Logo
Trang chủ

Chương 201: Chuyện ngoài ý muốn

Đọc to

“Hóa ra đây là một tổ hợp binh khí, nhưng kết cấu đã được vẽ rõ ràng thế này thì cũng không khó chế tạo.” Triệu Bình nhìn lướt qua bản vẽ liền hiểu được yêu cầu của Thạch Mục, mở lời nói.

“Vậy thì tốt quá, Triệu huynh cứ dùng hết chỗ vẫn thiết này, càng nặng càng tốt.” Thạch Mục nhẹ nhõm thở ra, nói.

Sở dĩ hắn muốn luyện chế một món binh khí như vậy, một mặt là do bản thân tuy tu luyện bộ Phong Trì Đao Pháp này chỉ là một bộ vũ kỹ cấp Võ Đồ, nhưng qua nhiều năm vận dụng đến nay đã thuần thục. Mặt khác, trong Xích Viên Hỏa Kinh, ngoại trừ pháp môn tu luyện hiểm ác, còn có một môn côn pháp tinh diệu, cần dùng đến côn bổng mới có thể thi triển.

Kể từ đó, hắn liền nghĩ đến Chung Công Bí Điển của Chung gia có ghi chép về một kiện binh khí có thể tách rời cán, đầy đủ cả côn lẫn đao, cả hai đều có thể dùng được. Ngoài ra, loại binh khí này có cán dài nên phạm vi công kích rất rộng, nếu cộng thêm sức nặng thì trong giao chiến có thể phát huy ưu thế cực lớn.

“Thế nhưng quá trình dung luyện vẫn thiết khá phức tạp, hơn nữa tốn nhiều thời gian, mặc dù trước đây ta đã có kinh nghiệm chế tạo Hắc Đao, nhưng đoán chừng nhanh nhất cũng phải mất hai tháng.” Triệu Bình suy nghĩ một chút rồi bổ sung.

“Không vấn đề gì, hai tháng sau ta sẽ đến lấy. Về phần mọi chi phí, ta sẽ cung cấp cho ngươi, thù lao cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.” Thạch Mục khẽ nở nụ cười, đứng dậy.

“Thạch sư huynh sao lại nói thế, giờ đây huynh thân phận tôn quý, có thể ghé qua tiệm rèn thấp kém của ta đã là một biển hiệu sống rồi, thù lao không cần!” Triệu Bình liên tục khoát tay, vội vàng từ chối.

Thạch Mục cười ha ha, cũng không từ chối, nói vài câu chuyện phiếm với Triệu Bình rồi đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi tiệm rèn, Thạch Mục trầm ngâm một lát, không quay về động phủ ngay mà đi về phía ngọn núi số mười ba.

Chuôi binh khí mới này tất nhiên hắn cũng muốn khắc lục phù trận, sẽ cần thêm một ít nọc độc của Hóa Kim Tích.

Nửa canh giờ sau, Thạch Mục đã đến bên ngoài thạch lâu nơi ở của Cúc sư thúc.

Hắn đang định gõ cửa, lông mày chợt nhíu lại, ánh mắt rơi xuống mặt đất trước cửa đá.

Trên thềm đá bụi đất bám đầy, vậy mà trước cửa không hề có một dấu chân nào, nhìn qua e rằng cả tháng qua không có ai ra vào.

“Chẳng lẽ mấy ngày qua Cúc sư thúc vẫn luôn bế quan trong phòng sao?” Thạch Mục suy đoán trong lòng.

“Cúc sư thúc, đệ tử Thạch Mục có việc cần bái phỏng!” Hắn gõ cửa, cao giọng hô.

Chờ giây lát, bên trong cũng không có chút đáp lại nào.

Thạch Mục nhướng mày, lại tiếp tục cao giọng gọi vài tiếng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù trên đỉnh núi.

“Không có ở đây?” Lúc trước hắn đi Tàng Kinh Các, Cúc sư thúc cũng không có mặt.

Thạch Mục do dự một lát, đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng đẩy.

Cửa không bị khóa, nhưng không biết có phải đã bị hạ cấm chế hay không mà cánh cửa đá trông không dày lắm lại nặng dị thường.

Thạch Mục dùng gần năm thành lực lượng, cửa đá mới từ từ mở ra, phát ra âm thanh ma sát kèn kẹt.

Phía sau cửa đá là một đại sảnh, thế nhưng bên trong ánh sáng có phần lờ mờ.

“Cúc sư thúc có ở đây không? Đệ tử mạo muội bái phỏng!” Hắn đứng ở cửa ra vào, không lập tức bước vào, cất tiếng gọi.

“Cuối cùng cũng có người đến sao? Muốn đói chết ta rồi... Ai ui...” Một âm thanh khàn khàn, yếu ớt từ sâu trong đại sảnh truyền ra.

Thạch Mục khẽ giật mình, âm thanh này tuy khàn khàn nhưng hắn vẫn nhận ra chủ nhân của nó.

“Thải nhi?”

Hắn bước vào bên trong, đại sảnh phủ một lớp bụi mỏng, ở đây có treo một lồng sắt màu vàng, bên trong có một con anh vũ lông màu lụa, đúng là Thải nhi.

“Ta nhớ ngươi mà, ngươi chính là tên nhân loại gọi là Thạch Đầu ấy!”

Lúc này Thải nhi trông có vẻ lông vũ ảm đạm, khí tức uể oải, nhưng vừa nhìn thấy Thạch Mục, nó lập tức ngóc đầu dậy, giọng nói tràn đầy hưng phấn.

“Ta là Thạch Mục.” Thạch Mục khẽ giật mình, dở khóc dở cười nói.

“Thạch Mục thì Thạch Mục, ngươi tên gì cũng được! Nhưng mau mau thả ta ra, cho ta một ít nước và đồ ăn đi, đã hơn mười ngày nay ta chưa được nếm mùi vị của nước rồi... ahuhu!” Thải nhi vẫy cánh phành phạch kêu lên.

Thạch Mục nhíu mày, không mở lồng sắt thả anh vũ ra ngay.

Hắn phất tay lấy ra một túi nước, đổ đầy nước vào máng ăn trong lồng, sau đó lấy ra mấy quả hạch màu đen ném tới.

Những quả hạch này là do trước khi đến đây Thạch Mục tiện tay mua ở một tiểu điếm nhỏ, vốn định cho con anh vũ này ăn.

Thải nhi phát ra tiếng kêu hưng phấn, không chờ đợi thêm được nữa, nhào tới, uống một ngụm nước lớn. Rất nhanh sau đó, nó đã uống hết hơn phân nửa nước trong máng, rồi như sói đói hổ gầm ăn liền mấy miếng quả hạch màu đen, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.

“Cạc cạc! Thiếu chút nữa đói chết ta rồi, được ăn no thật là thoải mái.” Thải nhi ăn uống no đủ, dùng cánh vỗ vỗ ngực, đôi mắt thoải mái híp lại thành một khe hẹp, kêu lên.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Trông như đã lâu lắm rồi không có ai tới đây, Cúc sư thúc đâu rồi?” Thạch Mục hỏi.

“Ngươi nói đến tên mập chết tiệt kia, một tháng trước hắn đã xuống mật thất dưới mặt đất, đến giờ còn chưa ra, đúng là không đáng tin cậy mà, thiếu chút nữa làm ta chết đói rồi!” Thải nhi nổi giận đùng đùng, liên tục lặp lại “thiếu chút nữa chết đói ta rồi.”

Thạch Mục nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

“Ngươi có biết Cúc sư thúc đang làm gì không?” Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi.

“Ta làm sao mà biết được!” Thải nhi tức giận kêu lên, lập tức la hét đòi Thạch Mục thả nó ra.

Thạch Mục cũng chẳng thèm để ý đến con anh vũ đang om sòm này nữa, suy tính một lát rồi cất bước đi đến trước một vách tường ở sâu trong đại sảnh.

Lần trước hắn cùng Cúc sư thúc từ chỗ này tiến vào mật thất dưới lòng đất.

Cạch!

Thạch Mục nhớ lại cách thức lần trước Cúc sư thúc mở mật thất này, bàn tay vỗ vào một chỗ trên vách tường.

Không có bất cứ điều gì xảy ra...

“Cạc cạc!” Sau lưng truyền đến một tràng tiếng kêu chế giễu của anh vũ.

“Ngươi biết phương pháp mở đại môn mật thất sao?” Thạch Mục quay người nhìn sang.

“Ta tất nhiên là biết rồi, muốn ta cho ngươi biết thì trước hết hãy thả ta ra rồi nói.” Anh vũ đắc ý kêu lên.

Thạch Mục im lặng thở dài, mở lồng chim màu vàng.

Anh vũ vỗ vỗ hai cánh, vèo một cái chui từ trong lồng ra, chậm rãi bay lượn quanh đại sảnh phục hồi gân cốt, hưng phấn hét to một hồi, lúc này mới chậm rãi hạ xuống.

“Được rồi, bây giờ nói cho ta biết phương pháp mở đại môn mật thất này đi.” Thạch Mục nói.

“Ngươi trông thuận mắt hơn cái tên mập kia, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Anh vũ đã ngừng vỗ cánh, đậu xuống bờ vai Thạch Mục.

“Tên Cúc bàn tử kia nhát như chuột, cửa vào mật thất bố trí vô cùng phức tạp, phải đồng thời mở tất cả các cơ quan mới được. Chỗ ngươi vừa đập vào không sai, nhưng vị trí đứng của ngươi không đúng.” Anh vũ đắc ý nói.

Thạch Mục nghe vậy thì kinh ngạc, lần trước lúc hắn tiến vào mật thất không hề phát hiện ra chi tiết này. Dựa theo lời anh vũ nói, Cúc sư thúc tựa hồ có chút cẩn thận quá mức rồi, chỉ là một cái mật thất mà thôi.

Sau khi được anh vũ chỉ điểm, Thạch Mục điều chỉnh lại vị trí đứng của mình, bàn tay vỗ lên vách tường, chậm rãi dùng sức.

Ken két!

Một hồi âm thanh vang lên, vách tường chậm rãi mở ra, lộ ra một thông đạo đen kịt.

Hắn lộ ra vẻ vui mừng, đang định mở lời nói chuyện thì sắc mặt chợt biến đổi.

Bên trong thông đạo truyền ra một mùi tanh tưởi nồng nặc, làm người ta muốn nôn ọe.

Thạch Mục dùng tay che mũi, thân thể lùi về phía sau một bước, anh vũ hét to một tiếng rồi vẫy cánh bay ra ngoài.

“Đây là mùi thi thể hư thối... chẳng lẽ...” Ánh mắt Thạch Mục lập lòe nhìn về phía sâu trong thông đạo, chợt nghĩ đến điều gì đó, biến sắc.

Hắn đang định đi vào mật thất, chợt nhớ tới điều gì đó, quay người nhìn về phía anh vũ.

“Thải nhi, ta muốn xuống xem xét tình hình bên dưới một chút, chỉ sợ Cúc sư thúc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi có muốn cùng ta xuống không?” Thạch Mục hỏi, con anh vũ này tinh linh cổ quái, đối với chuyện của Cúc sư thúc biết rõ hơn hắn nhiều.

“Càn Anh nhất tộc chúng ta là loài chim sạch sẽ, nhất quyết sẽ không đến chỗ dơ bẩn!” Thải nhi lông đuôi hơi run rẩy kêu lên.

Thạch Mục lắc đầu, xem ra con anh vũ này chẳng những ồn ào, hơn nữa lại nhát gan vô cùng.

Hắn cũng chẳng để ý tới Thải nhi nữa, lặng lẽ vận chuyển công pháp, dùng chân khí bảo vệ toàn thân, cẩn thận đi xuống thông đạo.

Hắn đã đến chỗ này một lần, đã quen với thông đạo bên dưới, đi xuống một mật thất.

Tiến vào mật thất, mùi tanh hôi nồng nặc đến cực điểm.

Giữa mật thất có khắc một pháp trận hình tròn lớn cỡ một trượng, bên trong pháp trận có gắn mấy miếng linh thạch.

Những linh thạch này vẫn còn phát ra từng trận hào quang, linh lực bên trong có vẻ như vẫn chưa dùng hết, hiển nhiên pháp trận đang lúc vận chuyển bỗng nhiên đình chỉ.

Mà bên cạnh pháp trận có một thân ảnh mập mạp ngồi xếp bằng, đúng là Cúc sư thúc, từng trận mùi tanh hôi quả thật là từ trên người hắn truyền ra.

Thạch Mục thấy vậy thì biến sắc.

Ánh mắt hắn cẩn thận đánh giá lại tình huống trong mật thất, không thấy có gì nguy hiểm liền đi nhanh đến bên cạnh Cúc sư thúc.

Cúc sư thúc đã tử vong từ lâu, đầu hắn rủ xuống, thân thể đã bắt đầu hư thối.

Thạch Mục thoáng đánh giá thi thể Cúc sư thúc, trên đó không có dấu vết ngoại thương, hiển nhiên không phải bị người khác hại chết.

Không xa thi thể Cúc sư thúc có một cái lồng sắt màu bạc, bên trong có một con thằn lằn ba chân, đúng là sủng vật Hóa Kim Tích của Cúc sư thúc, cũng đã không còn khí tức gì. Thế nhưng thi thể của nó lại không bị hư thối, tựa hồ như cũng chỉ mới tử vong mà thôi.

Thạch Mục cười khổ, ánh mắt hắn lập tức rơi vào pháp trận hình tròn trước người Cúc sư thúc, nhìn kỹ hai mắt, thần sắc chợt giật mình.

Pháp trận này chính là Trùng Hư Tinh Huyền Trận mà lúc trước hắn cùng Cúc sư thúc đã dùng để thăm dò Tử Linh Giới.

“Chẳng lẽ Cúc sư thúc muốn thăm dò Tử Linh Giới, thần hồn khi tiến vào dị độ không gian đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn...” Thạch Mục suy đoán trong lòng.

Lúc trước thăm dò Tử Linh Giới, Cúc sư thúc đã từng tiết lộ cho hắn rất nhiều. Khi thăm dò dị độ không gian có đủ loại nguy hiểm, thần hồn trong dị độ không gian bị hồn phi phách tán là điều hết sức bình thường.

Ánh mắt Thạch Mục chợt ảm đạm, thở dài.

Trong Hắc Ma Môn, trưởng bối có quan hệ tốt với hắn cũng chỉ có một mình Cúc sư thúc mà thôi.

Hắn khẽ than nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi vào tay trái của Cúc sư thúc.

Thi thể Cúc sư thúc đã gần như biến màu hư thối, nhưng duy chỉ có bàn tay trái ấy vậy mà thoạt nhìn không có dấu hiệu mục rữa, vẫn giữ nguyên trạng như cũ.

Đề xuất Kinh Dị: [Series] Thám tử K
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN