Trong lương đình cách đó không xa, Kim Tiểu Thoa vừa thấy Thạch Mục toàn thân ướt nước mưa, không kìm được chạy đến hỏi:
“Sao lâu như vậy ngươi mới đi ra? Tuyết Nhi có chịu hồi tâm chuyển ý không?”
“Cuối cùng Thạch Đầu ngươi cũng chịu ra rồi, không thì Thải Nhi đã muốn vào tìm ngươi đó. Đợi ngươi lâu quá làm ta đói bụng lắm rồi!” Thải Nhi đứng trên vai Kim Tiểu Thoa rầu rĩ nói.
“Kim sư tỷ, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi tính sau!” Thạch Mục không bận tâm đến nó, quay đầu nói với Kim Tiểu Thoa.
Kim Tiểu Thoa khẽ giật mình, nhẹ gật đầu rồi quay người đi trước. Thạch Mục theo sát phía sau, ngay sau đó hai người đã rời khỏi phân giáo Thông Thiên Tiên Giáo trên tiểu sơn này.
Lúc này đã đêm khuya vắng người, tuy mưa đã ngừng nhưng bầu trời vẫn tối đen như mực, không thấy ánh trăng. Đường phố khu thành tây vắng vẻ không một bóng người.
“Mấy ngày tới nàng muốn bế quan. Có lẽ đây là lần cuối ta gặp mặt nàng. Nàng muốn truy cầu Thiên giai cảnh giới, mà chúng ta ở đây không thể thỏa mãn mong muốn đó của nàng.” Thạch Mục vừa đi vừa sầu não nói.
“Ta cũng đã đoán được rồi. Có lẽ ta đã quá ích kỷ. Kỳ thực ta chỉ lo lắng nàng về sau một mình không chỗ nương tựa sẽ bị người ta khi dễ.” Kim Tiểu Thoa sánh bước cùng Thạch Mục chầm chậm bước đi, buồn bã nói.
“Nếu như ở Đông Châu Đại Lục có khả năng tiến giai Thiên giai thì có lẽ nàng cũng sẽ không ly khai. Thật ra nàng cũng vô cùng lo lắng cho ngươi.” Thạch Mục nói.
“Lo lắng ta đã đắc tội nhiều người đúng không? Đúng là lo lắng vô ích! Những lão gia hỏa kia ngày ngày đều tính toán thiệt hơn, bao nhiêu tâm tư đều hao phí cho việc tu luyện, thật là!” Kim Tiểu Thoa nhếch môi.
“Cẩn tắc vô ưu.”
“Ngươi không cần quản nhiều chuyện như vậy! Được rồi, bây giờ coi như giao dịch của chúng ta đã hoàn tất.”
“Kim sư tỷ, về sau tỷ có tính toán gì không?”
“Ta muốn trở về Thiên Ma Tông, hội hợp với Mạc Ninh và những người khác để hoàn thành nhiệm vụ tông môn, dặn dò vài lời đã. Sau khi Ma Dương Đại Điển kết thúc, ta muốn đi du ngoạn khắp đại lục một phen, cũng là để giải sầu. Còn ngươi thì sao?” Kim Tiểu Thoa nhìn con đường phía trước, trầm mặc một lát rồi nói.
“Kim tỷ tỷ, Thải Nhi cũng muốn đi giải sầu! Tỷ hãy mang ta theo được không? Thải Nhi rất là ngoan nha!” Anh Vũ vừa nghe đến chuyện đi du ngoạn, lập tức hai mắt tỏa sáng, kêu lên oai oái.
“Thải Nhi ngươi câm miệng!” Thạch Mục trừng mắt nhìn Thải Nhi.
Anh Vũ rụt cổ lại.
“Ta muốn tham gia Thăng Tiên Đấu Giá Hội lần này đã, sau đó mới đi Thiên Ma Tông để kịp tham gia Ma Dương Đại Điển.” Thạch Mục nói.
“Chậc chậc, dã tâm cũng không nhỏ nhỉ? Đúng rồi, có phải Tây Môn Tuyết rời đi nên tiểu tử nhà ngươi lại muốn tơ tưởng Chung Tú đúng không?” Kim Tiểu Thoa lầm bầm nói.
“Tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ coi nàng như muội muội mà thôi.” Thạch Mục nói.
“Có quỷ mới tin nhà ngươi! Nam nhân các ngươi, gặp một người lại yêu một người, có kẻ nào không như thế đâu? Ngươi họ Thạch, nàng ta họ Chung, huynh muội gì chứ? Ai mà tin!” Kim Tiểu Thoa nói.
“Thạch Đầu không phải người như thế. Chung tỷ tỷ tuy cũng rất đẹp, nhưng so với Kim tỷ tỷ thì còn kém xa nha.” Thải Nhi lại chen miệng vào nói.
Thạch Mục lại liếc nhìn nó, Anh Vũ lập tức sợ đến mức rụt cổ lại.
***
Không lâu sau, Thạch Mục và Kim Tiểu Thoa cũng về đến khách sạn. Kim Tiểu Thoa trả Thải Nhi lại cho Thạch Mục, sau đó đi về phía viện tử mà mình đã thuê.
Trong phòng khách.
Thạch Mục nằm trên giường, tâm thần không yên, không sao chợp mắt nổi, mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà.
Thật lâu sau, hắn chợt nhớ ra điều gì. Trần Miểu Giới trên ngón giữa tay phải lóe lên ánh hào quang, một trường tiên màu xanh khắc đầy phù trận phức tạp hiện lên trong tay hắn.
Hắn trở mình ngồi dậy.
Một lát sau, Thạch Mục đã xuất hiện trước cửa tiểu viện của Kim Tiểu Thoa.
“Thùng thùng thùng!” Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thạch Mục đang nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê.
“Thùng thùng!” Một hồi tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên.
Thạch Mục sững sờ, vội vàng đứng dậy mở cửa. Chung Tú một thân quần áo màu xanh lá đang mỉm cười đứng ở cửa ra vào.
“Tú Nhi.”
“Thạch đại ca, huynh làm sao vậy? Muội cảm giác hình như tối qua huynh nghỉ ngơi không tốt lắm thì phải?” Chung Tú thấy sắc mặt Thạch Mục có vẻ mệt mỏi liền hỏi.
“Không có gì. Tú Nhi, hãy mau vào đi. Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tìm ta vậy?” Thạch Mục xoay người, dùng ngón tay xoa xoa mi tâm, đi vào trong nội viện.
“Thiên Ngu Thành là đại thành đệ nhất tại Đông Châu Đại Lục, sau khi muội đến đây vẫn chưa có cơ hội tham quan phong cảnh thật kỹ. Hôm nay khí trời khá tốt, cho nên... muội nghĩ đến tìm Thạch đại ca cùng đi ngắm cảnh dạo chơi với muội.” Chung Tú vừa đi vừa nói.
“Cũng được.” Thạch Mục đi phía trước hơi chần chừ một chút nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Sắc mặt Chung Tú lập tức trở nên vui vẻ, hai ba bước đã vọt theo kịp Thạch Mục, cùng hắn sóng vai bước đi.
Thạch Mục trở về phòng thu dọn đồ đạc một chút rồi mang theo Anh Vũ cùng Chung Tú xuất phát.
Hơn nửa ngày tiếp theo, hai người thuê một chiếc xe ngựa, đi tham quan không ít địa danh nổi tiếng trong Thiên Ngu Thành.
Báo Quốc Tự nhang khói huyên náo, phố Hoài Nam tiểu thương tụ hội, Minh Châu Tháp có thể ngắm nhìn toàn cảnh Thiên Ngu, những con sông uốn lượn quanh co...
Hai người vừa du lãm phong cảnh các nơi vừa trò chuyện tự nhiên. Chuyện nói nhiều nhất vẫn là khoảng thời gian ở trong trang viện ngoại ô Phong Thành trước kia, cùng với những chuyện hay lạ trong quá trình tu luyện tại tông môn.
Chung Tú giống như trở lại làm tiểu cô nương nhu nhược năm đó, miệng nói thao thao bất tuyệt, nụ cười hồn nhiên và xinh đẹp, không hề giống một người có tu vi Tiên Thiên, tư chất trác tuyệt, sắp trở thành đệ tử hạch tâm tại Thăng Tiên Đại Hội chút nào.
Mà Thạch Mục dường như cũng tạm thời vứt bỏ hết thảy ân oán phiền não, giống như một người đại ca bình thường của một tiểu cô nương vậy. Đa số thời gian hắn đều yên lặng lắng nghe tiểu muội Chung Tú líu ríu, có vài phần thích thú.
Đương nhiên, trong đó không thể thiếu Anh Vũ, thi thoảng lại buông ra một câu khiến cả hai cười nghiêng ngả, hoặc phun ra những lời lẽ khiến Thạch Mục phải lúng túng, chọc cho Chung Tú cười khanh khách không ngớt.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chạng vạng tối, xe ngựa dừng lại ở cửa dịch quán.
“Thạch đại ca, cám ơn huynh. Đã lâu lắm rồi, hôm nay là khoảng thời gian muội cảm thấy vui vẻ nhất.” Chung Tú đứng ở cửa ra vào nói.
“Thải Nhi hôm nay cũng rất vui vẻ! Chung tỷ tỷ, ngày sau tỷ hãy thường xuyên đến tìm Thạch Đầu cùng đi chơi nha.” Chơi suốt một ngày, lại được Chung Tú cho ăn không ít mỹ thực, nên Thải Nhi hưng phấn thì thầm nói.
“Ngươi thật lắm miệng!” Thạch Mục thò tay búng đầu nó một phát.
“Thạch Đầu ngươi lại búng đầu ta nữa, thảo nào gần đây đầu ta có chút mất linh!” Thải Nhi rụt cổ một cái, bất mãn lầm bầm.
“Thải Nhi thật đáng yêu, lần sau tỷ tỷ lại mang theo ngươi ra ngoài chơi.” Chung Tú cười híp mắt nói.
“Chung tỷ tỷ giữ lời nha, không được lừa Thải Nhi nha, lừa Thải Nhi là sẽ không được xinh đẹp nữa đâu!” Anh Vũ đứng trên vai Thạch Mục đập cánh rào rào nói.
Chung Tú bị Anh Vũ chọc cho che miệng cười khúc khích, bỗng dưng nàng nhớ ra điều gì đó, hỏi:
“Thạch đại ca, huynh đã nghe nói đến Thăng Tiên Đấu Giá Hội chưa?”
“Tất nhiên là nghe qua rồi. Muội cũng nghe nói đến rồi sao?” Thạch Mục gật gật đầu.
“Vậy không bằng chúng ta cùng đi chứ. Vừa hay muội cũng muốn mở mang kiến thức, nghe nói vật phẩm áp trục của lần đấu giá hội này là một khối tinh thạch trong truyền thuyết.” Chung Tú cao hứng nói.
“Tinh thạch là cái gì?” Thạch Mục hỏi.
“Muội cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói nó là một loại thượng cổ linh thạch có thể củng cố thông đạo không gian, hiện nay rất khó tìm thấy, cho nên vô cùng trân quý.” Chung Tú nói.
Thạch Mục như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
Hai người lại tiếp tục hàn huyên thêm vài câu. Thạch Mục lên xe ngựa, cáo từ rời đi, rất nhanh biến mất giữa dòng người.
***
Ban đêm, trong phòng khách sạn. Thạch Mục khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Cửa sổ bên giường mở ra, ánh trăng ngoài cửa sổ giống như ngân huy nghiêng chiếu lên thân thể hắn.
Thật lâu sau, hắn mở to hai mắt, một tay khẽ đảo, trên lòng bàn tay đã có thêm một hộp ngọc, đúng là thứ mà Tây Môn Tuyết đã tặng cho hắn.
Mở nắp hộp ngọc ra, bên trong là một viên đan dược màu ngà sữa, tỏa ra một vòng ánh sáng trắng. Dược hương bay tới, xông vào mũi, thấm tận ruột gan.
Ngửi được mùi thơm này, Thạch Mục cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Nhìn đan dược trong tay, mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng.
Ban ngày hắn đã nghe Kim Tiểu Thoa nói, Cố Hồn Đan ngoài tác dụng củng cố vững chắc cảnh giới, còn có tác dụng tẩm bổ thần hồn cực kỳ tuyệt hảo, rất thích hợp cho những người song tu võ pháp. Giá trị của nó vô cùng xa xỉ, có lẽ còn hơn cả Thanh Minh Quả.
Cầm đan dược màu trắng, hắn ngửa đầu nuốt xuống.
Đan dược vừa vào miệng đã hóa thành một dòng nước ấm, bắt đầu lưu chuyển trong kinh mạch cơ thể hắn.
Thạch Mục cảm giác thân thể giống như đang được ngâm trong một suối nước nóng, thoải mái vô cùng.
Đột nhiên dòng nước ấm này phân thành hai, hóa thành một luồng khí mỏng và một luồng khí đậm đặc.
Luồng khí đậm đặc nhanh chóng trầm xuống, chạy xuống đan điền dung nhập vào Khí Phủ Đan Điền.
Khí Phủ lập tức lớn thêm mấy lần, chân khí ẩn chứa gia tăng đáng kể, hơn nữa chân khí trong khí phủ trở nên ổn định chưa từng có.
Nội tâm Thạch Mục vui vẻ, dòng nước ấm này ít nhất cũng rút ngắn được nửa năm khổ tu của hắn. Đến lúc đó chỉ cần tìm một nơi có hỏa linh, chuẩn bị đầy đủ đan dược chí dương, bế quan khoảng nửa năm có lẽ đã có thể đột phá Xích Viên Hỏa Kinh tầng thứ bảy.
Vào lúc này, một bộ phận luồng khí mỏng khác cũng tràn vào Thần Thức Hải.
Ầm ầm!
Luồng khí vừa tiến vào Thần Thức Hải, thần trí của hắn bỗng nhiên rung động, đầu óc trở nên nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có.
Những mệt mỏi trước đó đã biến mất, giống như vừa được ngủ một giấc thật sảng khoái vậy.
Luồng khí này chợt phân tán ra, hóa thành một màn sương, dung hợp cùng lực lượng thần thức.
Lông mày Thạch Mục khẽ nhướng, hấp thu màn sương này, thần thức của hắn nhanh chóng dâng lên, lại có thể tăng thêm ba thành!
Vào thời khắc này, một màn sương còn chưa kịp dung hợp cùng thần thức, chạm đến tinh hạt nguyệt hoa trong đầu hắn.
Oành!
Tinh hạt nguyệt hoa ngưng tụ lớn cỡ hạt đậu tằm lập tức vỡ vụn, hóa thành một vầng trăng tròn sáng ngời.
Vầng trăng này tỏa hào quang sáng chói, những lần huyễn hóa trăng tròn trước đó không thể sánh bằng.
Nội tâm Thạch Mục kinh ngạc, lần này huyễn hóa ra trăng tròn khiến hắn có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như ý cảnh trở nên viên mãn.
Đáy lòng Thạch Mục dâng lên cảm giác kỳ diệu, thân thể không tự chủ bày ra tư thế Thôn Nguyệt Thức.
Đằng sau đầu hắn mơ hồ hiện ra một đoàn hư ảnh trăng tròn mờ ảo, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng chói lọi thần bí.
Mặt ngoài trăng tròn trong đầu tỏa ra ánh sáng trắng lập lòe, một góc lập tức vỡ vụn, hóa thành một luồng pháp lực tinh thuần, theo kinh mạch dung nhập vào đan điền.
Pháp lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tăng mạnh, trong chốc lát đã đột phá bình cảnh tầng thứ chín, cũng trực tiếp tiến vào cảnh giới tầng thứ mười.
Thạch Mục đại hỉ. Hiện tại ngân nguyệt trong đầu hắn cũng mới chỉ tiêu tán chưa tới một nửa.
Vầng trăng tròn tiếp tục tan vỡ, chuyển hóa thành từng luồng pháp lực tinh thuần dung nhập vào cơ thể.
Uẩn Thần Thuật tiếp tục tăng lên. Đợi đến khi mãn nguyệt tiêu tán hoàn toàn, pháp lực trong cơ thể hắn cũng đạt tới tầng thứ mười trung kỳ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Lăng Thiên Độc Tôn