Thạch Mục thoáng chần chừ, rồi nhẹ nhàng kéo tay trái của Cúc sư thúc. Sắc mặt hắn chợt biến đổi.
Chỉ thấy trong bàn tay trái của Cúc sư thúc là một tấm lệnh bài đỏ rực như máu. Bề mặt lệnh bài tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, tựa hồ có chất lỏng đang thấm vào bàn tay lão.
“Đây là vật gì?” Thạch Mục hơi kinh hãi, khẽ chần chừ rồi cẩn thận rút lệnh bài từ tay Cúc sư thúc. Lệnh bài lớn chừng ba tấc, hình chữ nhật. Một mặt khắc đồ án cổ quái tựa mặt quỷ, mặt còn lại là vô số ký tự li ti mà Thạch Mục chưa từng thấy qua. Cầm lệnh bài huyết hồng trong tay, một cảm giác lạnh buốt lập tức truyền tới. Ánh sáng đỏ chạm vào bàn tay Thạch Mục nhưng không hề thẩm thấu vào trong như với Cúc sư thúc.
Quan sát lệnh bài một lúc, Thạch Mục lắc đầu. Vốn định đặt vật này về chỗ cũ, nhưng khi nhìn sang tay trái của Cúc sư thúc, thần sắc hắn không khỏi biến đổi. Bàn tay trái của Cúc sư thúc, chẳng biết từ khi nào đã biến dạng, không còn giống thân thể lão. Làn da bóng loáng rõ ràng rủ xuống, nổi lên màu xanh đen, bắt đầu bốc ra mùi hôi tanh tưởi.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là do ta đã lấy đi lệnh bài?” Thạch Mục khẽ giật mình.
Hắn lại nhìn sang lệnh bài huyết hồng, vật này có chút thần dị, tựa hồ có tác dụng giữ thi thể không bị thối rữa. Thạch Mục lắc đầu, thứ này tuy không tệ nhưng đã là di vật của Cúc sư thúc, hắn tự nhiên sẽ không lấy đi, bèn đặt lại về chỗ cũ. Hắn chậm rãi đứng lên, quay người rời khỏi mật thất. Cúc sư thúc chính là một thuật sĩ Linh giai, thân phận phi phàm. Lúc này, hắn là người đầu tiên phát hiện lão chết trong mật thất, về tình về lý đều phải bẩm báo lên tông môn.
Sau một lát, Thạch Mục đã rời khỏi mật thất, trở lại Thạch Lâu.
“Tình huống bên dưới thế nào, lão béo kia sao rồi?” Vừa thấy Thạch Mục, Anh Vũ lập tức bay tới.
“Cúc sư thúc đã chết, thi thể bên dưới cũng đã bắt đầu mục nát.” Thạch Mục lắc đầu, thở dài nói.
Anh Vũ nghe vậy thân hình cứng đờ, đôi mắt to hiện lên thần sắc ảm đạm. Thạch Mục không để ý nhiều tới nó, bước nhanh ra khỏi nhà đá, tiến về phía Chấp Pháp Đường của tông môn.
Sau nửa canh giờ, Thạch Mục và một lão già áo xám vội vàng tiến đến chỗ ở của Cúc sư thúc. Lão già này chính là Chân trưởng lão, trọng tài của đợt tỷ thí lần trước, cũng là Chấp Pháp trưởng lão của Hắc Ma Môn. Đẩy cửa đi vào, Thạch Mục có chút ngẩn người, Anh Vũ kia không biết đã chạy đến nơi nào. Một đường đi tới, hắn không hề phát hiện tung tích của nó.
“Chính là chỗ này đúng không?” Khi Thạch Mục còn đang thất thần, lão già áo xám đã nhìn về phía mật thất, thần sắc có chút nghiêm nghị mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Thạch Mục hoàn hồn đáp lời.
Lão già áo xám gật đầu, cất bước đi vào.
Hai người rất nhanh đã vào bên trong. Lão già áo xám nhìn thấy thi thể của Cúc sư thúc, có chút động dung. Lão vung tay lên, một đoàn bạch quang tỏa ra, bao phủ thi thể Cúc sư thúc. Sau một lát, lão lại giơ tay lần nữa, tản đi bạch quang.
“Cúc sư điệt tử vong đã lâu, có lẽ gần một tháng rồi. Thân thể không có dấu vết bị thương. Nguyên nhân cái chết hẳn là thần hồn tiêu tán.” Lão già áo xám trầm ngâm một lát rồi nói.
Thạch Mục nghe vậy, càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình. Lão già áo xám xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thạch Mục rồi hỏi:
“Thạch sư điệt, sao hôm nay ngươi lại đến đây?”
“Đệ tử hôm nay vừa vặn có việc đến tìm Cúc sư thúc, gõ cửa rất lâu nhưng không có người đáp lại. Phát hiện cửa phòng không khóa, đệ tử mới tự mình tiến vào. Bởi trước kia đã từng nghiên cứu trận pháp cùng Cúc sư thúc nên đệ tử biết rõ vị trí mật thất. Không ngờ sau khi đi vào lại thấy cảnh này.” Thạch Mục thở dài nói.
“Thì ra là thế, cũng may có ngươi, nếu không thi thể Cúc sư điệt không biết bao giờ mới được phát hiện.” Lão già áo xám vốn định hỏi thêm gì đó, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì bèn gật đầu nói.
“Chân trưởng lão quá khen, đây là việc đệ tử phải làm.” Thạch Mục đáp lời.
“Việc này ta sẽ thông báo cho tông môn, làm hậu sự cho Cúc sư điệt.” Lão già áo xám khoát tay áo, ý bảo Thạch Mục có thể ra ngoài.
“Chân trưởng lão, kỳ thật lần này đệ tử đến tìm Cúc sư thúc là để xin một ít độc dịch của Kim Tích, nhằm luyện chế Phù Khí. Chỉ là Kim Tích kia đã chết, không biết đệ tử có thể lấy đi túi độc trong cơ thể nó không?” Thạch Mục chợt nhớ ra điều gì, bèn chỉ tay về phía lồng sắt màu bạc dưới đất.
Lão già áo xám nghe vậy, nhìn thoáng qua Kim Tích, khẽ gật đầu.
“Đa tạ Chân trưởng lão.” Thạch Mục vui vẻ chắp tay thi lễ.
Hắn mở toang lồng sắt, kéo thi thể Kim Tích ra, sau đó dùng dao cẩn thận đâm vào bên trái bụng dưới của nó, miễn cưỡng tạo thành một vết rách, để lộ thịt rắn mối màu đỏ trắng. Tại Hoang Nguyên Man tộc, Thạch Mục đã săn giết không ít Tích Dịch, vì vậy tương đối rõ ràng cấu tạo bên trong cơ thể chúng. Tích Dịch Hóa Kim là dị thú thuộc tính Kim, da thịt bền chắc, không hề có dấu hiệu thối rữa.
Thạch Mục tìm kiếm chốc lát, sắc mặt trở nên vui vẻ, cẩn thận dùng dao găm rạch vài nhát lên bụng con rắn mối, lấy ra một viên tròn màu vàng lớn cỡ nắm đấm, tỏa ra mùi hương kỳ dị, đúng là túi độc của Hóa Kim Tích. Hắn lấy ra một hộp ngọc, cẩn thận đặt túi độc vào trong, thu vào Trần Miễu Giới.
“Đa tạ Chân trưởng lão đã đồng ý.” Thạch Mục thi lễ với lão già áo xám một cái.
Lúc này, lão già áo xám đang xem xét thi thể Cúc mập mạp, có chút xuất thần suy nghĩ. Nghe Thạch Mục nói chuyện, lão mới hoàn hồn.
“Một chút việc nhỏ, Thạch sư điệt không cần phải khách khí. Nơi đây Tử khí trầm trọng, không nên ở lâu, ngươi nên mau chóng rời khỏi mật thất này. Chuyện còn lại cứ giao cho lão phu.” Lão già áo xám nói.
“Vâng.” Thạch Mục khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua thi thể Cúc sư thúc, trong lòng thở dài, rồi quay người đi ra ngoài.
Sau một lát, hắn đi ra khỏi Thạch Lâu, thần sắc khôi phục vẻ bình tĩnh. Con đường tu luyện, thời khắc sống chết luôn cận kề, hắn tự nhiên không phải loại người đa sầu đa cảm. Hắn đi dọc con đường dưới núi, không bao lâu sau, một hồi tiếng vỗ cánh từ phía sau truyền đến. Trong bụi cây ven đường núi, một con anh vũ bay ra, đúng là Thải Nhi.
“Thải Nhi, ngươi sao lại chạy đến nơi đây?” Đôi mày Thạch Mục khẽ nhướng lên.
“Trong phòng khắp nơi đều là mùi hôi, ta đương nhiên sẽ không ở lại đó lâu rồi!” Thải Nhi kêu lên.
“Cúc sư thúc đã chết, tại sao ngươi lại không bị truyền tống trở về giới diện của mình?” Thạch Mục chợt nghĩ đến điều gì bèn hỏi.
“Hừ! Cúc mập mạp đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ta hiện giờ đã không cách nào rời khỏi thế giới này, quay lại giới diện của mình nữa rồi.” Thải Nhi oa oa kêu, nói đến cuối cùng, ánh mắt lộ ra thần sắc ảm đạm.
“Còn có loại chuyện này?” Thạch Mục có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng mơ hồ đã có một vài suy đoán.
Con anh vũ này cùng Hóa Kim Tích là vật còn sống, vốn cũng không cần hao phí quá nhiều Tinh Thần lực, cho nên Cúc sư thúc mới giữ chúng ở bên người trong thời gian dài như thú nuôi. Hôm nay Cúc sư thúc bất hạnh qua đời, Thải Nhi tự nhiên cũng không cách nào tự quay về giới diện của mình.
“Vậy ngươi sau này có tính toán gì không?” Hắn lập tức lại hỏi.
“Ta vốn chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên có ý định tìm một chủ nhân mới. Ta thấy ngươi vẫn còn tương đối thuận mắt, về sau hay là đi theo ngươi cho khỏe.” Thải Nhi vỗ vỗ cánh nói.
“Đi theo ta? Không được!” Thạch Mục sửng sốt, không chút suy nghĩ, lập tức cự tuyệt.
Con anh vũ này quá mức om sòm, hơn nữa Cúc sư thúc cũng đã nói, nó ngoại trừ biết nói chuyện, linh trí cao, thì không có năng lực gì khác. Mang theo bên người tuyệt đối là một đại phiền toái.
“Cái gì! Ta đường đường là một quý tộc Càn Anh chịu thiệt đi theo ngươi, ngươi cũng dám ghét bỏ!” Thải Nhi giận dữ, oa oa lớn tiếng mắng.
“Ngươi ngoại trừ lắm mồm, còn có cái gì hữu dụng?” Thạch Mục liếc mắt, tức giận nói.
“Hừ, những lời lúc trước Cúc mập mạp nói với ngươi về bổn đại gia cái gì cũng sai, ngươi liền tin tưởng, thật sự là ngây thơ! Nếu như bổn đại gia vô dụng như vậy, Cúc mập mạp làm sao chịu tiêu phí cái giá lớn, triệu hoán ta đến thế giới này?” Anh Vũ cười nhạo nói.
“Ý của ngươi là?” Thạch Mục nghe vậy khẽ giật mình, hỏi dò.
“Chúng ta Càn Anh nhất tộc có năng lực đặc thù, đó là sau khi ký kết khế ước với nhân loại, có thể thông qua lực lượng khế ước, trong một thời gian ngắn, cộng hưởng tầm mắt với chủ nhân.” Anh Vũ có chút tự đắc nói.
Thạch Mục nghe chuyện đó, đôi mắt trừng lớn, trái tim đập mạnh. Nếu lời Anh Vũ nói không ngoa, có được linh sủng này, liền tương đương có thêm một đôi mắt. Hơn nữa Anh Vũ có thể bay lượn, nếu dùng làm thám tử, quả thật vô cùng phù hợp.
“Lời ngươi nói đều là thật sao?” Hắn trầm mặc một chút, chậm rãi hỏi.
“Đương nhiên là thật, ta há có thể lừa ngươi?” Anh Vũ khinh thường nói.
“Nếu vậy, ngươi xác thực rất hữu dụng, đi theo ta ngược lại cũng không phải là không thể được... Bất quá, ngươi không tiếc nói cho ta biết năng lực này, lại nhất định lựa chọn ở bên cạnh ta, sẽ không chỉ vì ở thế giới này cần người trông nom, có lẽ còn có nguyên nhân khác chứ?” Hắn khẽ gật đầu, chợt chuyển hướng câu chuyện hỏi.
Anh Vũ đảo mắt, một lúc sau mới lại mở miệng:
“Cái này đương nhiên, ta cũng có chuyện cần ngươi làm.”
“Chuyện gì? Ngươi hãy nói rõ ràng một chút nào.” Thạch Mục mặt không biểu tình nói.
“Bổn đại gia ban đầu là bị Cúc mập mạp dùng thủ đoạn hèn hạ lừa gạt đến thế giới này, nơi đây dù sao không phải quê hương của ta. Ta có thể nhận ngươi làm chủ nhân, giúp ngươi làm một vài chuyện trong khả năng, bất quá ngươi cũng phải đáp ứng, sau khi thực lực đầy đủ, phải đưa ta quay về cố hương.” Anh Vũ thần sắc nghiêm túc hiếm có nói.
“Theo như ba đại điều kiện Cúc sư thúc nói cho ta biết, thì thứ nhất, ta hôm nay đối với tọa độ giới diện của ngươi không rõ ràng; thứ hai, không có xương cốt sinh vật mạnh mẽ của giới diện đó, vậy làm sao tiễn ngươi trở về?” Thạch Mục có chút im lặng.
“Chuyện do người làm ra, nếu thực lực ngươi bây giờ không đủ, chờ đủ điều kiện rồi, thì sẽ có biện pháp!” Anh Vũ nói.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hắn đánh giá con anh vũ trước mặt một chút, ánh mắt lóe lên, gật đầu nói:
“Tốt, ta đáp ứng ngươi là được.”
Anh Vũ cạc cạc kêu hai tiếng, cánh vỗ vài cái, lộ ra bộ dáng cao hứng. Thạch Mục nhìn quanh, trong miệng lẩm bẩm, trong tay hiện ra từng sợi ánh sáng đen nhàn nhạt, rất nhanh ngưng tụ thành một phù văn màu đen, đúng là phù văn chủ tớ khế ước. Hắn vung tay lên, phù văn màu đen bay qua đầu Anh Vũ. Anh Vũ cũng vô cùng dứt khoát, mặc cho phù văn sáp nhập vào bên trong đầu nó. Một luồng thần thức của Thạch Mục theo phù văn khế ước, cùng với linh hồn Anh Vũ hợp lại với nhau, tâm thần cả hai cũng theo đó sinh ra một tia liên hệ.
Đề xuất Voz: Một tháng quay lại thời trai trẻ