Ánh mắt Thạch Mục chợt lóe, thân hình nghiêng về phía trước như muốn lao tới truy kích. Ngay lúc này, trước mặt Đoàn Thiên Lý chợt lóe bóng người. Lão già áo xám thình lình hiện ra một cách quỷ dị, ngăn cản giữa hai người.
“Thắng bại đã định, chẳng cần ra tay nữa.” Lão già áo xám chậm rãi nói với Thạch Mục.
Thạch Mục mỉm cười, xiềng xích trong tay khẽ rung, Lưu Tinh Chùy liền thu về. Lão già áo xám quan sát kỹ Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục, khóe mắt khẽ giật vài cái rồi lập tức ngồi xổm xuống, lấy ra một tấm phù lục màu xanh, dán lên ngực Đoàn Thiên Lý. Một tầng lục quang lập tức phát ra, bao trùm lấy vết thương. Vẻ đau đớn trên mặt Đoàn Thiên Lý chậm rãi tiêu tán, hắn gục đầu, lâm vào hôn mê. Lão già áo xám vung tay lên, một đạo bạch quang bắn vào cột đá cạnh lôi đài, kết giới màu trắng khẽ lóe lên rồi biến mất.
“Người thắng, Thạch Mục!” Lão già áo xám cao giọng tuyên bố.
Lúc này, dưới lôi đài hoàn toàn im lặng, mọi người vẫn đang trợn mắt há hốc mồm. Đến khi nghe tiếng tuyên bố, bọn họ mới giật mình bừng tỉnh. Tiếng kinh hô vang vọng khắp không gian.
Dưới tấm bia đá màu đen, sắc mặt Mạc Ninh vô cùng khó coi, mơ hồ mang vẻ lúng túng. Vừa rồi gã dự đoán phần thắng thuộc về Đoàn Thiên Lý. Nào ngờ người nọ lại bất ngờ bại trận dưới tay Thạch Mục chỉ sau một chiêu. Việc này chẳng khác nào giáng cho Mạc Ninh một cái tát trời giáng. Bạch Thủy Tú liếc nhìn Mạc Ninh, ánh mắt mang theo vài phần châm chọc. Tiền Hùng cau mày, nhìn Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục, ánh mắt đã không còn chút khinh thường nào.
Đoàn Thiên Lý trọng thương hôn mê rất nhanh được vài đệ tử tạp dịch đỡ xuống. Hôm qua hắn còn với thực lực kinh người đánh bại cường địch, ngạo nghễ đứng trên lôi đài, hưởng thụ vinh quang cùng sự chú ý của chúng nhân. Chỉ e hắn không ngờ, hôm sau đã bị đá khỏi lôi đài bằng phương thức này. Đám đông gần đó có chút xót xa nhìn qua Đoàn Thiên Lý đang hôn mê bất tỉnh, sau đó ánh mắt đều tập trung về phía Thạch Mục.
Trên đài cao gần lôi đài, Chưởng môn Hắc Ma Môn cùng các thành viên cao tầng đều lộ vẻ kinh hãi. Kim Tiểu Trâm nhìn Thạch Mục, đôi mắt lập lòe dị sắc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Yên lặng! Trận đấu xếp hạng đệ tử cấp Ất đã kết thúc. Tiếp theo, mười người đứng đầu đệ tử cấp Ất hãy tiến lên phía trước, bắt đầu khiêu chiến đệ tử cấp Giáp!” Lão già áo xám đứng trên lôi đài, lên tiếng tuyên bố.
Lão vừa dứt lời, xung quanh sàn đấu vốn đang huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ. Dưới ánh nhìn chăm chú của chúng đệ tử, chín môn nhân cấp Ất trong tốp mười lập tức bước ra. Thạch Mục lúc này cũng bước xuống lôi đài, đứng ở ngoài cùng bên trái trong số chín người kia.
“Thạch sư huynh, chúc mừng đoạt được đệ nhất cấp Ất!”
“Sư huynh thật là lợi hại!”
Chín người hoặc gật đầu chào hỏi, hoặc lộ vẻ nịnh bợ, nhao nhao lấy lòng Thạch Mục. Hắn cũng không tỏ vẻ kiêu căng, chỉ khẽ gật đầu đáp lại chứ không nói gì, sau đó sắc mặt khôi phục vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía mười gã đệ tử chân truyền cấp Giáp cách đó không xa. Sau khi nhìn qua mười người một lượt, ánh mắt Thạch Mục cuối cùng cũng đặt lên người Mạc Ninh.
Mạc Ninh lập tức cảm nhận được ánh mắt Thạch Mục, liền nhanh chóng nhìn lại. Ánh mắt cả hai đụng vào nhau khiến cho khí thế thình lình sôi trào. Mạc Ninh cảm thấy đôi mắt thoáng truyền đến cảm giác nhức nhối, nội tâm chấn động mãnh liệt, khóe mắt không khỏi giật giật. Ngược lại, Thạch Mục ở phía đối diện không phản ứng chút nào, khóe miệng mơ hồ vẽ nên một nụ cười nhạt. Mạc Ninh âm thầm tức giận, hai mắt híp lại, ánh mắt lướt qua một tia băng lãnh.
“Theo quy định, mỗi đệ tử cấp Ất chỉ có một cơ hội khiêu chiến duy nhất. Quá trình chiến đấu bất luận sinh tử, thế nhưng chỉ cần một bên ngã xuống, không thể tiếp tục chiến đấu, hoặc là mở miệng nhận thua thì bên còn lại không được truy sát đến cùng!” Lão già áo xám tỏ vẻ bình thản, mở miệng tuyên bố.
“Vâng.”
Đám người Thạch Mục cùng mười tên đệ tử cấp Giáp đồng loạt lên tiếng đáp ứng.
“Tốt, khiêu chiến lập tức bắt đầu!” Lão già áo xám nhẹ gật đầu, cao giọng tuyên bố.
Chúng đệ tử quanh lôi đài lần nữa lớn tiếng bàn tán, ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn, suy đoán người thứ nhất đứng ra khiêu chiến là ai. Đại Tỷ Thí hàng năm, bài danh cuối cùng của đệ tử cấp Giáp phần lớn sẽ không thay đổi quá nhiều, thậm chí lắm khi còn chẳng có ai đứng ra khiêu chiến. Bàn về đặc sắc, tuyệt đối không trận đấu nào có thể vượt qua việc khiêu chiến của tốp mười cấp Ất với tốp mười cấp Giáp. Tuy rằng xác suất khiêu chiến thành công không cao nhưng mỗi trận chiến đều đặc sắc tuyệt luân, khiến người xem cảm thấy vô cùng may mắn. Dù sao đây cũng là tỷ thí giữa những võ giả Hậu Thiên nổi bật nhất, đem lại vô vàn lợi ích cho tương lai tu luyện của những đệ tử có mặt.
Lão già áo xám vừa dứt lời, một đệ tử cấp Ất vạm vỡ, tóc tai bù xù liền bước ra. Trường thương đỏ sậm trong tay ẩn hiện phù văn lưu chuyển, rõ ràng là một kiện Pháp Khí phẩm giai không tầm thường.
“Tại hạ Mai Hổ, muốn khiêu chiến Kiều Chí Kiều sư huynh xếp hạng thứ chín.” Thanh niên tóc tai bù xù mở miệng nói.
Thạch Mục đưa mắt nhìn qua. Thanh niên tóc tai bù xù này xếp hạng thứ năm trong số đệ tử cấp Ất. Khí tức trầm ổn, khoảng cách đến Hậu Thiên Đại Viên Mãn cũng không còn xa, đồng thời hai mắt đỏ sậm tựa hồ vì huyết mạch đặc thù nào đó trong người. Người hắn khiêu chiến là Kiều Chí, một người vạm vỡ nhưng hơi thấp, hai tay cực dài rủ xuống hầu như có thể sờ đến đầu gối. Bàn tay cũng lớn hơn bất ngờ, tựa như quạt bồ, hiển nhiên là do tu luyện một loại quyền pháp nào đó mà thành. Thạch Mục nhìn Kiều Chí một lượt rồi cười nhẹ, nhắm mắt lại.
Kiều Chí nghe nói có người khiêu chiến cũng không nói gì. Thân hình thoắt cái nhảy lên lôi đài, quay người nhìn về phía thanh niên tóc tai bù xù, khóe miệng mơ hồ lộ ra một tia cười gằn. Thanh niên tóc tai bù xù chứng kiến thân pháp nhanh nhẹn của Kiều Chí, sắc mặt lập tức trầm xuống. Sở dĩ Mai Hổ lựa chọn khiêu chiến Kiều Chí là vì thấy người này dáng người thấp bé, còn định dễ dàng thắng trận, hôm nay xem ra gã đã tính sai mất rồi.
Nhưng dù sao nước đã đến chân rồi, vốn đã không thể lùi bước, gã đành cắn răng cũng nhảy lên lôi đài.
“Bắt đầu!”
Lão giả áo xám hô một tiếng, mở kết giới cấm chế xung quanh lôi đài ra.
Chân của thanh niên tóc tai bù xù đột nhiên giẫm mạnh một cái trên lôi đài, thân thể cũng lao vụt ra ngoài như mũi tên rời cung, trường thương đỏ sậm trong tay liên tiếp đâm ra mấy phát. Hàn quang lóe lên, phù văn trên thân thương sáng rực, đầu thương lập tức huyễn hóa thành mấy đóa thương hoa đỏ sậm, chụp xuống đầu Kiều Chí.
Trên mặt Kiều Chí lộ ra tia cười lạnh, khẽ quát một tiếng, chân khí trong cơ thể bộc phát, phát ra những tiếng nổ lốp bốp, thân thể lập tức cao thêm một thước, hai tay cũng xảy ra biến hóa, từng đường vân xanh biếc hiện ra, bàn tay cũng lớn hơn gấp đôi. Gần như cùng lúc, chẳng biết tự lúc nào, hai tay của hắn đột nhiên xuất hiện một cái bao tay màu đen, tỏa ra ánh kim lành lạnh.
Ha!
Một quyền của Kiều Chí oanh kích thẳng tắp ra, cuốn theo luồng quyền phong cực lớn, bầu không khí trong phạm vi lôi đài đều bị chấn động. Một tiếng kim loại va chạm cực lớn vang lên, thương hoa đỏ sậm lập tức vỡ vụn, thân thể của thanh niên tóc tai bù xù “bịch, bịch, bịch” liên tiếp lùi về sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng. Kiều Chí được thế không buông tha, thân thể hóa thành một cái bóng vàng mãnh liệt nhào tới.
“Vù! Vù!” Hai tay đồng thời oanh kích ra ngoài, hai cỗ man lực cường hãn tỏa ra. Sắc mặt của thanh niên tóc tai bù xù đại biến, hai tay cầm thương khẽ gập, trường thương đỏ sậm lập tức hóa thành hai thanh đoản thương. Hét lớn một tiếng, hai cán thương hóa thành hai con du long đỏ sậm, vũ động điên cuồng quanh thân thể.
“Bịch bịch!” hai tiếng vang lớn.
Cũng không biết Kiều Chí đã động thủ thế nào, thân thể thanh niên tóc tai bù xù lại lần nữa bắn ngược ra ngoài, hai con du long đỏ sậm lập tức tan biến, hai thanh đoản thương cũng bị chấn bay ra ngoài. Gan bàn tay Mai Hổ rách toác, thân thể nặng nề đâm vào kết giới, lập tức rơi sấp xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Ta… ta nhận thua!”
Thanh niên tóc tai bù xù nhìn Kiều Chí còn đang hùng hổ lao về phía mình, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, còn chưa đứng dậy đã vội vàng kêu to lên. Gã vừa dứt lời, một nắm đấm xanh đen khi chỉ còn cách đầu hắn nửa thước thì bỗng nhiên dừng lại. Kiều Chí cười lạnh một tiếng, thu nắm đấm về.
Tiếng la hét dưới lôi đài bùng lên.
Kết giới cấm chế gần lôi đài lóe lên rồi tan đi, trên mặt thanh niên tóc tai bù xù tràn đầy vẻ hổ thẹn, nhặt hai thanh đoản thương đã gãy, nhảy xuống lôi đài. Kiều Chí cũng lật người nhảy xuống lôi đài, quay về chỗ cũ đứng. Ánh mắt có chút khinh thường đảo qua đám đệ tử cấp Ất. Thấy Kiều Chí chiến thắng gọn gàng như vậy, sự chênh lệch về thực lực của hai bên là quá rõ ràng, sắc mặt của các đệ tử cấp Ất trong tốp mười đều thay đổi, nhìn nhau thêm mấy lượt, nhất thời không có ai tiếp tục tiến lên khiêu chiến nữa.
Sau một lát, một thanh niên bạch bào mang kiếm chậm rãi bước ra.
“Tại hạ Nhạc Chính, muốn khiêu chiến Từ Lăng sư tỷ, đệ tử cấp Giáp xếp thứ mười.” Ánh mắt thanh niên bạch bào chợt lóe, cất lời khiêu chiến.
Đám người ở dưới lôi đài bắt đầu bàn tán xì xào, Nhạc Chính này chính là người xếp ngay dưới Thạch Mục trong bảng xếp hạng đệ tử cấp Ất, vậy mà lại vô cùng dè dặt khiêu chiến người đứng thứ mười của cấp Giáp. Ở cuối hàng đệ tử cấp Giáp, một nữ tử hồng y bước ra, vẻ mặt lạnh băng, bên hông cũng đeo một thanh trường kiếm đỏ như lửa.
“Còn muốn khiêu chiến với ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu.”
Hai người đứng trên lôi đài, nữ tử hồng y lạnh lùng nói, trên người đột nhiên tỏa ra một cỗ khí tức cường đại, tràn đầy nhiệt hỏa như liệt diễm, dồn ép về phía thanh niên bạch bào. Sắc mặt của thanh niên bạch bào hơi đổi, lập tức hít thở thật sâu, thần sắc bình tĩnh lại, lật cổ tay rút trường kiếm trắng như tuyết sau lưng xuống, một cỗ hàn ý lạnh như băng khuếch tán ra, bắt đầu đối chọi với cỗ nhiệt hỏa đối diện.
Cặp lông mày của nữ tử hồng y nhảy lên, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Hai người đồng thời quát khẽ một tiếng, thân hình đồng thời bắn ra. Thân pháp cả hai người đều tương đối nhanh nhẹn, cùng dùng trường kiếm, từng đạo kiếm ảnh hiện ra rõ ràng, đánh về phía đối phương.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng trường kiếm va chạm nhau liên tiếp vang lên, mơ hồ còn có hoa lửa lấp lóe.
Thân pháp của hai người đều được thi triển đến mức cực đại, dần dần, kiếm ảnh đầy trời che khuất thân ảnh hai người, những người ở dưới đài chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng trắng cùng một cái bóng đỏ nhanh chóng vụt qua vụt lại trên lôi đài, chung quanh hiện ra từng luồng kiếm ảnh chói mắt, thỉnh thoảng va chạm tóe ra hoa lửa, đồng thời phát ra tiếng kim loại va chạm liên tục.
Vào thời khắc này, một tiếng hừ lạnh đột ngột truyền ra.
Bóng đỏ đột nhiên tỏa ra hào quang sáng ngời, thoạt nhìn như một luồng hỏa diễm mãnh liệt, liên tục chém lên bóng trắng. Bóng người màu trắng lập tức bị đánh bay ra ngoài như một trái bóng da, hét thảm một tiếng, bóng trắng lập tức tiêu tán, lộ ra thân thể thanh niên bạch bào. Trên vai gã xuất hiện một vết thương cực lớn, máu tươi đầm đìa, loáng thoáng còn có thể thấy xương cốt trắng hếu, tay phải cầm kiếm rũ oặt xuống bên người, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bóng đỏ phía đối diện cũng tan đi, lộ ra nữ tử hồng y, sắc mặt hơi tái nhợt.
“Nếu như ngươi còn muốn đánh thì ta sẽ phụng bồi!” Nữ tử hồng y cười lạnh một tiếng, trên trường kiếm đỏ thẫm trong tay lóe lên từng trận ánh sáng đỏ như hỏa diễm.
“Không cần, thực lực của sư tỷ rất mạnh, không ngờ đã tu luyện kiếm pháp Liệt Diễm Phân Quang đến cảnh giới Đại Viên Mãn, tại hạ nhận thua!” Thanh niên bạch bào dứt khoát nhận thua.
Hai người cấp Ất liên tiếp thua cuộc, một trong số đó còn là người xếp thứ hai, đến lúc này thì tất cả các đệ tử cấp Ất đều rơi vào trầm mặc.
Khoảng thời gian một nén nhang trôi qua, vẫn không có người nào tiến lên khiêu chiến.
“Theo quy định của Đại Tỷ Thí, nếu như không có người lên khiêu chiến tiếp thì sẽ coi như tất cả các đệ tử cấp Ất đều đã bỏ cuộc, trực tiếp tổ chức thi đấu vòng sau.” Ngay khi mọi người ở dưới đài đã bắt đầu nhấp nhổm, có vẻ mất kiên nhẫn, lão giả áo xám cất lời, ánh mắt như có như không liướt nhìn Thạch Mục dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đề xuất Tiên Hiệp: Yêu Long Cổ Đế (Dịch)