Kiến trúc trong sân trông rất cổ kính, nước sơn trên khung cửa sổ đã bong tróc từng mảng lớn, khắp nơi bám đầy lớp lớp bụi bặm dày đặc, mặt đất phủ kín lá khô, cảnh tượng cho thấy đã rất lâu không có người ở.
Tuy nhiên, từ quy mô cả tòa nhà, cùng với những chi tiết tinh xảo, tỉ mỉ trên mái ngói, hiển nhiên nơi đây từng là phủ đệ của một gia đình phú quý. Đặc biệt, giữa nhà treo một tấm biển vàng khí thế sừng sững khắc bốn chữ "Thiên Địa Vô Cực", có thể thấy thân phận của chủ nhân từng sở hữu nơi này có lẽ không hề đơn giản.
Lúc này, hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối.
Một nam tử tuấn lãng tầm hơn ba mươi tuổi, thân khoác trường bào màu bạc, trán quấn một dải vải cùng màu, đang đứng trong đình viện, hai mắt khép hờ, dường như đang cảm nhận điều gì đó.
Người này chính là Liễu Ngạn, kẻ đã cùng Thạch Mục theo đoàn xe tiến vào thành.
Gió đêm quất vào mặt hắn, mái tóc dài màu đỏ cũng đón gió bay phấp phới.
Một lát sau, Liễu Ngạn mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh như nước, lẳng lặng quét nhìn xung quanh một lượt, rồi cất bước đi tới một căn phòng bên cạnh, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Căn phòng khá rộng rãi, giữa phòng có vách ngăn chia thành hai gian. Giường chiếu, bàn ghế đều đầy đủ, bày biện đơn giản nhưng không mất đi vẻ lịch sự, tao nhã.
Liễu Ngạn trực tiếp đi vào phòng trong, thò tay nhấn vào một vị trí bí ẩn trên đầu giường rồi xoay một cái.
Tiếng "Răng rắc" trầm đục vang lên.
Vách tường sau lưng đột nhiên tách ra từ giữa, lộ ra một thông đạo tối đen, dường như dẫn thẳng xuống lòng đất.
Liễu Ngạn không chút do dự, thân hình khẽ lay động, liền biến mất trong thông đạo.
Thông đạo không hề dài, rất nhanh, một gian mật thất với ánh sáng mờ ảo đã hiện ra trước mắt hắn.
Đây là một gian mật thất loại nhỏ, chu vi chỉ khoảng mấy trượng, ngoại trừ một cái bàn thờ ở chính giữa thì không có vật trang trí nào khác.
Nhờ ánh sáng yếu ớt từ hai ngọn nến trên bàn thờ chiếu rọi, có thể thấy hai bên mật thất còn có năm người đang ngồi xếp bằng, bất động.
Khi Liễu Ngạn vừa bước tới, mấy người kia nhao nhao đứng dậy, lộ ra ba nam hai nữ.
Ba nam tử, theo thứ tự là một đại hán áo đen, mặt đỏ, dáng người khôi ngô; một béo tử dáng vẻ thương nhân; cùng một thanh niên tóc ngắn màu bạc.
Hai nữ tử, một người che mặt, dáng cao gầy; người còn lại dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, khoác trên mình bộ quần áo đỏ lửa.
"Đại sư huynh!"
Năm người đồng loạt khom lưng hành lễ với Liễu Ngạn, cùng hô lên.
Liễu Ngạn không nói một lời, trực tiếp đi ngang qua năm người, tiến đến bàn thờ trong mật thất. Lúc này, trên người hắn tràn đầy khí tức lạnh lẽo.
Trên bàn thờ đặt một bài vị màu đen, phía trên khắc rõ "Đông Phương Tiển Thiên".
Một tiếng "Bình" vang lên.
Liễu Ngạn quỳ xuống trước bàn thờ, miếng vải quấn quanh trán chẳng biết đã rơi ra tự lúc nào, để lộ giữa trán một dấu ấn giống như vầng trăng khuyết màu máu.
Ba nam hai nữ kia cũng nhao nhao theo sau Liễu Ngạn, đồng loạt quỳ xuống.
Trong chốc lát, bầu không khí trong mật thất trở nên nặng nề.
"Sư tôn, tuy rằng sư thúc không đồng ý, nhưng ta vẫn phải tới đây."
"Lần này, ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá đắt."
"Đến lúc đó, La Thiên Quỷ Vương tái nhập nhân gian, hãy để máu của những thiên tài này rải khắp Thiên Ngu thành, dùng linh hồn của bọn chúng, cúng tế người trên trời có linh thiêng!" Liễu Ngạn nói với bài vị, rồi dập đầu ba cái thật nặng xuống đất.
"Giáo Chủ, xin hãy nghỉ ngơi!"
Sau lưng Liễu Ngạn, năm người còn lại cũng theo hắn cùng nhau dập đầu, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ nghiêm nghị.
. . .
Đêm xuống, Tây Thành của Thiên Ngu thành.
Trên đỉnh ngọn núi nhỏ cao tầm trăm trượng, một tòa cung điện vàng son khổng lồ có phần nổi bật giữa quần thể cung điện trên núi.
Ban ngày, cung điện này được một tầng thất thải tường vân bao phủ; đến buổi tối thì kim quang đại phóng, từ bất kỳ nơi nào trong thành cũng có thể nhìn thấy ánh sáng vàng rực bay lên trong bóng đêm.
Nơi đây là một phân giáo của Thông Thiên Tiên Giáo tại Thiên Ngu thành.
Thông Thiên Tiên Giáo, với tư cách là quốc giáo của Lục Sơn Vương Triều, thiết lập phân giáo tại mỗi tòa thành trì. Mà ở Thiên Ngu thành này chính là phân giáo lớn nhất, cũng là nơi tổ chức Thăng Tiên Đại Điển.
Về phần tổng đàn Tiên Giáo ở đâu thì có nhiều lời đồn đoán.
Có người nói là nằm trong Tam Thanh Sơn Mạch kéo dài vạn dặm; có người nói phân giáo ở Thiên Ngu thành kỳ thực chính là tổng đàn; thậm chí có người nói tổng đàn nằm trên một hòn đảo lơ lửng giữa trời.
Nhưng có một điều có thể khẳng định chính là trước khi đại điển diễn ra, Tiên Giáo Giáo Chủ sẽ đích thân đến Thiên Ngu thành để chủ trì đại điển.
Lúc này, bên trong Kim Sắc Cung Điện.
Một lão giả mặc đạo bào bát quái màu lam, đang ngồi ngay ngắn trên chủ tọa.
Lão giả tóc bạc phơ, khuôn mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, bộ dáng tiên phong đạo cốt, toát lên vài phần sắc thái xuất trần.
Bên cạnh lão, có một tiểu nam hài thân hình gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên ghế, đôi lúc sắc mặt lại co quắp.
Bên còn lại, có một gã trung niên tướng mạo uy nghiêm. Bất ngờ thay, hắn chính là tên lĩnh đội trong đội xe Thạch Mục từng đi theo vào thành, chẳng qua lúc này hắn đã đổi sang một thân đạo bào màu lam.
"Hồng nhi, những năm qua ngươi đã chịu khổ, những chuyện ngươi gặp phải, bổn tọa cũng đã nghe nói ít nhiều. Tuy nhiên, khi đã đến Thiên Ngu thành, cứ coi như ngươi đang ở nhà mình, không cần câu nệ. Mấy ngày tới ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, bảy ngày sau ngươi có thể nhìn thấy tổ tiên của mình là Chu Thần Chung Thượng Tiên rồi." Lão giả mặt mũi hiền lành nói.
Tiểu nam hài không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi lão giả nói thêm vài câu, liền gọi hai gã đạo sĩ trẻ tuổi tới, đưa tiểu nam hài lui xuống.
"Phái người nói với Lục Thiện Nhân, Hồng nhi chính là con cháu Tiên Nhân, cần thu xếp thích đáng... phong làm Dị Tính Vương gia." Đợi tiểu nam hài rời đi, lão giả quay đầu phân phó với trung niên nhân.
"Cẩn tuân ý chỉ Giáo Chủ!" Trung niên nhân khom người đáp.
. . .
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua mấy ngày.
Tại Tây Thành Thiên Ngu thành, trên một con đường rộng rãi trải đá xanh, một thanh niên áo bào xám chậm rãi bước đi. Trên vai hắn, một con Anh Vũ tò mò không ngừng dò xét xung quanh.
Thanh niên đó tự nhiên là Thạch Mục.
Nơi này là Thông Mã Đại Đạo thuộc Thiên Ngu thành, một trong những con đường phồn hoa nhất tòa thành. Trên phố, dòng người qua lại tấp nập như sông suối, ven đường các loại cửa hàng cỡ lớn, quán rượu san sát nhau.
Chẳng qua lúc này Thạch Mục lại không rảnh thưởng thức quang cảnh phố xá, lông mày cau lại, dường như đang suy tư điều gì đó.
"Thạch Đầu, đã đi một buổi sáng rồi, mệt chết ta đây! Hay là chúng ta đến phía trước nghỉ ngơi một lát đi?" Thải Nhi bỗng nhiên kêu lên.
"Ngươi có đi sao?"
Thạch Mục nghe vậy, thò tay gõ đầu Anh Vũ, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ở đó có một tòa kiến trúc cao lớn hết sức bắt mắt, cửa sảnh rộng lớn, trang trí xa hoa, nghiễm nhiên là một tửu lâu bề thế.
Mặc dù trên con đường phố phồn hoa này, tửu lâu vẫn lộ ra dáng vẻ vô cùng xuất chúng.
Cửa chính tửu lâu treo một tấm biển "Đào Nhiên Cư" rất có ý cảnh.
Thạch Mục nội tâm khẽ động, bận rộn cả một buổi sáng, quả thật có chút mệt mỏi, liền cất bước đi vào.
Bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian trước giữa trưa, không phải lúc dùng cơm, nên khách trong tửu lâu cũng không nhiều lắm.
"Khách quan, mời vào!" Điếm tiểu nhị thấy Thạch Mục bước tới, vội vàng nhiệt tình chạy ra đón chào.
Thạch Mục trên vai có một con Anh Vũ đứng thẳng. Tuy rằng cách ăn mặc có chút quái dị, nhưng bộ dáng khí vũ hiên ngang của hắn khiến người ta không dám khinh thường. Thêm vào đó, hiện tại Thiên Ngu thành rồng rắn lẫn lộn, đừng nói mang chim đi ra ngoài, chính là mang theo một con mãnh hổ trên đường cũng chẳng có gì là lạ.
Thạch Mục dưới sự chỉ dẫn của điếm tiểu nhị, đi lên lầu hai. Nơi đây bố trí khá tinh xảo, các bàn đều dùng bình phong ngăn cách, rất đỗi thanh tĩnh.
Toàn bộ lầu hai tuy rằng chỉ xếp đặt hơn mười cái bàn, nhưng không hề lộ ra vẻ chật chội.
Khách dưới lầu một không nhiều lắm, nhưng lầu hai đã có bốn năm bàn khách đang ngồi.
"Cho ta một ly trà xanh và điểm tâm." Thạch Mục ngồi xuống một chiếc ghế rồi nói.
"Ta muốn ăn quả hạch!" Thải Nhi kêu lên.
Điếm tiểu nhị kinh ngạc nhìn Thải Nhi, bởi linh trí của nó khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
"Điểm tâm kèm theo vài phần quả hạch." Thạch Mục nói.
Điếm tiểu nhị vội vàng đáp ứng, lại liếc nhìn Thải Nhi một cái rồi mới lui xuống.
Sau một lát, hắn bưng ra một mâm quả hạch và điểm tâm cùng một bình trà xanh.
Thạch Mục tiện tay thưởng cho hắn mấy lượng bạc, rồi cho lui xuống.
Thải Nhi cao hứng thưởng thức điểm tâm, thỉnh thoảng uống một ngụm trà xanh, vẻ mặt có chút thoải mái.
Thạch Mục không nhẹ nhàng như Thải Nhi, trên mặt lộ ra một tia trầm ngâm.
Mấy ngày nay, hắn chạy khắp các dịch quán phục vụ Thăng Tiên Đại Hội để tìm hiểu, nhưng đều phí công, không có chút nào thu hoạch.
Tuy nhiên điều này cũng khó trách, những dịch quán như vậy tại Thiên Ngu thành tối thiểu cũng có trên trăm cái, e rằng hai ba tháng cũng chưa chắc có thể tìm hết từng nơi một.
Thạch Mục miên man suy nghĩ, lo lắng không biết có nên tìm người hỗ trợ hay không.
Đúng lúc này, một trận âm thanh huyên náo truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Ha ha, với thực lực của Chu huynh, lần Thăng Tiên Đại Hội này tự nhiên có thể trổ hết tài năng, không có chút vấn đề nào! Tại hạ giờ xin được chúc mừng trước cho Chu huynh ngày đó đắc đạo thành Tiên."
"Cát huynh khách khí rồi, đại hội lần này các lộ cao thủ tụ tập, chút thủ đoạn của tại hạ nào đáng kể. Ngược lại là Nguyên Linh Chân Công của Cát gia tại Lục Sơn Vương Triều rất nổi danh, Cát huynh hôm nay đã là Võ Giả Tiên Thiên trung kỳ, cơ hội so với tại hạ lớn hơn nhiều."
"Đâu có đâu có..."
Thạch Mục nhíu mày nhìn về phía những tiếng huyên náo. Cách hắn không xa, có bốn năm thanh niên mặc áo hoa, đều tầm hai mươi mấy tuổi, đang thay phiên tâng bốc nhau.
Mấy người trẻ tuổi này toát lên khí thế bức người, không ngờ đều có tu vi Tiên Thiên. Nhìn quần áo và trang sức trên người, hiển nhiên đều là con cháu gia tộc lớn, thân phận không hề bình thường.
Đôi mày Thạch Mục khẽ nhướng lên, nghe đoạn đối thoại vừa rồi, hắn đoán những người này có lẽ đều là thiên tài đệ tử các tông phái tham gia Thăng Tiên Đại Hội.
Hắn nhìn thoáng qua, rồi thu hồi ánh mắt.
Mấy tên đệ tử thế gia tiếp tục bàn luận viển vông, tuy nhiên chủ đề dần dần chuyển sang nội dung khác.
"Thân Đồ huynh, chiều nay ngươi có thời gian không? Nghe nói Hoàng thị cửa hàng muốn tổ chức một cuộc đấu giá hội, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng cũng đáng đi xem một chút." Một thanh niên áo vàng dáng người khôi ngô mở miệng nói, ánh mắt nhìn sang thanh niên áo xanh.
Mấy người khác cũng nhìn sang.
Thanh niên áo xanh dáng người cân đối, có vài phần khí thế hào hùng.
"Không được, chiều nay ta còn có việc muốn làm." Thanh niên áo lam cười thần bí nói.
"Thân Đồ huynh là muốn đi đến dịch quán Thăng Tiên Đại Hội ở khu phố Bích Ngọc sao? Nghe nói chỗ đó gần đây xuất hiện một vị mỹ nhân tuyệt sắc, ngươi mấy ngày nay thường xuyên chạy tới đó." Một thanh niên cười nói.
"A, là nữ tử thế nào mà có thể khiến Thân Đồ huynh để tâm như vậy?" Thanh niên áo vàng cũng lộ ra thần sắc tò mò.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Đạo Đan Tôn