Đêm khuya ba ngày sau, tại khách sạn.
Thạch Mục chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, thần sắc có chút bất an. Mấy ngày nay, hắn đã nhiều lần tìm đến phân giáo của Tiên phái Thông Thiên tại Tây Thành để gặp Tây Môn Tuyết, nhưng đều vô ích. Đệ tử canh gác căn bản không báo tin vào trong. Hơn nữa, lực lượng thủ vệ còn nghiêm mật hơn vài phần so với khi tổ chức Đại hội Nghênh Tiên, khiến hắn không thể thực hiện ý định lẻn vào.
Cốc cốc!
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Kim sư tỷ!” Thạch Mục mở cửa, chợt khẽ giật mình.
Người đến mày phượng mắt đen, da thịt trắng nõn lạ thường, áo bào màu vàng trên người tôn lên những đường cong đầy đặn, khiến người ta không khỏi chú ý. Không phải Kim Tiểu Thoa thì còn có thể là ai?
“Kim tỷ tỷ, ngươi càng ngày càng đẹp!” Đúng lúc này, Thải Nhi chẳng biết từ lúc nào đã bay xuống đậu trên vai Kim Tiểu Thoa.
“Tiểu tử nịnh hót!” Kim Tiểu Thoa đứng trước cửa ra vào, cười với Anh Vũ một tiếng rồi lấy ra vài quả hạch.
“Vẫn là Kim tỷ tỷ tốt, không giống Thạch Đầu, keo kiệt chết đi được.” Anh Vũ hai mắt sáng ngời, nhanh chóng ăn hết số hạch vừa được cho.
“Thạch sư đệ, ngươi có thể trốn thoát khỏi tay Trát Cổ, quả nhiên không làm ta thất vọng.” Kim Tiểu Thoa đánh giá Thạch Mục một lượt rồi nói.
“Nếu không có chút vận khí, chỉ e đã không thể gặp lại sư tỷ. Sư tỷ đến tìm ta, chẳng lẽ…” Thạch Mục thấy Kim Tiểu Thoa không có ý định vào phòng, liền nghĩ tới điều gì đó.
“Đương nhiên.” Kim Tiểu Thoa nói.
“Nàng ở nơi nào?” Thạch Mục tiến lên rồi hỏi.
“Nếu ngươi muốn gặp nàng, lập tức theo ta.” Kim Tiểu Thoa mím môi, quay người rời khỏi khách sạn.
“Lập tức cùng ta… Ài ôi!” Thải Nhi vừa định nói thêm liền bị Kim Tiểu Thoa búng một cái vào đầu, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thạch Mục đi theo sát phía sau Kim Tiểu Thoa. Hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, đi về một hướng trong thành. Không lâu sau, cả hai đến trước phân giáo Tiên Giáo ở Tây Thành. Tám gã đệ tử mặc đạo phục màu lam đang canh giữ ở chân núi, xung quanh thỉnh thoảng còn có người tuần tra.
Kim Tiểu Thoa tiến lên trao đổi gì đó với một gã đệ tử canh gác. Ngay sau đó, một gã đệ tử lập tức chạy lên núi. Sau chừng một nén hương, gã đệ tử kia chạy ra, khẽ gật đầu với Kim Tiểu Thoa. Thấy vậy, nàng ta liền cùng Thạch Mục vội vàng đi vào. Lần này không còn ai ngăn cản. Vừa vào cửa, Kim Tiểu Thoa liền quen thuộc dẫn đường, vượt qua vài khu nhà để tới một tiểu viện khá tinh xảo. Nàng không chút do dự đi đến trước cửa viện rồi mới ngừng lại. Lúc này, cửa viện đã mở sẵn.
“Ta sẽ không vào trong, ngươi đừng quên ước định của chúng ta.” Kim Tiểu Thoa do dự một thoáng rồi nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, liếc nhìn Thải Nhi đang đậu trên vai Kim Tiểu Thoa một cái rồi một mình tiến vào bên trong. Hắn nhanh chóng phát hiện một gian phòng đối diện cửa viện sáng đèn bèn đi đến, vào đến nơi mới nhận ra đây là phòng tiếp khách.
Trên vách tường có khảm những viên Dạ Quang Thạch lớn bằng trứng gà, phát ra ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng khắp phòng. Toàn bộ phòng khách, ngoài lối đi bên phải, chỉ có duy nhất một chiếc bàn gỗ hình tròn màu nâu đặt ở giữa. Trên mặt bàn là bộ trà cụ trắng noãn. Bốn chiếc ghế gỗ nâu điêu khắc tinh xảo được đặt xung quanh bàn. Ngoài ra không còn gì khác.
“Hôm nay tỷ tỷ mang gì thú vị đến cho ta?” Vừa lúc này, từ thông đạo xa xa truyền đến giọng nói dễ nghe của Tây Môn Tuyết.
Thạch Mục có chút kích động quay người nhìn về phía thông đạo. Rất nhanh, Tây Môn Tuyết mặc y phục trắng từ đó đi ra. Bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon gọn, má ngưng tân lệ, mũi dính ngỗng mỡ, mái tóc đen nhánh dài như thác nước chảy đến thắt lưng. Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng khiến đôi mắt nàng lấp lánh như hai vì sao. Nàng vừa bước vào phòng, bước chân dừng lại, nhìn về phía Thạch Mục. Sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt nàng hiện lên vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.
“Thạch Mục, sao lại là ngươi? Nhanh ngồi đi, Kim sư tỷ đâu?”
Tây Môn Tuyết nói xong liền đi đến trước bàn, thuần thục lấy ra hai chén trà, sau đó rót trà từ trong ấm ra.
“Là ta nhờ cậy Kim sư tỷ dẫn ta đến đây gặp nàng.” Thạch Mục chăm chú nhìn bóng hình bận rộn của Tây Môn Tuyết rồi nói.
“Đứng đấy làm gì, ngồi đi. Đây là trà ta tự tay pha, ngươi nếm thử xem.” Tây Môn Tuyết rót cho Thạch Mục một chén trà xanh.
“Thơm mát ngọt ngào, lưu hương bền lâu, trà ngon.” Thạch Mục tiếp nhận chén trà, theo lời ngồi xuống, khẽ nhấp một ngụm rồi khen.
“Trà Bích Thấm này là đặc sản của núi Vạn Lung, vốn được chuẩn bị cho Kim sư tỷ. Thật không ngờ, Võ Đồ nhỏ bé năm đó sau vài năm không gặp đã thật sự ngưng tụ Khí Phủ. Khi nghe Kim sư tỷ kể lại, ta quả thật vô cùng ngạc nhiên.” Sau khi tự rót cho mình một chén, Tây Môn Tuyết kéo ghế ngồi xuống.
“Ta…” Thạch Mục định nói gì đó.
“Chắc Kim sư tỷ đã nói cho ngươi biết tên của ta rồi. Ta hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi sư tỷ cũng được. Đúng rồi, ngươi làm thế nào có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Dũng Sĩ Đồ Đằng Địa Giai?” Tây Môn Tuyết ngắt lời Thạch Mục.
“Lần này có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Trát Cổ cũng nhờ một vài kỳ ngộ thu được từ bí cảnh Man tộc khi trước và thêm chút may mắn mà thôi. Nếu lần sau lại gặp đối thủ như vậy, e rằng sẽ không còn may mắn nữa. Nói tới, năm đó nếu không có Tuyết sư tỷ hai lần xuất thủ cứu giúp, tại hạ e rằng đã sớm hóa thành xương trắng, chứ đừng nói đến cơ hội trở thành võ giả Tiên Thiên.” Thạch Mục đáp lời.
“Đây cũng là ý trời. Đáng tiếc ngươi là đệ tử Hắc Ma Môn, bằng không e rằng cũng có thể tham gia Thăng Tiên Đại Điển, thậm chí không phải không có khả năng lọt vào ba thứ hạng đầu…” Tây Môn Tuyết nói.
“Tuyết sư tỷ, ta thích nàng.” Thạch Mục ngắt lời Tây Môn Tuyết, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói.
“… Ngươi hãy quên ta và chuyện năm đó đi. Đại Điển Thăng Tiên lần này, ta nhất định phải tham gia.” Tây Môn Tuyết trầm mặc một lát rồi ảm đạm nói.
Thạch Mục im lặng, lộ vẻ thất vọng. Tây Môn Tuyết cũng không biết mở lời thế nào. Phòng khách lúc này rơi vào sự trầm mặc.
“Tuyết sư tỷ, sau lần gặp này chúng ta còn bao nhiêu cơ hội gặp lại nhau?” Một hồi sau, Thạch Mục chợt hỏi.
“Sau một khoảng thời gian nữa, không ít đệ tử ứng tuyển đều sẽ bắt đầu bế quan. Tiên Giáo đã chuẩn bị xong đan dược và mật thất để tranh thủ thời gian giúp những đệ tử có cơ hội lớn đột phá trong thời gian ngắn.”
Tây Môn Tuyết dừng lại một chút rồi nói tiếp, ánh mắt nàng thêm một phần kiên định:
“Tại đại lục Đông châu, tư chất dù tốt cũng hầu như không có cơ hội tấn cấp Thiên Vị.”
“Toàn bộ đại lục Đông châu, tổng cộng có bao nhiêu cường giả Thiên Vị?” Thạch Mục khẽ vuốt ve chén trà trong tay rồi bỗng nhiên hỏi.
“Cụ thể bao nhiêu ta cũng không rõ lắm. Có điều, tính cả Giáo chủ Thông Thiên Tiên Giáo là Vô Trần Đạo Nhân, Tông chủ Tư Đồ Hạo của Thiên Ma Tông Đại Tần thì số lượng cường giả Thiên Vị của Nhân tộc cũng không quá năm người.” Tây Môn Tuyết trả lời.
“Ít như vậy sao?” Thạch Mục có chút bất ngờ.
“Đại lục Đông châu linh khí có hạn, truyền thừa công pháp cao giai cũng không nhiều. Cường giả Địa giai đều là người có tư chất ngàn dặm hiếm có, hơn nữa còn phải gặp được kỳ ngộ vô cùng lớn. Ngươi trẻ tuổi như vậy đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, cuộc đời này rất có khả năng đạt đến Địa giai. Thế nhưng chẳng lẽ ngươi chỉ muốn dừng bước tại đó? Để rồi ngồi chờ thọ nguyên hao hết sao?” Tây Môn Tuyết nói tiếp.
“Đương nhiên là không.” Thạch Mục trả lời không chút do dự.
“Ma Dương Đại Điển của Thiên Ma Tông cũng sắp bắt đầu. Đáng tiếc, cho dù ngươi có cơ hội dùng Ma Dương Đan, cơ hội gặp mặt của chúng ta về sau cũng rất mong manh… Đúng rồi, trong tay ta hiện có một viên Cố Hồn Đan, sẽ rất hữu ích cho ngươi. Vốn dĩ ta định phái người đưa đến cho ngươi, nào ngờ khi đó ngươi đã rời khỏi tông môn.” Tây Môn Tuyết vừa nói vừa lấy ra một cái hộp ngọc từ chiếc nhẫn trên ngón tay phải, đưa cho Thạch Mục.
“Tuyết sư tỷ đang chuẩn bị tham dự Thăng Tiên Đại Điển, hay là giữ lại dùng đi.” Thạch Mục từ chối.
“Ta đã dùng một viên Cố Hồn Đan rồi, vì vậy nó đã vô dụng với ta, xem như trao đổi với Thanh Minh Quả của ngươi. Kỳ thật vẫn là sư tỷ này được lợi, cầm lấy đi!” Tây Môn Tuyết vừa nói vừa lắc lắc hộp ngọc trong tay.
“Đa tạ Tuyết sư tỷ.” Thạch Mục do dự một thoáng rồi vẫn nhận lấy.
“Tuyết sư tỷ, ta đến Thiên Ngu Thành vốn ôm hy vọng gặp nàng một lần. Hiện tại xem như đã hoàn thành tâm nguyện. Tiếp theo, ta và Kim sư tỷ sẽ cùng nhau quay về Thiên Ma Tông.” Thạch Mục nói.
“Kim sư tỷ dẫn ngươi đến đây có phải muốn ngươi khuyên ta đừng tham gia Đại Điển Thăng Tiên?” Tây Môn Tuyết đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, chỉ là hiện tại ta hiểu tâm ý nàng đã quyết.” Thạch Mục thừa nhận.
“Từ trước đến nay nàng đều hành sự theo ý mình, đắc tội quá nhiều người. Vạn nhất sau này lão tổ Kim gia có gì bất trắc, e rằng Kim sư tỷ… Sau khi ta đi, ngươi hãy vì ta chiếu cố nàng ấy nhiều hơn. Dựa vào thiên phú của ngươi, sớm muộn cũng sẽ trở thành trụ cột quan trọng của Hắc Ma Môn.” Tây Môn Tuyết thở dài rồi nói.
“Kim sư tỷ đối đãi Thạch mỗ rất tốt, ta nhất định sẽ chu toàn cho nàng ấy.” Thạch Mục khẽ gật đầu.
“Thạch Mục, đa tạ ngươi. Chúng ta ra hoa viên một chút đi. Ngươi vừa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên không bao lâu, trong việc tu luyện có gì muốn hỏi, ta có thể giúp ngươi giải đáp một vài điều. Chắc ngươi chưa biết, sư tỷ thật ra cũng là Võ Pháp song tu.” Tây Môn Tuyết để chén trà trong tay xuống rồi đứng lên.
“Đa tạ sư tỷ!” Thạch Mục vẻ mặt kinh ngạc, đứng lên theo.
“Đi theo ta.” Thân hình Tây Môn Tuyết thướt tha, tiến vào thông đạo.
Thạch Mục chậm rãi theo sát phía sau, vừa ngước nhìn bóng lưng thướt tha mềm mại, thần sắc có chút phức tạp.
Sau gần nửa canh giờ, tại cửa hoa viên.
Bầu trời rơi mưa nhỏ liên tục khiến vạt áo hai người thấm ướt, thế nhưng cả hai đều thản nhiên không để ý. Y phục trắng tinh của Tây Môn Tuyết dán sát vào thân thể, lộ rõ những đường cong đầy đặn của nàng. Cảnh đêm tuy u ám nhưng không hề ảnh hưởng đến Thạch Mục. Ánh mắt hắn chạm đến thân thể Tây Môn Tuyết, nội tâm không khỏi nhảy dựng, lập tức nhìn sang nơi khác.
“Hôm nay trò chuyện với sư tỷ, ta quả thật thu được lợi ích không nhỏ. Sư tỷ thật không hổ là thiên tài của Thất Tông chúng ta.” Thạch Mục tán thưởng.
“Thạch Mục, ngươi quá khiêm nhường. Hai ta hiện tại không hơn kém là bao. Đến khi bước vào Địa giai, khoảng cách này càng không đáng nhắc tới.” Tây Môn Tuyết đáp lời.
“Tuyết sư tỷ, ta xin dừng bước tại đây. Hy vọng sớm ngày tiến giai Thiên Vị.” Thạch Mục đứng ngoài cửa viện, chắp tay rồi nói.
“Thạch Mục, có duyên gặp lại… Chớ quên chuyện ngươi đã hứa với ta.” Tây Môn Tuyết khẽ vuốt làn tóc rủ trên trán, cười tự nhiên nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, chỉnh lại đao côn trên lưng, dứt khoát quay người rời đi. Từng bước đi về phía ngoài hoa viên, từng dấu chân in sâu mang theo bọt nước trắng xóa. Tây Môn Tuyết nhìn theo bóng lưng Thạch Mục ngày càng đi xa, dấu chân càng in sâu nhưng nàng vẫn đứng đó.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên xoay người lại. Tay phải đưa lên như muốn dùng ống tay áo lau đi nước mưa trên mặt, sau đó chậm rãi rời đi. Đôi chân trắng nõn như tuyết lần lượt đặt xuống bùn lầy dưới đất. Thân ảnh thướt tha dần dần biến mất trong màn mưa…
Đề xuất Tiên Hiệp: Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần