Gần tấm bia đá còn có một tọa đài cao khổng lồ, cao đến ba trượng. Chưởng môn Hắc Ma Môn cùng một đám trưởng lão Tiên Thiên đang an tọa trên đó, giám sát những trận tỷ thí cuối cùng của Đại Tỷ Thí lần này. Ánh mắt Chưởng môn Hắc Ma Môn nhìn sang bên cạnh, trong lòng khẽ thở dài. Hai mươi mấy vị trưởng lão Tiên Thiên của Hắc Ma Môn tham gia vào trận chiến chống lại sự xâm lược của Man tộc vùng biên cảnh trước kia, bất hạnh hy sinh bốn năm vị, hôm nay chỉ còn không đến hai mươi vị.
Có điều, đại chiến Man tộc lần này cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Các đệ tử nội môn phía dưới đang nhấp nhô đầu, số lượng so với trước đại chiến mặc dù nhìn qua thì giảm bớt không ít, nhưng mà không ít đệ tử trong số đó, trải qua mấy năm kinh lịch chiến hỏa, tu vi tăng tiến không nhỏ. Tỷ thí diễn ra mấy hôm trước cũng đã chứng minh được điều này.
Ánh mắt của Chưởng môn Hắc Ma Môn đột nhiên co lại, nhìn về phía Kim Tiểu Thoa đang có vẻ mất tập trung ở một bên.
“Tiểu Thoa, sao dạo này nhìn tinh thần ngươi tựa hồ có chút suy sút?” Chưởng môn Hắc Ma Môn hỏi.
“Không có việc gì, chỉ ngẫu nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ thôi, đa tạ Chưởng môn quan tâm.” Đôi mắt đẹp của Kim Tiểu Thoa xoay chuyển, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, khẽ đáp lời.
Cặp lông mày điểm bạc của Chưởng môn Hắc Ma Môn bỗng khẽ động, rụt ánh mắt lại, sau đó đứng lên rồi tiến lên hai bước.
Một đám đệ tử ở bên cạnh lôi đài thấy thế thì tức thì an tĩnh, cung kính lắng nghe Chưởng môn tuyên bố.
“Chư vị, cho đến hôm nay bảng xếp hạng đệ tử cấp Ất đã định, hôm nay chính là ngày cuối cùng của Đại Tỷ Thí. Mười đệ tử cấp Ất xếp hạng cao nhất khiêu chiến mười đệ tử chân truyền cấp Giáp, sau đó là các đệ tử chân truyền cấp Giáp khiêu chiến lẫn nhau hòng quyết định thứ tự mười người. Quá trình cụ thể thì ta tin rằng chư vị đã rõ, cũng không cần ta phải nói thêm nhiều.” Giọng của Chưởng môn không lớn nhưng lại rõ ràng truyền vào tai mọi người tại đây.
“Có điều, trước khi Đại Tỷ Thí hôm nay bắt đầu thì ta vẫn có một việc cần tuyên bố.” Chưởng môn Hắc Ma Môn bất chợt chuyển đề tài.
Dưới lôi đài, đám người Bạch Thạch, Tiêu Minh chấn động cả người, ánh mắt đều nhìn về phía Thạch Mục, lại chỉ thấy Thạch Mục mặt vẫn bình thản, không chút dị sắc, trong lòng không khỏi càng thêm bội phục khí độ trầm ổn kia.
“Đệ tử Thạch Mục của bổn môn trong đại chiến Man tộc lần này đơn độc xâm nhập lãnh địa Man tộc, giúp phái đoàn hòa đàm của Liên Minh ta thuận lợi ký kết hiệp ước đình chiến cùng Man tộc, lập nên đại công cho toàn bộ liên minh.” Ánh mắt của Chưởng môn Hắc Ma Môn nhìn về phía Thạch Mục dưới đài.
Các đệ tử dưới đài nghe thấy thế thì đều kinh hãi, ánh mắt đổ dồn về phía Thạch Mục, ngay cả mười đệ tử cấp Giáp cũng phải đánh mắt sang. Thạch Mục mặt không đổi sắc, không chút phản ứng trước ánh mắt của mọi người xung quanh.
“Cũng vì lý do này mà Thạch Mục ngày hôm qua mới quay về tông môn, bỏ lỡ Đại Tỷ Thí lần này. Ta cùng chư vị trưởng lão sau khi thương nghị đã quyết định phá lệ ban cho hắn một cơ hội, trước khi bắt đầu Đại Tỷ Thí tổ chức một trận thi đấu, cho phép hắn khiêu chiến bất kỳ đệ tử cấp Ất nào có mặt tại đây. Nếu có thể chiến thắng, sẽ được thay thế vào vị trí đó.” Chưởng môn Hắc Ma Môn nói một hơi.
Nghe thấy chuyện này, tất cả mọi người tại đây lại bắt đầu xì xào bàn tán, song không một ai có lời dị nghị.
“Được rồi, nếu như mọi người không có ý kiến, vậy thì Chân sư đệ, sự tình kế tiếp cứ giao cho ngươi.” Chưởng môn Hắc Ma Môn nói một câu như thế với lão giả áo xám có chòm râu dê sau đó an tọa.
Lão giả áo xám khẽ gật đầu, thân hình được một vầng sáng xám bao phủ, phi thân đáp xuống lôi đài.
“Hôm qua Chưởng môn sư huynh đã phái người hỏi thăm Thạch Mục, hắn đã nhận quyết định này, còn quyết định khiêu chiến đệ tử cấp Ất xếp thứ nhất là Đoàn Thiên Lý.” Lão giả áo xám nhìn xuống dưới đài, cao giọng tuyên bố.
Ầm!
Chúng đệ tử ở dưới đài lần này có thể nói là náo động cả lên. Đoàn Thiên Lý đột nhiên nổi tiếng trong tỷ thí ngày hôm qua, một phát giành được vị trí thứ nhất trong hàng ngũ đệ tử cấp Ất, thực lực cường hãn hiển nhiên như ban ngày, vậy mà hôm nay Thạch Mục lại muốn khiêu chiến hắn.
“Thạch Mục, Đoàn Thiên Lý. Hai ngươi tiến lên đi!” Lão giả áo xám dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
Thạch Mục nghe tiếng, thong thả bước lên lôi đài. Các đệ tử xung quanh thấy thế thì vội vã nhường ra một con đường. Hôm nay hắn không mang theo thanh hắc đao Vẫn Thiết đã có chút hư hao kia, thay vào đó là một cây ‘Lưu Tinh Chùy’ dùng xiềng xích buộc thành, bước lên lôi đài.
“Binh khí gì kia? Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ là Lưu Tinh Chùy?”
Nhìn Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục, đám người Bạch Thạch đều hơi giật mình. Bọn họ đều biết Thạch Mục am hiểu đao pháp, chưa từng thấy hắn sử dụng loại vũ khí như Lưu Tinh Chùy bao giờ. Không ít đệ tử dưới lôi đài cũng sửng sốt một chút, lập tức phát ra một trận cười vang. Lưu Tinh Chùy của Thạch Mục thực sự quá thô sơ, hình dạng cực kỳ xấu xí. Gọi cái đó là Lưu Tinh Chùy, chẳng bằng nói đó là một khối đá buộc xích sắt. Hơn nữa tất cả mọi người chỉ nhìn một cái đều nhận ra ngay cái sợi xích sắt trên Lưu Tinh Chùy kia chẳng qua là được tạo thành từ thiết tinh bình thường, tuy rằng vừa thô vừa to, nhưng chém đứt cũng không phải chuyện khó khăn gì lắm.
Cầm loại vũ khí đơn giản thế này để tham gia Đại Tỷ Thí, quả thực nực cười. Cao tầng như Chưởng môn Hắc Ma Môn cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Ánh mắt Kim Tiểu Thoa đảo xuống chân Thạch Mục. Mặc dù biên độ rất nhỏ, nhưng nơi Thạch Mục giẫm chân xuống hơi lõm vào. Trong cặp mắt đẹp của Kim Tiểu Thoa xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức khóe môi khẽ cong.
Ngay khi Thạch Mục bước lên lôi đài thì phía đối diện cũng có một đạo thân ảnh chợt lóe, một nam tử cao gầy xuất hiện, chính là Đoàn Thiên Lý. Đám đông đệ tử ở khu thi đấu không ngừng phát ra tiếng kinh hãi và tán thưởng hướng về thanh niên thực lực hơi kém kia.
“Mạc sư huynh, ngươi đoán xem lần này ai thắng ai thua?” Dưới tấm bia đá màu đen, Tiền Hùng xoa xoa cái bụng phệ, hỏi thanh niên tóc bạc bên cạnh mình.
“Tu vi Thạch Mục dường như cũng đạt tới Hậu Thiên Đại viên mãn, nhưng nhìn vũ khí của hắn có khối lượng rất nặng, nên công pháp tu luyện hẳn thiên về sức mạnh. Đoàn Thiên Lý dùng tốc độ mà nổi danh, hai người trên võ đạo có sở trường khác biệt. Nhưng Đoàn Thiên Lý còn là thuật sĩ Linh giai, phần thắng lớn hơn chút ít.” Mạc Ninh trầm ngâm một chút rồi nói.
“Mạc sư huynh quả nhiên nhãn lực lợi hại, phân tích vô cùng chuẩn xác.” Tiền Hùng ha ha cười một tiếng, hiển nhiên vô cùng tán đồng với cách nhìn của Mạc Ninh.
Bạch Thủy Tú không nói gì, trên mặt thoáng hiện vẻ trào phúng.
“Như thế nào? Bạch sư muội cho là ta nói không đúng sao?” Mạc Ninh tâm tư nhạy bén, tức thì nhận ra một tia cảm xúc biểu hiện trên khuôn mặt Bạch Thủy Tú, thần sắc lạnh lùng nói.
“Tiểu muội không dám đâu, bất quá, bất kể là Đoàn Thiên Lý hay Thạch Mục giành chiến thắng, kế tiếp tất nhiên sẽ khiêu chiến chúng ta. Thay vì hao tâm tổn trí suy đoán thắng bại của hai người, không bằng hảo hảo quan sát thực lực của bọn họ, để tránh lát nữa phải xấu mặt trước mọi người.” Bạch Thủy Tú có chút châm chọc nói ra.
“Ha ha, chỉ bằng bọn họ? Hai tên vừa đạt Đại viên mãn mà cũng có thể uy hiếp chúng ta sao? Bạch sư muội chẳng phải đã quá đề cao bọn họ rồi đó chứ?” Mạc Ninh ha ha cười một tiếng.
Bạch Thủy Tú thần sắc lạnh lùng, lạnh lùng chuyển mắt sang hướng khác, không thèm phản ứng hai người. Tiền Hùng sờ sờ bụng, không nói gì. Trong mắt Mạc Ninh chợt lóe, cũng im bặt. Trên lôi đài, Thạch Mục nhìn đối thủ của mình mỉm cười. Hành động của Đoàn Thiên Lý lần này có phần khoe khoang, tốc độ lên đài tuy nhanh nhưng hắn thực sự chẳng coi vào đâu.
“Thạch Mục, ta sẽ cho ngươi hối hận vì quyết định này!” Đoàn Thiên Lý ánh mắt lạnh lẽo, tựa như độc xà, nhìn Thạch Mục âm hàn nói.
“A, vậy ta đành mỏi mắt mong chờ vậy.” Thạch Mục mặt không biểu tình.
Đoàn Thiên Lý sắc mặt giận dữ, vung tay lên, trong tay nhiều hơn một cây trường kiếm nhỏ, tản mát ra ánh sáng xanh nhạt, vừa nhìn đã biết là pháp khí thượng phẩm.
“Cầm loại vũ khí vậy mà cũng dám lên đài, quả là không biết sống chết.” Đoàn Thiên Lý ánh mắt nhìn Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục trào phúng nói.
“Đa tạ Đoàn sư huynh quan tâm.”
Thạch Mục cười hắc hắc, trong ánh mắt xẹt qua một tia dị quang, khẽ rung xích sắt trong tay một cái. Lão giả áo xám trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ, vung tay lên, bốn cây cột đen quanh lôi đài tức thì tản mát một tầng ánh sáng trắng, rất nhanh các vầng sáng liên kết với nhau, hợp thành một kết giới trắng trong suốt.
“Tỷ thí bắt đầu!”
Lão giả áo xám hét lớn một tiếng, thân thể lui qua một bên. Đoàn Thiên Lý thần sắc bình tĩnh, dường như mọi sự đều đã nằm trong lòng bàn tay gã. Trong lòng Thạch Mục chợt dấy lên nỗi căm hận mãnh liệt với Đoàn Thiên Lý. Gã hét lớn một tiếng, thân thể lóe lên ánh sáng, bên ngoài bao phủ một tầng ánh sáng xanh nhạt, chính là Khinh Thân Thuật. Một đạo hư ảnh chợt lóe, Đoàn Thiên Lý tức thì phát huy thân pháp đến cực hạn, hóa thành một tàn ảnh màu vàng lao về phía Thạch Mục. Trường kiếm trong tay gã phóng ra lượng lớn ánh sáng xanh, tức thì hơn mười đạo kiếm ảnh xanh mờ ảo, vừa thô vừa to, chém về phía Thạch Mục. Đồng thời, tay kia của Đoàn Thiên Lý bấm pháp quyết. Năm đạo phong nhận hiện lên giữa không trung, vừa xoay tròn vừa chém về phía Thạch Mục. Trên mặt Đoàn Thiên Lý lộ ra vẻ đắc ý tươi cười, đối mặt loại công kích như thế này, Thạch Mục chỉ có thể lùi lại hoặc tìm cách phòng ngự.
Như vậy gã liền có thể thi triển các loại thủ đoạn kế tiếp, tranh thủ thắng Thạch Mục trong ba chiêu. Đoàn Thiên Lý nhìn Thạch Mục, muốn xem bộ dáng giật mình của đối phương, nhưng trong tầm mắt hắn, Thạch Mục mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn lại. Trong lòng Đoàn Thiên Lý “lộp bộp” một tiếng, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Đúng khoảnh khắc này, Thạch Mục hét lớn một tiếng, cánh tay đột nhiên run lên, Chân khí chuyển động, truyền vào cánh tay phải. Ngay sau đó, Lưu Tinh Chùy trong tay bỗng nhiên hất lên, quả chùy mang theo kình phong mãnh liệt, tựa như một ngôi sao băng, va chạm cùng kiếm ảnh và phong nhận.
Phanh phanh!
Bất kể là kiếm ảnh hay phong nhận, sau khi quả chùy lướt qua đều vỡ vụn như trứng gà. Không chờ Đoàn Thiên Lý kịp phản ứng, hắn liền cảm giác trước người bóng đen lóe lên, Lưu Tinh Chùy giống như thuấn di xuất hiện ở trước người gã. Đoàn Thiên Lý kinh hãi, không kịp lẩn tránh, hai tay vội vàng kết pháp quyết, trong miệng khẽ hô “Ngưng!”
Một mặt phong thuẫn màu xanh mờ ảo hiện ra trước người hắn, mặt ngoài nổi lên từng cơn gió lốc nhỏ. Nhưng ngay khi phong thuẫn hiện ra, lập tức Lưu Tinh Chùy liền hung hăng oanh kích lên phong thuẫn.
Xùy xùy!
Mặt thuẫn chịu phải một đòn này, ầm ầm vỡ nát!
Thế bay của Lưu Tinh Chùy không hề suy giảm, tiếp tục đánh về phía ngực Đoàn Thiên Lý. Đoàn Thiên Lý sắc mặt đại biến, trong miệng phát ra tiếng tuyệt vọng. Nhưng tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc, một đạo ánh sáng xám từ bên cạnh bay vụt đến, ngưng tụ thành một mặt thuẫn màu xám trước ngực Đoàn Thiên Lý.
“Ầm!” một tiếng trầm đục.
Lưu Tinh Chùy cùng thuẫn ánh sáng màu xám chạm vào nhau, thuẫn ánh sáng hào quang chợt lóe, gắng gượng được một hơi thở liền vỡ vụn lần nữa. Lưu Tinh Chùy như trước nặng nề đánh vào ngực Đoàn Thiên Lý. Dù đã liên tiếp đánh nát hai tầng phòng ngự, uy lực của Lưu Tinh Chùy đã giảm mạnh, máu tươi trong miệng Đoàn Thiên Lý vẫn điên cuồng phun ra, xương ngực “đồm độp” rung động, không biết đã gãy bao nhiêu cái. Thân thể tựa như bao tải rách bay ngược ra sau, đâm vào kết giới lôi đài, tức thì trượt ngã xuống mặt đất.
Đề xuất Voz: Chuyện quận 4