“Lại nói, ta cũng chỉ gặp qua một lần thôi. Chậc, chậc… Quả thật là dung mạo tựa tiên nữ hạ phàm, so với Công chúa Nguyệt Nghê của Lục Sơn Vương Triều cũng chẳng hề thua kém.” Nói đến đây, mọi người đều hưng phấn không thôi.
Thạch Mục nhíu mày, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, rồi đứng dậy định xuống lầu.
“Các ngươi biết không, nàng mới đến thành Thiên Ngu nửa tháng trước, nghe nói là từ một tông môn nhỏ gần biển ở phía Đông đại lục.” Một âm thanh khác truyền đến.
Nghe đến đây, ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hắn lại ngồi xuống ghế.
“Thân Đồ huynh, mỹ nhân như thế mà ngươi lại không giới thiệu cho bọn ta, chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm sao?” Thanh niên áo vàng khôi ngô cười lớn nói.
“Cát huynh, ngươi nhầm rồi. Cô gái kia từ khi đến thành Thiên Ngu thì rất ít khi ra ngoài. Nghe nói tính cách của nàng rất lạnh lùng, ai đến cầu kiến cũng không được gặp, kể cả Thân Đồ huynh đây cũng phải nhìn cánh cửa mấy lần rồi. Có người còn đặt cho nàng biệt danh ‘Băng Sương Tiên Tử’ đấy.” Một thanh niên khác cười nói.
“Hừ! Những lần trước ta chưa chuẩn bị chu đáo, lần này thì ta đã sẵn sàng rồi.” Thanh niên áo xanh hừ một tiếng.
Nói xong, hắn khẽ lướt ngón tay trên chiếc nhẫn ở ngón giữa, một chiếc hộp gấm màu tím xuất hiện trên tay hắn. Bên trong hộp có một đôi găng tay màu xanh lá long lanh óng ánh, trên đó khắc những phù văn ẩn hiện mờ ảo, tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Có vẻ đây là một pháp khí phẩm cấp không tầm thường.
“Thân Đồ huynh quả không hổ danh xuất thân từ danh gia vọng tộc, gia tộc có tổ tiên từng thông qua Thăng Tiên Đại Hội phi thăng Tiên giới. Thật là một đại gia tộc! Đôi găng tay Bích Ngọc này giá trị ít nhất cũng phải hai viên Linh Thạch trung phẩm, vậy mà huynh lại dùng chỉ để lấy lòng một nữ tử.” Thanh niên áo vàng cất giọng với vẻ lạ lùng.
“Hắc hắc, nếu vậy thì hôm nay chúng ta cũng nên đi xem thử nữ tử thần bí này có gì đặc biệt chứ.” Một thanh niên lớn giọng nói.
“Vậy thì ta sẽ đưa mấy ngươi đi mở mang kiến thức. Đi!” Thanh niên áo xanh thu hộp gấm vào nhẫn không gian rồi dẫn đầu đứng dậy. Mấy người kia cũng cười đứng lên cùng nhau đi xuống dưới lầu. Thạch Mục hơi nghĩ một chút rồi cũng đứng dậy đi theo.
“Thạch Đầu, đi ngay sao?” Thải Nhi kêu lên.
Thạch Mục không để ý đến nó, bước nhanh xuống cầu thang. Thải Nhi vội vã vỗ cánh bay theo. Nhóm công tử quyền quý ra khỏi tửu quán, do thanh niên áo xanh dẫn đầu, cả đám theo sát phía sau gã. Thạch Mục giữ khoảng cách bám theo bọn họ, đi qua mấy khúc quanh, mấy ngã rẽ đến một con phố khá yên tĩnh. Mấy người phía trước phát hiện ra Thạch Mục đi theo liền dừng bước lại.
“Ê, tiểu tử kia, đi theo bọn ta có ý gì?” Một tên thanh niên mặt mũi âm trầm đi tới, vẻ mặt bất thiện đánh giá Thạch Mục.
“Ta chỉ trùng hợp đi đường này thôi, không có ý gì với các vị đâu.” Thạch Mục nói.
“Hừ, đừng giả ngu, ngươi theo bọn ta từ Thiên Nhiên Cư đến giờ, tưởng chúng ta không biết sao?” Thanh niên kia hừ lạnh.
“Vậy sao? Ta không hay biết.” Thạch Mục tiếp tục giả ngu.
Thanh niên mặt âm trầm hiện lên vẻ giận dữ, bước lên một bước.
“Làm gì, muốn đánh nhau hả? Hừ! Chúng ta cũng không sợ các ngươi đâu nhé!” Thạch Mục không nói gì, Thải Nhi bên cạnh đã kêu to lên.
“Tần huynh, Thăng Tiên Đại Hội sắp đến, Tiên Tông đã ban bố lệnh cấm giao đấu trong thành, đừng gây chuyện mà đắc tội với Tiên Tông đấy.” Thanh niên áo xanh nhìn xung quanh một vòng rồi mở miệng.
“Hừ, tiểu tử ngươi may mắn đấy.” Thanh niên âm trầm đảo mắt suy nghĩ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thạch Mục rồi quay người trở lại.
Mấy người lại đi tới phía trước, đằng sau vang lên tiếng bước chân, Thạch Mục vẫn ung dung như không có chuyện gì bám theo.
“Thằng kia! Ngươi muốn chết!” Tên thanh niên âm trầm nổi giận quát, sắc mặt mấy người kia cũng trầm xuống.
“Các vị cứ đi đường của mình, ta không cản bước đâu.” Thạch Mục làm bộ ngây ngô.
“Đúng đấy, trời đất bao la, ngươi có thể quản chúng ta đi đâu sao?” Anh Vũ kêu lên.
Thanh niên họ Tần giận dữ, thanh quang quanh người bùng lên. Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn, gã giật mình thu liễm thanh quang trên người lại.
Thanh niên áo lam nhìn Thạch Mục thật sâu rồi mở miệng:
“Ta không biết ngươi là ai, từ đâu đến. Nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, thành Thiên Ngu này không phải ai cũng có thể gây sự được đâu.”
“Cảm ơn đạo hữu đã nhắc nhở.” Thạch Mục cười cười đáp.
Thanh niên áo xanh hừ lạnh một tiếng rồi lại dẫn mọi người đi về phía trước, mặc kệ Thạch Mục đi phía sau. Gần nửa canh giờ sau, đoàn người đi đến trước cửa một dịch quán vắng vẻ. Trước cửa có hai người mặc trang phục Thông Thiên Tiên Giáo đang gác cổng. Thanh niên áo xanh và mấy người kia lấy ra một cái ngọc bài bằng nắm tay đưa cho thủ vệ xem. Thủ vệ nhìn thoáng qua rồi phất tay cho phép bọn họ đi vào.
“Vị thiếu hiệp này xin dừng bước, nơi này là dịch quán Thăng Tiên Đại Hội, người không phận sự cấm vào.” Một tên thủ vệ đưa tay ra ngăn trước người Thạch Mục.
Thạch Mục cười ha ha rồi lấy ra hai viên Linh Thạch đưa tới. Hai tên hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, không che giấu vẻ tham lam trong mắt.
Bên trong dịch quán, trước cửa một tiểu viện, nhóm người thanh niên áo lam tụ lại ở đây. Trong mắt thanh niên áo lam bắn ra một tia ánh mắt nóng rực, hắn đi tới trước viện, gõ cửa.
“Hôm nay Thân Đồ Quảng đặc biệt đến bái kiến tiểu thư, kính xin tiểu thư hiện thân.” Thanh niên áo lam cao giọng nói.
“Thân Đồ công tử, hôm nay tiểu nữ có chút không khỏe trong người, mời các vị trở về đi.” Một thanh âm như hoàng oanh xuất cốc từ trong sân nhỏ truyền ra.
“Không biết thân thể tiểu thư không khỏe ở chỗ nào? Tại hạ có chút hiểu biết về y lý, trên người còn có các loại đan dược, linh phù. Tâm ý của tại hạ hết sức chân thành, Nhật Nguyệt có thể chứng giám. Kính xin tiểu thư đừng khước từ khách như vậy.” Thanh niên áo lam lập tức mặt dày nói.
Người bên trong viện dường như thở dài.
Bên ngoài tiểu viện bỗng truyền tới một hồi tiếng bước chân, một thân ảnh bước nhanh tới, đúng là Thạch Mục. Gương mặt hắn hiện lên vẻ khác thường, vừa nãy ở xa nghe loáng thoáng cuộc đối thoại, nhưng cũng không quá rõ ràng. Chẳng qua thanh âm của người trong nội viện cho hắn một loại cảm giác hết sức quen thuộc.
“Chẳng lẽ…” Trong nội tâm Thạch Mục dâng lên cảm xúc kích động.
Thanh niên áo lam đang muốn nói gì, lại đột nhiên trông thấy Thạch Mục xuất hiện, khẽ chau mày.
Vào thời khắc này, “Két…” một tiếng, cánh cổng tiểu viện bỗng nhiên từ từ mở ra. Thanh niên áo lam mừng rỡ, mặc kệ Thạch Mục, ánh mắt kích động nhìn về phía cánh cổng đang mở. Kể từ lần đầu tiên trông thấy mỹ nhân bên trong, gã đã hoàn toàn mê muội, không thể tự thoát ra. Những ngày qua, gã đã tới đây hơn mười lần, nhưng đây là lần đầu tiên người ở bên trong chủ động hiện thân, làm sao gã không kích động cho được?
Trước cửa ra vào, đứng một vị thiếu nữ thanh tú mặc quần áo màu xanh nhạt. Mày ngài mắt phượng, cổ ngọc trắng nõn, thon dài, trên vòng eo thon đeo một đai lưng ngọc nguyệt bạch. Trông nàng tựa như Tiên tử trên cung trăng, khí chất xuất trần khiến người ngưỡng mộ.
Thạch Mục thấy thiếu nữ, lập tức khẽ giật mình. Thiếu nữ này tuy không phải Tây Môn Tuyết mà hắn tìm, nhưng cũng là người quen biết, nàng chính là Chung Tú.
Trong lòng Chung Tú có chút bất đắc dĩ xen lẫn chán ghét, mắt đẹp nhìn thoáng qua đám thanh niên đứng ngoài cửa. Thân phận của đám người này đều không tầm thường, không thể dễ dàng đắc tội. Đang muốn tìm cớ đuổi nhóm người này đi thì đúng lúc này, ánh mắt nàng vô tình lướt qua, đôi mắt đẹp chợt dừng lại, lại dừng trên người một thanh niên áo xám trông có vẻ tầm thường, không thể rời đi.
Ánh mắt thanh niên áo lam trở nên nóng bỏng, vội tiến lên một bước, đang chuẩn bị mở miệng, chớp lấy thời cơ nói thêm chút gì đó. Thì thân ảnh tiểu mỹ nhân trước mắt chợt lóe lên, biến thành một bóng xanh, lao thẳng về phía Thạch Mục.
“Thạch đại ca!”
Trước mặt Thạch Mục bỗng lóe lên, một bóng người màu xanh mang theo làn hương thoang thoảng, nhào vào lòng hắn.
“Chung cô nương…” Ôm trọn ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, Thạch Mục nhất thời cũng có chút bối rối.
Một màn này lại khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động. Gương mặt thanh niên áo lam càng là xanh mét, trong mắt gã sục sôi lửa giận, hung dữ nhìn về phía Thạch Mục.
Oanh!
Trên người thanh niên áo lam bốc lên lam diễm, bùng lên tứ phía. Đồng bạn gã ở chung quanh liếc mắt nhìn nhau, cùng ăn ý lùi lại mấy bước. Trên mặt cả đám đều lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch hay.
“Các vị, hôm nay trong thành đã ban bố lệnh cấm giao đấu. Nơi này lại là dịch quán của Đại Hội, nếu các ngươi động thủ ở đây, ta chỉ có thể thông báo lên trên, tước đoạt tư cách tham gia Đại Hội của các vị.” Một thanh âm vang lên.
Trước cửa tiểu viện, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử trung niên, trên người tuy cũng mặc trang phục Thông Thiên Tiên Giáo, nhưng xa hoa hơn nhiều so với thủ vệ bên ngoài. Từ khí tức tản mát ra thì người này cũng là một tồn tại Tiên Thiên. Sắc mặt thanh niên áo lam biến ảo không ngừng, lát sau đành phải thu liễm lam diễm trên người lại.
Giờ phút này, sắc mặt Chung Tú cũng đỏ bừng, thả Thạch Mục ra. Liếc nhìn đám người khác, nàng kéo Thạch Mục còn đang hơi thất thần vào trong tiểu viện, đóng cửa sân lại.
“Hừ, chúng ta đi!”
Sắc mặt thanh niên áo lam cực kỳ khó coi, giận dữ xoay người rời đi. Những người khác nhún vai, đành phải đi theo. Nam tử trung niên cũng khẽ thở dài đầy bất đắc dĩ, liếc nhìn tiểu viện đang đóng chặt kia một cái, rồi quay người rời đi.
Trong tiểu viện, Thạch Mục cùng Chung Tú đôi mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng không nói gì. Trên mặt Chung Tú lúc này vẫn còn vương chút đỏ ửng, ánh mắt hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nhìn thẳng Thạch Mục. Thải Nhi nhìn Thạch Mục, rồi nhìn Chung Tú, chán nản ngáp một cái, quay đầu quan sát bốn phía chung quanh tiểu viện. Trong nội viện bố trí vô cùng tinh xảo và tĩnh mịch, bên trái là một cây tùng xanh, bên phải là bốn năm cây trúc dài, cao ngang hai ba người cộng lại.
Thải Nhi chợt vỗ cánh bay lên, đậu xuống trên những cây trúc dài. Ánh mắt Thạch Mục nhìn thoáng qua Thải Nhi, khóe miệng khẽ động, chậm rãi rút tay khỏi tay Chung Tú. Trong đôi mắt Chung Tú hiện lên một tia đau buồn nhàn nhạt, nhưng lập tức biến mất không dấu vết, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
“Thạch đại ca, không thể ngờ, ta lại có thể ở chỗ này gặp được ngươi.”
“Ta cũng vậy, Chung cô nương. Gặp được ngươi ở đây ta cũng có chút kinh ngạc. Ngươi cũng tới là để tham gia Thăng Tiên Đại Hội à?” Thạch Mục bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi.
Ánh mắt Chung Tú khẽ nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau một lát nàng nở một nụ cười khẽ, nói:
“Đúng vậy, Thăng Tiên Đại Hội là một cơ hội hiếm có. Tuy thực lực của ta không quá tốt, nhưng cũng muốn thử một lần.”
“Mải nói chuyện, lại quên mời Thạch đại ca vào phòng ngồi rồi.” Chung Tú có chút áy náy nói, mời Thạch Mục vào phòng.
Bài trí trong phòng, ngoại trừ một bộ bàn ghế, không có gì khác.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư