Roi dài màu xanh sau khi đánh bay Thạch Mục, cũng bay ngược về, một cỗ lực lớn dọc theo thân roi truyền đến Trát Cổ khiến gã chấn động.
"Quả nhiên là hung mãng ba đầu, tiểu tử này quả nhiên ẩn giấu không ít bí mật!"
Trát Cổ lập tức ổn định thân hình, hừ lạnh một tiếng, thân hình lao tới, nhằm thẳng đống đá vụn. Đúng lúc này, hắc quang lóe lên bên cạnh gã, bóng dáng Yên La đột ngột hiện lên, hồn hỏa trong mắt kịch liệt chấn động, phảng phất đang vô cùng phẫn nộ. Khí đen cuồn cuộn bao phủ lấy cốt thương, cường liệt hơn gấp mấy lần, thoáng cái đã hóa thành một luồng sáng đen nhằm thẳng ngực Trát Cổ đâm tới.
Trát Cổ thầm kinh hãi, nhưng cũng không quá kinh hoảng. Giao thủ với Yên La nhiều lần, gã đã nắm rõ đặc điểm công kích của nó. Hơn nữa, gã luôn chú ý động tĩnh xung quanh, ngay khoảnh khắc cốt thương đâm tới thì thân hình đã thoắt cái tránh sang một bên.
Nhưng vào lúc này, Yên La lại há miệng, phát ra một tiếng rít như có như không, phảng phất như một thanh đao nhọn vô hình cứa vào thần hồn Trát Cổ. Trát Cổ chỉ cảm thấy thần hồn chấn động kịch liệt, tâm thần run lên, ánh mắt cũng mờ đi, thân hình đang dịch chuyển tránh né cũng chậm lại một phần. Hồn hỏa trong mắt Yên La lập tức suy yếu không ít, có điều nhân khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cốt thương trong tay đã đâm thật sâu vào cánh tay trái của Trát Cổ, một luồng khí đen khổng lồ theo cốt thương lan tràn vào cánh tay Trát Cổ, lập tức nhuộm đen nửa cánh tay hắn. Trát Cổ chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại từ cánh tay trái truyền đến, gân xanh nơi thái dương giật giật, điên cuồng hét lên một tiếng, thanh quang quanh thân phóng thích cực hạn, sau lưng ngưng tụ thành một Thanh Xà Pháp Tướng khổng lồ.
Đuôi rắn khẽ động mang theo một cỗ khí thế kinh thiên, điên cuồng quét về phía Yên La. Yên La rút cốt thương, thân hình chợt lóe, ngay khoảnh khắc đuôi rắn chạm tới, thân hình đã biến mất. Có điều động tác của nó lần này chậm hơn một chút so với lần trước, cánh tay trái nó xui xẻo một chút, trên xương cánh tay vang lên tiếng "Rắc", nứt ra mấy vết rạn.
Trát Cổ mặt mày trắng bệch, lần này miệng vết thương trên cánh tay trái quá sâu, hơn nữa năng lượng quỷ dị xâm nhập vào cơ thể gã lần này còn mạnh hơn hẳn lần trước khiến cả cánh tay gần như tê liệt hoàn toàn. Thứ năng lượng âm lãnh mong manh trên miệng vết thương phảng phất như một mũi tên vô hình hung hăng đâm thẳng vào thần hồn gã.
Thần hồn liên tục gặp trọng thương khiến tinh thần của gã mỏi mệt cực độ, bắt đầu hoa mắt chóng mặt.
Trát Cổ thở dốc mấy hơi, phất tay lấy ra một viên đan dược trắng muốt nuốt xuống, lúc này sắc mặt mới dễ nhìn một chút. Gã đưa mắt nhìn cánh tay trái, định sơ qua xử lý vết thương.
Ầm!
Đống đá vụn dưới vách núi không xa đột ngột nổ tung, bắn tung tóe, Thạch Mục cũng từ trong đó nhảy vọt ra ngoài.
Trát Cổ thấy Thạch Mục, vẻ hung ác trong mắt đạt đến cực điểm, liền bỏ qua vết thương cánh tay trái, vung tay phải lên. Thanh Xà Pháp Tướng sau lưng hắn càng thêm ngưng thực rõ ràng. Vảy rắn trên đuôi hiện rõ mồn một. Pháp Tướng thanh xà há to miệng, một luồng thanh quang khổng lồ bắn ra, chợt lóe đã hóa thành vô vàn tơ xanh chằng chịt, chụp tới Thạch Mục.
Sắc mặt Thạch Mục đại biến. Những sợi tơ xanh lao đến cực nhanh, căn bản không kịp tránh né. Ngàn vạn ý niệm trong đầu xoay chuyển cấp tốc, chân khí trong cơ thể cùng lực lượng đồ đằng bỗng chốc bộc phát ra, hắc hồng nhị sắc bao phủ toàn thân sáng đến cực hạn, lập tức ngưng tụ thành hai tầng bảo hộ. Đồng thời hắn cũng nhanh tay lấy ra một tấm phù lục vàng óng, chính là Kim Cương phù dùng da hung mãng ba đầu chế thành, nắm chặt trong tay. Kim quang lóe lên, bên ngoài thân thể hắn hiện lên một tầng kim quang, tựa như một bộ kim giáp. Ngay trong khoảnh khắc bóp nát Kim Cương phù, hắn lẩm bẩm niệm chú, một luồng bạch quang từ tay hắn tản ra, ngưng tụ thành một tấm hộ thuẫn xanh vỏ sò, chắn ở ngoài cùng.
Trên mặt hộ thuẫn có vô số phù văn bạch sắc lưu chuyển, linh động, lấp lánh, vừa nhìn đã thấy kiên cố dị thường. Sau mấy tháng luyện Thôn Nguyệt Thức, Thạch Mục đã tu luyện Uẩn Thần Thuật đến tầng thứ bảy, hộ thuẫn này chính là thuật pháp Khí Linh Thuẫn hắn mới học được, có thể thông qua pháp lực ngưng tụ thành một tấm hộ thuẫn cường đại. Thạch Mục vừa hoàn tất mấy động tác này thì luồng tơ xanh chằng chịt kia đã gào thét lao đến.
"Ầm ầm!" Một tiếng vang thật lớn, một mảng thanh quang lớn vỡ tung, hóa thành một tầng thanh khí cuồn cuộn, bao phủ cả người Thạch Mục vào trong đó. Khí Linh Thuẫn, hai tầng hào quang hộ thể, kim giáp Kim Cương phù dưới sự trùng kích của đám tơ xanh kia từng cái một bị xé rách, tựa như giấy vụn.
Thân thể Thạch Mục một lần nữa lại bị một cỗ lực lượng không thể nào chống đỡ đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi. May mắn là mấy tầng phòng ngự kia đã triệt tiêu hơn phân nửa lực công kích của tơ xanh, vảy rắn trước ngực hắn mới không vỡ vụn hoàn toàn, nhưng lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã cuồn cuộn hỗn loạn, gần như vỡ nát. Nếu không phải thân thể Thạch Mục đã trải qua sự tôi luyện của năm tầng Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết thì chỉ sợ đã bị lục phủ ngũ tạng vỡ nát mà vong mạng từ lâu. Thân thể Thạch Mục nặng nề ngã xuống mặt đất, y phục nửa thân trên đã tan nát, vảy trước ngực cũng vỡ vụn hơn nửa, không còn mảnh nào nguyên vẹn, máu thịt mơ hồ.
Trát Cổ khẽ giật mình, dường như không ngờ rằng Thạch Mục có thể ngăn cản được một kích của đồ đằng Pháp Tướng. Bộ dạng Thạch Mục trông có chút thê thảm, nhưng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không bị thương đến căn cốt. Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt Trát Cổ, cánh tay vung lên, roi dài màu xanh đột nhiên duỗi thẳng tắp, như tên rời cung mà bắn ra, nhằm thẳng đầu Thạch Mục đâm tới.
Trát Cổ giờ phút này cũng đã hoàn toàn thể hiện thực lực cường đại của Địa Giai tu sĩ, roi dài màu xanh chỉ trong nháy mắt đã đâm đến gần kề Thạch Mục, căn bản không cho hắn kịp thời gian phản ứng. Lúc này Thạch Mục vừa vặn giãy dụa bò dậy, chỉ cảm thấy một cỗ hàn phong bén nhọn ập tới, con ngươi co rụt lại, hắn lúc này đã chân tay rã rời, căn bản không kịp tránh né. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Bóng đen lóe lên bên cạnh hắn, chính là Yên La, ôm lấy hắn, đẩy mạnh một cái. Thạch Mục chỉ cảm thấy thân mình chợt nhẹ đi, cả người đã đạp không lướt đi bay xa bảy tám trượng.
"Rắc!" Yên La đẩy Thạch Mục ra, cánh tay mình lại bị thanh roi xuyên thủng. Vốn dĩ trên cánh tay trái của nó đã có vết rạn, lúc này lại bị thanh roi xuyên thủng, ngay lập tức vỡ nát tan tành.
Trát Cổ vung tay lên, thanh quang trên thân roi sáng ngời cực độ, như linh xà cuộn mình, cuốn về phía Yên La đang đứng gần trong gang tấc. Cánh tay phải đang cầm chặt cốt thương của Yên La run lên, quét ra một mảnh thương hoa rực rỡ, chính xác chạm vào thanh roi. Yên La hiện giờ chỉ còn một tay cầm thương, uy lực có phần hạn chế, nhưng trong một loạt tiếng kim loại va chạm liên tiếp, quỹ đạo của roi dài đã bị thay đổi một cách quỷ dị, bay sượt qua thân thể Yên La. Hồn hỏa trong mắt Yên La lóe lên, thu cốt thương lại, hắc quang quanh thân nó sáng ngời, mang theo từng đạo tàn ảnh, lập tức đã xuất hiện bên cạnh Thạch Mục, cánh tay phải kéo Thạch Mục. Khí đen từ người Yên La một lần nữa tỏa ra, bao phủ lấy hai người. Thân hình chợt lóe, hai người đồng thời biến mất vô tung.
Sau một khắc, thân hình Trát Cổ thoáng cái đã xuất hiện tại chỗ Yên La và Thạch Mục vừa đứng, sắc mặt âm trầm như nước. Ngay sau đó, thân thể hắn thoáng lay động, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn. Chỉ chậm một chút thôi mà khí đen trên cánh tay hắn đã lan tràn lên đến bả vai, cả cánh tay đã hóa thành một màu đen kịt. Gân xanh trên trán Trát Cổ giật giật, hít sâu một hơi, tay phải vung lên, trong tay xuất hiện thêm bảy tám cái đinh dài bằng ngón tay, đỏ như máu.
Soạt! Soạt! Soạt!
Ngón tay Trát Cổ như bay găm chặt những chiếc đinh đó lên bả vai trái cùng quanh miệng vết thương. Trên những chiếc đinh đó lập tức phát ra từng trận huyết quang, dường như đang cắn nuốt khí đen trên cánh tay gã, chỉ vài hơi thở sau đó, những cái đinh đỏ như máu đã dần dần biến thành màu đen. Đồng thời khí đen trên cánh tay trái của Trát Cổ đã tiêu tán đi không ít, cơ hồ đã khôi phục lại màu sắc bình thường. Hắn nhẹ nhàng thở ra, lại lật tay lấy ra thêm hai viên đan dược khác màu, nuốt xuống, sắc mặt lúc này mới dễ coi hơn một chút. Ánh mắt hắn ta âm trầm và ác độc nhìn quanh mấy lượt, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một tầng kim quang, đặc biệt mũi cùng lưỡi càng thêm vàng chói lọi, không ngừng hít ngửi xung quanh.
Sau mấy hơi thở, thân hình Trát Cổ khẽ động, bay vụt về một hướng nào đó.
Trong một khe núi nhỏ, không khí khẽ lay động, hai bóng người hiện ra, chính là Yên La và Thạch Mục. Ánh mắt Thạch Mục nhìn về bốn phía, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ. Lúc trước hắn ở trong Hắc Thạch sơn mạch đưa thú hồn của con cự hổ Tứ Mục đạt cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn cùng không ít thú hồn cấp thấp cho Yên La cắn nuốt, để tu vi nó tăng vọt lần nữa, thực lực hôm nay có thể so sánh với Tiên Thiên hậu kỳ, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất để hắn dám một mình chiến đấu với Trát Cổ. Nhưng hắn vẫn chưa từng ngờ tới rằng Yên La còn có khả năng thuấn di như vậy, khiến hắn vừa mừng vừa sợ.
Yên La buông Thạch Mục ra, cánh tay phải đột ngột duỗi ra, một tay túm lấy túi đựng thú hồn bên hông hắn, kéo xuống. Há miệng khẽ hít, một chuỗi thú hồn như từng quả cầu sáng từ trong túi bay ra, liên tiếp chui vào trong miệng Yên La. Thạch Mục khẽ giật mình, cũng không ngăn cản, đám thú hồn này vốn dĩ chủ yếu là chuẩn bị cho Yên La.
Hắn với Yên La là tâm thần tương liên, lúc này hắn có thể cảm thấy được Yên La dường như đang tức giận.
Thu nạp xong thú hồn, hồn hỏa vốn hơi ảm đạm của Yên La lập tức đã rực rỡ hơn nhiều. Mặc dù còn không đạt tới trạng thái đỉnh phong, nhưng cũng đã khôi phục đến bảy tám phần. Yên La ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi đứng lên, quanh thân tản mát ra một cỗ uy áp vô hình của cường giả, vượt qua cả cấp độ Tiên Thiên hậu kỳ.
Thạch Mục nhìn linh sủng trước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Mới đó mà, tiểu Khô Lâu phản ứng chậm chạp, thực lực không quá cấp Võ Đồ tôi thể tầng bảy, tầng tám năm nào, không ngờ hôm nay đã có được thực lực quần nhau với cường giả Địa Giai!!!
Nếu Cúc sư thúc ở dưới suối vàng có biết thì chỉ sợ phải kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
"Thạch Đầu, người kia lại đuổi tới rồi!" Vào thời khắc này, trong đầu hắn lại vang lên tiếng của Thải Nhi.
Thạch Mục biến sắc, trong đầu hiện ra một hình ảnh: Trát Cổ đang lướt như bay tới chỗ tiểu sơn cốc này bằng một tốc độ khủng khiếp, khoảng cách này, chỉ sợ chỉ trong chớp mắt đã đuổi tới. Hồn hỏa của Yên La cũng chợt lóe, dường như đã nghe được lời của Thải Nhi trao đổi tâm thần với Thạch Mục.
"Người này... hủy diệt cánh tay trái của ta... ta muốn tự tay giết chết hắn..." Trong nội tâm Thạch Mục đột nhiên hiện lên ý niệm của Yên La.
Thạch Mục kinh ngạc nhìn Yên La.
"Ngươi có nắm chắc không?"
"Ngươi tranh thủ một ít... thời gian..." Yên La nói xong lời này, khí đen quanh thân nó lóe lên, thân hình đã biến mất vô tung.
Thạch Mục khẽ giật mình, còn chưa hiểu rõ ý Yên La thì một cỗ sát ý mãnh liệt đã ập đến từ phía sau. Hắn trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi cũng khôi phục được một chút sức lực, không chút suy nghĩ thêm, thân hình chợt nhoáng, liền chạy trốn về phía xa xa. Chỉ là không đợi Thạch Mục chạy quá xa thì một luồng thanh quang đã bay vụt đến sau lưng hắn như chớp giật, xé toạc hư không, phát ra một tiếng rít chói tai.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Đạo Mộ Bút Ký: Trùng Khởi 2