Vân Sư Muội si tình ngươi, vậy mà ngươi nhẫn tâm để nàng cô độc nằm lại dưới đất sao?” Ánh mắt thiếu nữ tựa làn thu thủy, nàng chậm rãi tiến về phía đạo sĩ.

“Yêu nữ, ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Cái chết của Vân nhi cùng ta không hề liên quan, chỉ là do có kẻ nghe lén nơi ta cùng Vân nhi ước hẹn, nên nàng mới bị vây giết mà vẫn lạc.” Khuôn mặt đạo sĩ trung niên bỗng nhiên trở nên dữ tợn, “bá” một tiếng liền rút thanh trường kiếm tỏa ra thanh quang mịt mờ, khẽ gầm.

“Đối với ta thì vô tình hay hữu ý cũng đều như nhau. Nếu lúc trước ngươi đã cùng Vân nhi thề đồng sanh cộng tử, thì chẳng qua ta đến chỉ để giúp ngươi hoàn thành lời thề mà thôi, không cần cảm ơn ta đâu.” Thiếu nữ chân trần khẽ cười, sau đó tay áo giơ lên để lộ ra một thanh đoản xích trắng nõn như ngọc.

Thanh đoản xích dài chưa tới nửa xích, bề rộng hai thốn, bề mặt có sương trắng nhè nhẹ lượn lờ xung quanh, thoạt nhìn vô cùng kỳ ảo…

“Huyền… Huyền Băng Xích! Đây không phải là trấn tông chi bảo của Thiên Âm Tông các ngươi sao? Đồ điên! Ngươi dám vì một người đã chết mà trộm trọng bảo của tông môn sao? Ngươi không sợ các chấp pháp trưởng lão biết chuyện sẽ phế bỏ võ công của ngươi ư?” Tên đạo sĩ vốn còn định cầm kiếm dốc sức liều mạng với thiếu nữ, nhưng vừa nhìn thấy chuôi đoản xích này thì sắc mặt liền đại biến, lắp bắp nói.

“Khách khách, việc này không cần các hạ phải lo lắng, hay là cứ để ta tiễn ngươi lên đường trước đi.” Thiếu nữ chân trần khẽ cười, đoản xích trong tay nhẹ nhàng rung động, lập tức không khí quanh đó bắt đầu chấn động. Từng đoàn sương mù trắng xóa xoay tròn, nhanh chóng hóa thành những đóa bạch hoa lớn bằng chén ăn cơm.

“Muốn giết ta sao? Nằm mơ đi!”

“Vèo” một tiếng, đạo sĩ trung niên đột nhiên ném con thú trong tay về phía đối diện, bàn chân phát lực vọt về phía sau, xoay người bay đi như một con chim lớn, lao vào mảnh rừng cây đen kịt.

“Yêu nữ, chờ ta đem chuyện ngươi trộm Huyền Băng Xích truyền ra ngoài, để xem ngươi giải thích với tông môn thế nào!” Thanh âm hung dữ của đạo sĩ trung niên từ trong rừng cây truyền ra, sau đó nhỏ dần, rõ ràng người đã cao chạy xa bay rồi.

“Đồ ngốc, chỉ là một thanh phỏng chế phẩm mà cũng bị dọa cho chạy mất! Hừ, dính phải Truy Hồn Hương của ta, ngươi có trốn thế nào cũng không thoát được. Chạy đi, chạy xa một chút đi! Ồ, đầu Kim Ti Thử này lại có thể mở ra Linh Đồng!” Thiếu nữ chân trần nhấc đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy con Kim Ti Thử. Vẻ mặt nàng hiện lên một tia trào phúng lẩm bẩm nói, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu thú trong tay lại đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn.

“Ta nói thế nào mà dùng thân phận tên Hàn Uyên Kiếm kia lại không giết chết con Kim Ti Thử bình thường này, hóa ra nó đã sắp tiến giai thành Linh Thú Linh Đồng Thử.” Thiếu nữ chân trần đem ngọc xích thu lại, âu yếm ôm tiểu thú vào trong ngực mà vuốt ve.

Tiểu thú trông như con chuột nhỏ màu vàng, đôi mắt nhỏ xíu màu xanh lá đảo tròn liên tục, nằm trên lòng bàn tay của thiếu nữ không dám nhúc nhích mảy may.

“Đúng rồi, còn có một tiểu gia hỏa nữa.” Thiếu nữ chân trần ôm Kim Ti Thử trêu đùa một lúc, sau đó mới phát hiện ra còn có Thạch Mục đang đứng đó gần như đã bị đóng băng.

Lúc này Thạch Mục vẫn đứng nguyên tại chỗ, toàn thân kết một lớp sương mỏng màu trắng. Chỉ có đôi mắt hắn còn hoạt động, chăm chú nhìn thiếu nữ chân trần.

Thiếu nữ khẽ cười khanh khách một tiếng rồi chậm rãi đi tới.

Hai mắt Thạch Mục chậm rãi chuyển động dõi theo thân hình thiếu nữ, không dám lơ là.

“Có ý tứ.”

Thiếu nữ chân trần thấy vậy liền lộ ra vẻ hứng thú, thân hình phiêu động bất định, thoắt ẩn thoắt hiện.

Thân thể Thạch Mục tuy không thể cử động được nhưng hai mắt cũng chuyển động theo trái phải không ngừng, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.

“Khanh khách, quá thú vị.” Thân hình thiếu nữ chân trần dừng trước mặt Thạch Mục, nàng khom người ôm tiểu thú cười khanh khách, thân hình cong gập như đang đau bụng.

Thiếu nữ cười sảng khoái một lúc lâu sau mới đứng thẳng người lên, nàng phất tay áo, một đoàn sương trắng bỗng bay ra chui vào thân thể Thạch Mục.

Một màn kinh người xuất hiện.

Bằng mắt thường có thể thấy được sương lạnh xung quanh Thạch Mục đang dần bị hòa tan.

“Phù phù” một tiếng.

Thạch Mục nặng nề đổ rầm xuống lớp bùn đất trước mặt, chân tay nhất thời vô lực không cách nào đứng dậy được, chỉ đành miễn cưỡng ngẩng đầu lên một chút.

Kết quả trước mắt hắn xuất hiện một đôi mũi chân xinh đẹp giống như củ sen, mười ngón chân sơn son hồng tựa những cánh hoa, trông vô cùng mê hoặc.

“Chân của ta có đẹp không?”

Chủ nhân của đôi chân ngọc chậm rãi hỏi.

Sau khi nghe thấy, gương mặt Thạch Mục đỏ bừng, trong cơ thể bỗng sinh ra chút khí lực, đủ để hắn miễn cưỡng bò dậy từ dưới đất. Sau đó, hắn đưa ánh mắt kỳ lạ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc trước mặt.

“Tiểu gia hỏa, ngươi có biết là nếu như ngươi lớn thêm hai ba tuổi nữa mà dám nhìn ta như vậy, ta sẽ lập tức móc hai tròng mắt của ngươi xuống cho xem.” Thiếu nữ chân trần ôm tiểu thú, đôi mắt thu thủy lưu chuyển, lại thốt ra câu nói rợn người.

“Nàng tên là gì?” Cuối cùng thì Thạch Mục cũng mở miệng, thanh âm hơi khô khốc, nhưng lại trấn định ngoài ý muốn của thiếu nữ.

“Ngươi nghĩ là ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta sao?” Thiếu nữ chân trần hơi giật mình, sau đó lại hì hì cười hỏi lại.

“Ta hỏi rõ tên nàng để đến nhà nàng cầu thân.” Thạch Mục nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, trên mặt hiện lên một tia nồng nhiệt khó tả.

“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ?” Thiếu nữ chân trần cho là mình nghe nhầm, nàng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, giật mình hỏi lại.

“Ta muốn nàng làm thê tử của ta, ta nhất định sẽ cưới nàng.” Thạch Mục không chút do dự nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

“Ngươi… ngươi đang ăn nói bậy bạ cái gì đấy? Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi, biết thân phận của ta không mà dám nói ra những lời đấy?” Dù nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ bách biến khó lường, nhưng nghe được hồ ngôn loạn ngữ của thiếu niên trước mặt, thiếu nữ cũng không khỏi há mồm trợn mắt.

“Chẳng lẽ nàng đã gả cho người khác rồi, hay là nàng đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi?” Thạch Mục nhướng mày hỏi.

“Cái này thực sự không có, ta mới chỉ hai mươi mấy tuổi thôi… A… Tại sao ta phải trả lời ngươi chứ… ngươi…” Thiếu nữ chân trần theo bản năng trả lời một câu, sau đó ngẩn người ra, không kịp phản ứng liền thẹn quá hóa giận.

“Nàng mới có hai mươi mấy tuổi, vẫn chưa gả cho ai là tốt rồi! Mặc kệ cô nương có thân phận gì, ta từ lần đầu gặp đã yêu mến vô cùng, nên ta nhất định phải lấy được nàng.” Thạch Mục thở dài một hơi, sau đó nghiêm mặt nói.

“Khanh khách, ngươi yêu ta thì có thể lấy ta sao! Đừng nói ngươi chỉ là một tên võ đồ, coi như là ngươi có thể tiến vào Tiên Thiên… Thôi được rồi, nói với ngươi những thứ này thì có ích gì. Nói thật cho ngươi biết, ta căn bản không tin bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào của nam nhân, cả đời này ta cũng sẽ không lấy chồng.” Thiếu nữ chân trần rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, thốt ra tiếng cười khẽ nói, ánh mắt không né tránh ánh nhìn nồng nhiệt khác thường của đối phương.

“Mẫu thân ta từng nói với ta rằng, nếu có thể gặp được nữ tử mà mình thực lòng yêu mến thì nhất định phải nói rõ tâm ý mình cho đối phương biết, để tránh bỏ lỡ nhân duyên tốt. Thạch Mục ta ở nơi đây phát trọng thề, đời này nhất định phải lấy được vị cô nương trước mặt này làm thê tử, nếu như có vi phạm lời thề tất sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, búa rìu gia thân mà chết.” Hai mắt Thạch Mục không rời thiếu nữ chân trần, mí mắt cũng không chớp, chợt đưa tay lên lập lời thề độc.

Không biết có trùng hợp hay không, ngay khi Thạch Mục vừa dứt lời thì trên bầu trời bỗng nhiên truyền ra một hồi tiếng sấm “oanh long long”.

Cặp môi đỏ mọng của thiếu nữ chân trần khẽ nhếch, đôi mắt xinh đẹp của nàng trợn mắt nhìn Thạch Mục, không nói nên lời. Một lúc lâu sau nàng mới bật cười.

“Cái này… cái này đúng là quá buồn cười rồi! Thiên Âm Xá Nữ ta mà cũng có ngày bị người ta đứng trước mặt cầu thân, hơn nữa lại còn là một tiểu gia hỏa mười mấy tuổi. Tốt, tốt, đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội. Nếu như ngươi có thể tiến giai Tiên Thiên trước ba mươi tuổi thì hãy đến Vạn Lung Sơn Thiên Âm Tông tìm ta, khi đó ta sẽ cho ngươi biết tên thật của ta. Vật này coi như là bồi thường cho con Linh Đồng Thử này.”

Thiếu nữ chân trần cười một tiếng sau đó ngồi thẳng lên, vứt cho Thạch Mục một cái bình nhỏ, bên trong tay áo bóp nát một vật gì đó.

“Phốc” một tiếng.

Trong hư không nổi lên một trận cuồng phong. Từng đóa mây trắng hiện ra, bao lấy thân hình thiếu nữ, nâng nàng lên cao hơn mười trượng, phá không bay vút lên bầu trời xa xăm, cuối cùng vọng lại một câu.

“Còn có một việc nói cho ngươi biết, con tiểu linh thú này lúc trước giả bộ hôn mê, nếu không phải Hàn Uyên Kiếm vọt lên bắt lấy nó trước, nếu không thì chỉ sợ hôm nay ngươi sẽ tay trắng mà về.”

Thiếu nữ chân trần nói xong liền ném ra tiểu bình, ôm lấy tiểu thú phá không mà đi. Tất cả đều diễn ra chớp nhoáng, cứ như thể nàng đang vội vã chạy trốn vậy.

“Người vậy mà có thể bay! Thiên Âm Xá Nữ…”

Thạch Mục đón lấy tiểu bình, kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ bay đi mà líu lưỡi, sau đó lại đứng thẫn thờ thì thầm.

Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc khôi phục lại tinh thần nhìn xuống tiểu bình trong tay, lại nhìn cái bẫy đã bố trí trước đó, bất giác nở nụ cười khổ.

“Bây giờ ngoại trừ mấy trăm lượng bạc lúc trước cùng với vật này, đúng là đi ăn trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.”

Hắn lại có chút hiếu kỳ đối với vật trong bình.

Dù sao Thiên Âm Xá Nữ thần bí như thế, đồ vật nàng đưa ra chắc hẳn không phải phàm vật.

Thạch Mục suy đoán thoáng qua, sau đó không khách khí mở nắp bình, đổ ra lòng bàn tay. Một viên đan dược màu ngà sữa lớn chừng ngón cái rơi ra, bề mặt lấp lánh những sợi bạc ẩn hiện.

“Khí Linh Đan!”

Thiếu niên sau khi nhìn rõ hình dáng viên đan, không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thực Tập Sam Sung
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN