Nhưng đúng lúc này, trước mắt Thạch Mục bỗng nhiên bạch quang liên tục chớp lên. Hơn mười đạo ánh đao chói lòa nối đuôi nhau chém tới họ Thạch. Thân hình Ngô Lượng như mũi tên rời nỏ, bắn vọt tới. Thanh đao thép sáng loáng trong tay lão múa như bay. Mũi đao chưa tới, uy áp mãnh liệt đã ập vào mặt. Thạch Mục cười khẩy một tiếng, Lưu Tinh Chùy trong tay trái run lên, thiết cầu đen như mực phảng phất Độc Long xuất động, mang theo kình phong cuồn cuộn đập thẳng vào ánh đao của Ngô Lượng.
Keng!
Tiếng kim thiết va chạm vang lên chói tai, tiếp đó là một tiếng nổ mạnh! Đao ảnh đầy trời chợt tiêu tán không còn chút nào, thanh đao thép trong tay Ngô Lượng trực tiếp bị chấn nát thành mảnh vỡ. Một luồng sức mạnh như dời non lấp bể từ nửa thanh đao gãy nát truyền tới, ào ạt xộc vào cơ thể lão. Máu tươi trong miệng Ngô Lượng cuồng phun ra, cánh tay cầm đao của lão chợt vang lên tiếng răng rắc, tức thì bị bẻ gãy. Thân hình lão bay vút ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn lúc lão lao đến, sau đó nặng nề rơi xuống đất, lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt thoáng chốc đã vàng như giấy nến.
Thần sắc những người có mặt tại đây đều đại biến, cao thủ Hậu Thiên Đại Viên Mãn như Ngô Lượng chỉ tiếp được một chiêu của Thạch Mục đã thảm bại. Ngô Phong vốn muốn từ bên cạnh xông lên, cùng Ngô Lượng giáp công Thạch Mục, kết quả còn chưa kịp lao ra, đã sững sờ khựng lại không dám nhúc nhích. Chân khẽ đạp, thân hình Thạch Mục thoắt cái đã nhào tới Ngô Phong. Trong chớp mắt đã đến trước người y, họ Thạch mở lòng bàn tay, chộp tới mặt Ngô Phong. Kình phong từ năm ngón tay như năm cây chùy thép bắn ra, khiến khuôn mặt Ngô Phong đau nhức khôn nguôi. Ngô Phong kinh hãi, may mắn thay, thực lực của y coi như không kém, tức thì kịp phản ứng, thân hình bay ngược ra sau, đồng thời nhuyễn kiếm trong tay y run lên. Nhuyễn kiếm vận sức trở nên thẳng tắp, đột nhiên bổ thẳng về phía bàn tay Thạch Mục. Họ Thạch âm thầm cười lạnh, trên bàn tay nhanh chóng mọc lên lớp vảy đen rậm rạp, chợt chộp một cái đã bắt được thân kiếm. Nhuyễn kiếm giống như chém phải Cự Thạch, mặc cho Ngô Phong dùng sức kéo mạnh vẫn không nhúc nhích chút nào.
Thạch Mục cười lạnh, kéo nhẹ một cái. Hổ khẩu Ngô Phong rung mạnh, nhuyễn kiếm liền bị Thạch Mục đoạt mất. Thạch Mục thoáng cái đã đoạt lấy nhuyễn kiếm, lập tức ấn ngược trở lại, chuôi kiếm hung hăng chọc vào ngực Ngô Phong. Từ ngực Ngô Phong truyền ra một tràng tiếng răng rắc, không biết đã bị gãy bao nhiêu đoạn xương, miệng y phun ra một búng máu, bay vút ra ngoài mấy trượng, nặng nề rơi xuống đất, hấp hối. Từ khi Thạch Mục ra tay công kích Ngô Lượng, đến lúc Ngô Phong bị chấn bay ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ vỏn vẹn vài hơi thở, hai đại cao thủ Ngô gia đã đồng loạt trọng thương, yếu ớt mong manh như trứng gà.
Trong đình viện nhất thời im phăng phắc, không một ai dám mở miệng nói chuyện, yên lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Tên cự hán khôi ngô, kẻ cầm đầu Kim Long Bang, sắc mặt xám như tro. Gã há hốc mồm muốn nói điều gì đó, nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì. Thạch Mục phất tay ném nhuyễn kiếm ra ngoài, lớp vảy đen phủ kín nắm đấm cũng lập tức rút đi, khôi phục nguyên trạng, trả lại bàn tay trắng thon dài. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ nhàng thở hắt ra, phảng phất như trút bỏ được khẩu ác khí bị Ngô gia đuổi giết nhiều năm trước. Thật ra hắn cũng chỉ định ra tay dọa sợ đối phương, triệt tiêu ý định báo thù của Ngô gia là được. Nhưng ai ngờ Ngô Lượng lại dám nói ra lời kia, triệt để chọc giận hắn, cũng làm hắn động sát cơ.
Nhưng đúng vào lúc này, vòng cổ đeo trước ngực hắn chợt dính phải máu do Ngô Phong phun ra. Thật quỷ dị, những vết máu này lại bị vòng cổ hấp thu hết vào. Sau đó mặt ngoài nó chợt sáng lên một điểm đỏ chói.
Ầm ầm!
Một cỗ khí tức cuồng loạn, bạo ngược từ trong vòng cổ truyền ra, thẳng tắp xộc vào đầu óc Thạch Mục, sau đó nhanh như thiểm điện thẩm thấu vào thần hồn hắn. Thân hình Thạch Mục đại chấn, trong thần hồn hiện lên một tràng cảnh tượng: đại địa vô biên vô hạn đều bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, thi thể tầng tầng lớp lớp, hài cốt vô số, còn có một con khỉ khổng lồ màu xám đứng trong núi thây biển máu, ngửa mặt lên trời thét dài, hai tay đấm ngực gào thét.
“A!”
Hai mắt Thạch Mục tức thì nổi lên huyết quang đỏ thẫm, trên người cũng theo đó mà tản mát ra sát khí kinh người. Sát khí này không ngờ lại đạt đến tình trạng như thực chất, hóa thành sương mù đỏ như máu, bao trùm lấy thân thể Thạch Mục. Khiến cho giờ phút này hắn trông tựa như Ma Thần khát máu trùng sinh. Ác khí hung tàn, cuồng bạo bao phủ trọn cả trang viên, thân thể mọi người bên trong đều run rẩy. Không biết ai hét lớn một tiếng, đám người tức thì tản ra như chim thú tẩu tán, trốn xa khỏi nơi này.
Thạch Mục gầm nhẹ, trong nội tâm nổi lên xúc động khát máu mãnh liệt. Chẳng qua cỗ xúc động này bị lý trí còn sót lại của hắn cưỡng ép đè xuống. Ánh sáng đỏ yêu dị trên vòng cổ đột nhiên phát sáng lần nữa, như máu tươi chảy xuôi, từ trong vòng cổ ẩn ẩn truyền ra tiếng gào thét phẫn nộ. Một cỗ khí tức hung lệ vô cùng cường đại nhanh như thiểm điện thẩm thấu vào thần hồn Thạch Mục, tức thì đánh tan lý trí còn sót lại của hắn. Thạch Mục chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt hắn không ngờ đã hoàn toàn hóa thành màu máu đỏ tươi, mặt mũi tràn đầy sát khí, khuôn mặt vặn vẹo. Hắn hét lớn một tiếng, thân hình như cơn lốc, nhào tới những kẻ đang bối rối chạy thục mạng trong đình viện. Lưu Tinh Chùy trong tay trái vung lên, như Hắc Long dữ tợn, giương nanh múa vuốt xông vào đám người.
Rầm rầm rầm!
Những kẻ đầu tiên bị Hắc Long quất phải, thân thể tức thì nổ tung, trực tiếp thịt nát xương tan, không kịp kêu một tiếng. Mưa máu rơi lả tả, xối ướt người Thạch Mục. Trên mặt Thạch Mục tức thì lộ ra thần sắc thỏa mãn, hít một hơi thật sâu, lộ ra nét vui vẻ khủng bố. Ánh mắt đỏ ké như máu của hắn lướt qua những người khác trong đình viện, cười dữ tợn một tiếng, phi thân nhào tới.
Vùn vụt!
Lưu Tinh Chùy trong tay hắn vùn vụt vung khắp mọi nơi, tạo thành từng đạo tàn ảnh đen kịt, phát ra tiếng rít vù vù. Bất kỳ vật nào, từ người, cây cối, hòn non bộ, thậm chí cả phòng ốc bị tàn ảnh đụng phải đều không thoát khỏi vận mệnh bị chia năm xẻ bảy. Mọi người trong đình viện khóc hô cầu cứu, thậm chí có kẻ quỳ sụp xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì. Giờ đây Thạch Mục đã hóa thân thành Sát Thần khát máu, ra tay không lưu tình chút nào.
Bành!
Thủ cấp một gã đại hán Kim Long Bang bị một đạo bóng đen quất trúng, tức thì nổ tung, óc trắng máu đỏ văng tung tóe. Cách đó không xa, một người của Ngô gia bị Hắc Đao trong tay phải Thạch Mục chém ngang, thân thể đứt lìa thành hai đoạn, ruột gan phèo phổi chảy đầy đất. Tuy cánh tay phải đã bị bẻ gãy nhưng tính mạng của Ngô Lượng tạm thời không lo. Chẳng qua chứng kiến tình cảnh trước mắt, thân thể lão tức thì run lập cập. Lão cố nén đau nhức kịch liệt, bò dậy, không quan tâm gì đến Ngô Phong đang hấp hối ở một bên, muốn chạy sâu vào trong trang viên. Chẳng qua lão vừa mới bước ra hai bước thì vụt, một cầu ảnh đen từ phía sau rít gào mà đến, đập trúng thân thể lão.
Bành!
Dưới luồng sức mạnh hung mãnh, thân thể Ngô Lượng trực tiếp chia năm xẻ bảy, máu tươi bắn đầy đất. Thạch Mục khẽ run khóa sắt, Lưu Tinh Chùy ngoan ngoãn bay ngược về. Hai mắt hắn tràn ngập huyết quang, lướt nhìn các đoạn thân thể tàn khuyết của Ngô Lượng, sau đó lại tiếp tục đánh về phía những người khác. Máu tươi văng tung tóe, chân cụt tay đứt bay loạn, trong trang viên thỉnh thoảng truyền tới tiếng phòng ốc ầm ầm sụp đổ...
Thời gian chưa đến một phút đồng hồ, đình viện vốn có chút bao la hùng vĩ nay đã bị san thành bình địa. Trên mặt đất rải đầy các cỗ thi thể không toàn vẹn, chừng hơn trăm cỗ. Khắp nơi đều là máu tươi, mặt đất cơ hồ bị nhuộm đỏ, tản mát ra mùi máu tanh gay mũi. Thạch Mục đứng trong núi thây biển máu, hai mắt nhắm nghiền, ngũ quan có chút vặn vẹo. Nhưng đã không còn vẻ khát máu, thị sát, dữ tợn như vừa rồi. Trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi xen lẫn máu tanh, ngực không ngừng phập phồng, há mồm thở dốc. Tay trái hắn hiện vẫn còn xách Lưu Tinh Chùy, trên đó dính đầy máu tươi, thịt vụn. Hắc Đao trong tay phải cũng nhòe nhoẹt máu.
Mãi một lúc lâu sau, Thạch Mục mới tạm ngừng thở dốc. Hắn chậm rãi mở mắt, trong mắt còn lưu lại những sợi tơ máu. Thần trí hắn đã khôi phục, chẳng qua trông có vẻ mỏi mệt không chịu nổi. Thạch Mục cúi đầu nhìn vòng cổ trước ngực. Chợt một tay túm lấy nó, giật xuống, rồi ném ra ngoài. Vòng cổ rơi xuống đất, lăn hai vòng. Thạch Mục nhìn vòng cổ dưới đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Vật này quá mức tà dị, không ngờ lại có thể khống chế thần trí của hắn. Cho dù cho tiền hắn cũng không dám đeo nó trên cổ nữa. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, vẫn là đi tới nhặt vòng cổ lên, bao nó vào một khối vải rách, rồi nhét vào trong ngực. Ánh mắt hắn lướt qua chung quanh, khi thấy tử thi đầy đất, sắc mặt tức thì trắng bệch. Tuy hắn cũng đã giết qua rất nhiều người, nhưng đồ sát trắng trợn như hôm nay thì chưa bao giờ có. Mùi máu tanh trong không khí gay mũi dị thường, hít vào khiến người có cảm giác như muốn nôn mửa. Thạch Mục cảm thấy có chút buồn nôn, quay người định rời khỏi trang viên nhưng mới vừa đi ra vài bước, lông mày chợt nhíu lại.
Trên nóc nhà ngoài trang viên, xa xa có một bóng người màu xám đang lao nhanh về hướng này, chỉ vài hơi thở đã vọt đến gần. Người đến là một thiếu niên mười mấy tuổi, trên lưng cõng một thanh trường kiếm. Gã chứng kiến tình cảnh trong trang viên thì sắc mặt đại biến, tay đè lên chuôi kiếm, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Thạch Mục.
“Phùng Ly…” Thạch Mục có chút kinh ngạc.
Thiếu niên áo bào tro này không ai khác, chính là Phùng Ly. Thần sắc Phùng Ly khẽ giật mình, rất nhanh đã thấy rõ kẻ toàn thân đẫm máu trước mặt mình là ai. Trong mắt gã tràn đầy nét kinh ngạc.
“Thạch Mục huynh!” Phùng Ly rút tay đang đè lên chuôi kiếm về, nói.
“Phùng huynh, đã lâu không gặp.” Sóng mắt Thạch Mục khẽ chuyển, gật đầu chào hỏi Phùng Ly.
“Lâu rồi không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Tình cảnh nơi đây, chẳng lẽ… là do một mình Thạch huynh gây ra?” Ánh mắt Phùng Ly quét qua chung quanh, hỏi.
Thạch Mục trầm ngâm một chút, gật đầu thừa nhận.
“Thạch huynh thật lợi hại! Xem ra thực lực lại có chỗ tăng tiến rồi!” Phùng Ly dường như không chút nào để ý đến hành vi giết chóc của Thạch Mục, ngược lại, trong mắt gã còn hiện lên vài phần hưng phấn. Thạch Mục có chút kinh ngạc, giờ phút này thần sắc, khẩu khí nói chuyện của Phùng Ly dường như có chút khác biệt so với trước.
“Đúng rồi, ngươi làm sao lại đến chỗ này?” Suy nghĩ trong nội tâm Thạch Mục loé lên, chuyển đề tài hỏi.
“Vài ngày tới là ngày giỗ của gia mẫu, ta đến đây để tế bái lão nhân gia nàng. Thuận tiện đến Phong Thành làm một chuyện.” Phùng Ly nói xong, đi đến bên cạnh một cỗ thi thể của gã đại hán.
Cỗ thi thể này chính là gã đại hán khôi ngô, kẻ cầm đầu Kim Long Bang. Thi thể gã toàn vẹn hơn một chút so với đám xung quanh, ngực chỉ bị thủng một cái lỗ lớn. Phùng Ly lật tay rút ra trường kiếm, kiếm quang lóe lên, chém rụng thủ cấp người này xuống, lấy vải bao lại.
“Phùng huynh cùng người này có cừu oán?” Thạch Mục chứng kiến động tác của Phùng Ly, có chút kinh ngạc hỏi.
Phùng Ly im lặng chỉ chốc lát, chợt thở dài.
“Năm đó Hắc Hồ Hội là bị Kim Long Bang tiêu diệt. Cao Viễn chết trong tay kẻ này… Lần này ta trở lại là muốn báo thù cho Cao Viễn cùng các huynh đệ Hắc Hồ Hội, diệt trừ Kim Long Bang. Đáng tiếc đánh rắn động cỏ khiến kẻ này núp mãi sau lưng Ngô gia không chịu ra. Ta tìm mọi cách nhưng vẫn không nắm được cơ hội. Không ngờ việc này lại được Thạch huynh thay ta giải quyết rồi.” Phùng Ly nói xong, chắp tay thi lễ với Thạch Mục một cái.
“Phùng huynh không cần phải khách khí.” Thạch Mục nói.
Đề xuất Tiên Hiệp: Sơn Hải Đề Đăng (Dịch)