Thạch Mục kinh hãi. Thân hình loáng một cái, thoáng chốc lách mình sang bên.
Ầm ầm!
Vị trí Thạch Mục vừa đứng đã bị đánh thủng một hố lớn hoác, đá vụn bay tán loạn. Một bóng người xanh biếc xẹt qua đỉnh đầu hắn, lao thẳng xuống mặt đất phía trước. Vô số vết rạn hình mạng nhện tức thì lan ra, khói bụi bốc lên mù mịt.
Thạch Mục sắc mặt khẽ biến, dừng bước.
Khói bụi tiêu tán, để lộ thân ảnh Trát Cổ. Chỉ là vẻ ngoài của gã bỗng nhiên biến đổi đến kinh người. Trên thân gã hiện ra từng miếng vảy rắn xanh biếc lớn bằng lòng bàn tay, từ đó phát ra từng trận thanh mang, bao trùm toàn thân, tựa như một bộ giáp xanh biếc. Dưới ánh nắng chiếu rọi, vảy rắn xanh biếc phát ra ánh sáng chói lóa, trông cực kỳ uy vũ.
Hiển nhiên, Trát Cổ đã thi triển Biến Thân Hóa Thú. Khí tức trong nháy mắt bạo trướng. Uy áp cuồn cuộn như sóng biển ập tới. Mặt ngoài trường tiên xanh biếc trong tay gã thanh quang lưu chuyển, phù văn lượn lờ, tựa như mãng xà uốn lượn, vô cùng linh hoạt.
Thạch Mục trừng lớn mắt, vô thức siết chặt Vẫn Thiết Mạch Đao trong tay.
Ánh mắt âm lãnh như băng của Trát Cổ quét mắt vài lượt, cuối cùng dừng lại trên người Thạch Mục.
“Ta thừa nhận lúc trước có xem thường các ngươi, hiện tại mọi chuyện cũng nên kết thúc!”
Trát Cổ cười gằn một tiếng, đoạn nhanh chóng bước về phía Thạch Mục. Trường tiên xanh biếc trong tay gã hào quang tỏa ra ngày càng chói mắt. Đối phó với một tiểu bối Tiên Thiên, gã vốn không có ý định thi triển Biến Thân Thanh Minh Xà Địa Giai này, bởi như vậy sẽ khiến Tinh Thần lực hao tổn cực lớn. Thế nhưng, chỉ khi được Thanh Lân bảo vệ, Yên La dù muốn đánh lén cũng không còn dễ dàng như trước nữa.
Thạch Mục nhanh chóng vỗ nhẹ lên thân thể. Kim quang lóe lên, quanh thân lần nữa hiện lên một tầng kim sắc hào quang. Vẫn Thiết Mạch Đao trong tay hắn cũng theo đó biến thành hai, hóa thành một đao một côn.
“Tiểu tử, chịu chết đi!”
Trát Cổ hét lớn một tiếng, trường tiên xanh biếc trong tay tỏa sáng rực rỡ. Thân roi bỗng nhiên lớn lên như thùng nước, lao nhanh về phía Thạch Mục. Sau một khắc, một đạo hư ảnh trường tiên cao chừng vài trượng tựa như thanh vân mang theo cuồng phong bạo vũ, che khuất bầu trời, ầm ầm trùm xuống vị trí Thạch Mục.
Thạch Mục nhận ra không thể tránh, vẻ mặt cũng không hề sợ hãi. Hai tay hắn vận chuyển Pháp lực. Vẫn Thiết Hắc Đao cùng đoản côn đồng thời tỏa sáng hào quang, huyễn hóa thành vô số đao ảnh đỏ tím cùng côn ảnh xanh biếc mịt mờ.
Đao pháp là Phong Trì Đao Pháp, côn pháp là Thất Sát Côn Pháp!
Từng tầng từng lớp đao mang như gió cuốn điên cuồng mãnh liệt tuôn ra. Bảy đạo côn ảnh nặng nề như núi càng tạo nên khí thế khiến người ta sợ hãi. Cả hai trực tiếp đón đỡ Thanh Vân hư ảnh trước mặt.
Tiếng nổ mạnh “Ầm ầm ầm” truyền đến, Thanh Vân trong nháy mắt đã bao phủ đao mang cùng côn ảnh vào trong!
Thạch Mục chỉ cảm thấy một luồng man lực không cách nào ngăn cản phả tới, trong lòng cả kinh, vội vắt chéo Hắc Đao cùng đoản côn trước người nhằm đón đỡ đòn công kích này.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm liên tiếp!
Đao côn trong tay Thạch Mục bị chấn động đến mức hất văng. Hào quang ba màu đen, đỏ, kim quang trên thân hắn sau một trận run rẩy cũng gần như đồng thời tan rã. Tiếp theo, phân nửa lân phiến trên thân hắn cũng bị đánh rách tả tơi, máu tươi văng tung tóe. Xương cốt toàn thân mơ hồ truyền đến tiếng lách cách. Hai chân hắn lún sâu xuống đất.
Trát Cổ hơi sững sờ, rồi cười lạnh một tiếng. Trường tiên xanh biếc bỗng nhiên cuộn lại, tựa như mãng xà linh hoạt cuốn lấy thân thể Thạch Mục trong chớp mắt. Cánh tay gã giơ lên, trường tiên đang quấn quanh Thạch Mục bỗng nhiên co lại, kéo hắn về phía Trát Cổ. Đồng thời, tay trái Trát Cổ lóe lên hồng quang, một mũi đao nhọn bất ngờ xuất hiện, nhắm ngay yết hầu Thạch Mục.
Đúng vào lúc này, dị biến nổi lên!
“Đi!”
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên hàn mang, tay trái liên tục chớp hiện lục quang. Mặt đất dưới chân Trát Cổ vỡ ra, hơn mười sợi dây leo thô kệch từ đó vọt lên, quấn chặt lấy gót chân gã. Gần như cùng lúc, một đạo hỏa phù đỏ thắm bắn ra từ tay phải Thạch Mục, hóa thành Hỏa Mâu rực lửa, ồ ạt lao tới Trát Cổ.
Trong một thoáng, Thạch Mục đã ném ra gần như toàn bộ Hỏa Mâu phù trên người hắn!
Hơn hai mươi tấm phù lục cấp trung ẩn chứa thuật pháp công kích thuộc tính Hỏa, hơn nữa còn được chế tạo từ da thú đặc thù, dù là cường giả Địa Giai cũng không dám khinh thường!
Trát Cổ sau một thoáng kinh ngạc đã kịp thời phản ứng, cười khẩy đầy khinh miệt. Gã không thèm để ý đến đám dây leo đang quấn lấy mình. Đao nhọn trên tay trái phát ra bạch quang, hóa thành hơn mười đạo đao ảnh, tách ra đánh về phía đám Hỏa Mâu đang bay tới.
Hào quang hai màu đỏ bạc giao thoa vào nhau rồi đồng loạt nổ tung. Sóng khí khiến toàn bộ không gian thoáng chốc trở nên cực kỳ nóng bức, tựa như biến thành biển lửa đỏ rực trong khoảnh khắc!
Nhưng vào lúc này, một đạo hắc quang bắn ra từ trong biển lửa. Chỉ thấy một quả thiết cầu lớn bằng nắm đấm xé gió bay tới.
Thanh đao trong tay trái Trát Cổ nặng trịch, đánh bay thiết cầu!
Tiếng kim loại giao kích ầm vang!
Trát Cổ sắc mặt đại biến. Một luồng man lực từ mũi đao bất ngờ ập đến. Vốn dĩ lực lượng này không thể khiến Trát Cổ coi trọng, thế nhưng cánh tay trái của gã đã bị Yên La đâm bị thương khiến cho lực lượng suy giảm. Tuy rằng đánh bay thiết cầu nhưng một luồng cự lực cũng theo đó xâm nhập vào cơ thể. Nếu như bình thường, gã chỉ cần tùy tiện lui về sau vài bước sẽ không đáng ngại gì, nhưng lúc này bởi vì thân thể đang bị dây leo trói chặt, khí huyết toàn thân lập tức chấn động, cây roi trong tay phải đang lóe lên ánh sáng trói buộc liền bị suy giảm hiệu lực.
Thạch Mục mừng rỡ, nhân cơ hội này co rụt người lại, lách mình thoát khỏi trói buộc của cây roi. Hắn vừa rơi xuống đất, liền động đến vết thương trong cơ thể, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng hắn không dám chậm trễ chút nào, cố nén cơn đau kịch liệt, quay người vội vàng bỏ chạy về phía xa. Hắn chưa chạy được bao xa, phía sau một tiếng gầm thét kinh thiên vang lên.
"Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!"
Trên người Trát Cổ tỏa ra hào quang màu xanh, dây leo đang quấn quanh người nhao nhao nổ tung, gã cầm cây roi, phóng người điên cuồng đuổi theo Thạch Mục.
Vào thời khắc này, sau lưng Trát Cổ có hắc khí lóe lên, thân hình Yên La quỷ dị hiện ra. Giờ phút này, trên người nàng bất ngờ được bao phủ bởi ngọn lửa màu trắng, đặc biệt là cánh tay phải bốc lên ngọn lửa màu trắng hừng hực thiêu đốt, cánh tay lấp lánh trong ngọn lửa, tản mát ra ánh sáng chói mắt.
Trong hư không có ánh sáng trắng thoáng lóe!
Nắm tay phải Yên La nhanh như tia chớp đấm thẳng về phía sau lưng Trát Cổ. Trát Cổ cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo rợn sống lưng kéo tới, trong lòng chợt run sợ, muốn trốn tránh. Yên La bỗng nhiên há miệng phun ra một tia hồn hỏa màu xanh, hồn hỏa hóa thành một mũi tên ánh sáng nhanh như chớp, chui thẳng vào trong đầu Trát Cổ.
Thân thể Trát Cổ cứng đờ, thanh sắc hộ thể hào quang của gã điên cuồng run rẩy, gần như lập tức tiêu tán. Nắm tay phải của Yên La biến thành móng vuốt, lóe lên rồi đâm vào hậu tâm Trát Cổ, lớp vảy màu xanh bị bàn tay đầy lửa trắng chạm vào liền như băng tuyết gặp mặt trời, không còn chút tác dụng phòng thủ nào.
Phốc!
Cánh tay Yên La bỗng nhiên xuyên thủng ngực trái Trát Cổ, nắm chặt trái tim đỏ tươi của lão ta. Hồn hỏa trong mắt Yên La khẽ lóe, bàn tay nàng dùng sức một chút, bóp nát trái tim kia. Trát Cổ không thể tin nổi cúi đầu nhìn cánh tay xương trắng đang xuyên qua thân thể mình, rồi khó khăn quay đầu nhìn Yên La đang ở sau lưng nàng. Yên La rút cánh tay ra khỏi người Trát Cổ. Miệng Trát Cổ điên cuồng phun máu, ngã nhào xuống mặt đất, khí tức trên thân lão nhanh chóng yếu đi. Dù là cao thủ Địa Giai, nhưng trái tim bị đánh nát cũng đã không còn bất kỳ khả năng sống sót nào nữa.
"Yên La!"
Thạch Mục thấy mọi chuyện xảy ra sau lưng, kinh hãi nhìn về phía Yên La. Trát Cổ là cao thủ cảnh giới Địa Giai, không ngờ bị Yên La chém giết dễ dàng như vậy. Điều này khiến hắn rung động không ngừng. Yên La sau khi giết chết Trát Cổ, ngọn lửa màu trắng trên thân nàng nhanh chóng tiêu tán, hồn hỏa trong mắt cũng trở nên lay lắt, trong nháy mắt khí tức trên thân nàng suy yếu hơn phân nửa, thân thể lay động, nửa quỳ trên mặt đất.
Thạch Mục sắc mặt biến đổi, thân hình lóe lên, nhảy tới bên cạnh Yên La.
"Thạch Đầu, cẩn thận!"
Vào lúc này, trong lòng Thạch Mục vang lên âm thanh hoảng sợ của Thải Nhi.
"Cùng chết đi!"
Trát Cổ đang nằm bất động một bên, chợt ngẩng đầu lên, nhe răng cười. Phía sau lưng lão bỗng nhiên phát ra ba đạo quang mang xanh, đỏ, vàng, hóa thành ba đạo thú hồn ảo ảnh.
Một con rắn to lớn bằng cả tòa lầu khắp thân phủ kín một lớp vảy xanh biếc, một con hỏa xà màu đỏ dài hai ba trượng sau lưng mọc hai cánh, thú hồn còn lại là một con mãng xà nhỏ màu vàng không mắt, chỉ dài hơn một xích. Thân hình ba đạo hồn xà ảo ảnh loáng một cái, liền vọt thẳng về phía Thạch Mục.
Lúc này khoảng cách giữa Thạch Mục và Trát Cổ chỉ hơn một trượng, ba đạo thú hồn gần như trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn.
Vào thời khắc này, một lực hút vô hình từ miệng Yên La phát ra, đạo thú hồn mãng xà nhỏ màu vàng vừa run lên một cái đã bị lực lượng này kéo lại. Hồn hỏa trong mắt Yên La nhấp nháy, đạo thú hồn mãng xà nhỏ màu vàng liền bị nàng nuốt chửng. Nhưng hai đạo thú hồn khác vẫn lóe lên rồi chui vào trong cơ thể Thạch Mục biến mất.
Yên La sau khi nuốt một đạo thú hồn, hồn hỏa trong mắt lập tức trở nên sáng rực, đột nhiên cánh tay nàng lóe lên, hóa thành một đạo bạch ảnh, chộp vào đỉnh đầu Trát Cổ.
Bành!
Đầu Trát Cổ nổ tung như dưa hấu, một đoàn lục quang bay ra, đó chính là linh hồn của Trát Cổ đang bỏ chạy. Đoàn lục quang còn dính một chút hỏa diễm màu xanh, chính là tia hồn hỏa lúc trước Yên La phun ra. Yên La há miệng, phát ra một lực hút, đoàn lục quang kia vừa mới bay ra hơn một trượng liền ngừng lại, bay ngược về. Đoàn lục quang dốc sức liều mạng giãy giụa, biến thành đủ loại hình dạng muốn giãy thoát khỏi lực hút, nhưng hoàn toàn không có tác dụng nào.
Vèo!
Đoàn lục quang liền theo ngọn lửa màu xanh chui vào trong miệng Yên La. Một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ từ trong cơ thể Yên La truyền ra, rồi lập tức tan biến vào hư vô. Liên tục nuốt được hai đạo thần hồn, hồn hỏa trong mắt Yên La đại thịnh, nhưng mà Thạch Mục giờ phút này thân thể lại cứng đờ, lâm vào hôn mê, thân thể như một khúc gỗ mà đổ xuống.
Yên La vội vươn tay đỡ lấy Thạch Mục, do dự một chút, đặt thân thể hắn chậm rãi xuống mặt đất.
Giữa không trung, Thải Nhi cũng vọt xuống, khi còn cách hơn một trượng, đôi cánh liền thu lại, vững vàng đáp xuống bên cạnh Thạch Mục.
"Thạch Đầu hắn làm sao thế?"
Thải Nhi liếc nhìn Yên La, hỏi. Yên La không chút để ý đến Thải Nhi, lẳng lặng nhìn Thạch Mục, hồn hỏa trong mắt khẽ lay lắt.
. . .
Thạch Mục cảm thấy trước mắt tối sầm lại, liền chìm vào màn đêm vô tận. Sau một khắc, hắn liền phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới hỗn độn. Chung quanh mọi thứ đều mông lung, khắp nơi tràn ngập sương mù mờ ảo. Lúc này hắn đã không còn hình người, mà biến thành một đoàn quang mang màu trắng. Bên cạnh hắn, một con hắc mãng ba đầu to lớn lặng lẽ đứng đó, dựa vào hình dáng, đúng là Tam Thủ Hung Mãng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Lang thang trong nỗi nhớ