Logo
Trang chủ

Chương 236: Nhận lầm thân phận

Đọc to

Cốt Mãng vừa hiện thân, đã chiếm hơn nửa không gian phòng khách. Nó gầm lên giận dữ, vung đuôi quật mạnh xuống đất. Chiếc đuôi xương thô to như một cây roi thép nặng trịch, mang theo uy thế bài sơn đảo hải, quét thẳng về phía Thạch Mục.

Thạch Mục biến sắc, nhưng không hề sợ hãi. Đoản Côn trong tay hắn lóe lên ánh sáng xanh, côn ảnh tầng tầng lớp lớp hiện ra, tựa như một ngọn núi nhỏ, bổ thẳng vào đuôi Cốt Mãng.

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Tầng tầng côn ảnh lập tức tiêu biến, thân thể Thạch Mục bay ngược ra sau, rơi xuống đất vẫn phải lùi thêm hai bước mới đứng vững được. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng không hề bị thương. Thân hình khổng lồ của Cốt Mãng cũng lùi lại một đoạn. Lập tức, nó phát ra tiếng gầm giận dữ trong miệng, vì chiếc đuôi bất ngờ bị cụt mất một đoạn, rơi chỏng chơ trên mặt đất.

Cốt Mãng giận dữ, lập tức muốn tấn công Thạch Mục lần nữa. Nhưng đúng lúc này, một tia sáng đen từ bên trong bay vụt ra, chui vào cơ thể Cốt Mãng, khiến thân hình nó lập tức khựng lại. Tia sáng này đến từ một cô gái áo đen, chẳng biết nàng đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào. Nàng dáng người cao gầy, trên mặt che một tấm khăn, trong tay cầm một Cốt Trượng màu nâu đen, đầu trượng có ánh sáng đen lượn lờ.

Ánh mắt cô gái che mặt hướng về phía Thạch Mục.

“Các ngươi là ai? Liễu Ngạn đâu? Bảo hắn ra đây!” Thạch Mục vung hai tay lên, Hắc Đao và Đoản Côn trong tay chắn trước người, quát lớn.

Pháp lực chấn động trên người cô gái này vô cùng mãnh liệt, vượt xa Thạch Mục.

“Thuật Sĩ Tinh Giai!” Nội tâm Thạch Mục giật thót, nhưng trên mặt không biểu lộ chút dị thường nào.

“Không tệ, lại có thể làm tổn thương được Cốt Mãng của ta. Xem ra ngươi còn ẩn giấu không ít thực lực. Mau thi triển hết ra đây đi.” Trong mắt cô gái hiện lên một tầng ánh bạc mịt mờ, nàng chậm rãi nói.

Nói đoạn, nàng vung Cốt Trượng lên. Trên người Cốt Mãng lập tức hiện ra mảng lớn ánh sáng đen, trong miệng phát ra tiếng gào thét không cam lòng, nhưng thân hình khổng lồ của nó vẫn chậm rãi dung nhập vào hư không, biến mất không dấu vết. Cùng lúc đó, trước người Thạch Mục, ánh sáng đen lóe lên, năm bộ khô lâu xuất hiện trên mặt đất. Trong số năm bộ khô lâu này, có hai bộ giống với bộ khô lâu mặc giáp sắt vừa bị Thạch Mục chém giết lúc nãy. Một bộ tay cầm đại kiếm, bộ còn lại nắm một thanh khảm đao lớn. Ba bộ khô lâu còn lại thì khí tức yếu hơn một chút, Hồn Hỏa trong mắt chúng tỏa ra ánh sáng xanh đậm, trong tay đều cầm một cây cốt cung.

“Ngươi xuống trước đi, nơi đây giao cho ta.” Cô gái che mặt nói với đại hán mặt đỏ đang đứng một bên.

Đại hán mặt đỏ đáp lời, vung Cốt Trượng một cái, bộ xương bị Thạch Mục chém thành hai đoạn trên mặt đất liền hiện ra một mảnh khí đen, rồi hai đoạn thân thể tan biến mất tiêu. Đại hán tức giận trừng Thạch Mục một cái, rồi quay người đi vào gian phòng bên trong.

Thạch Mục không thèm để ý đến đại hán mặt đỏ, ánh mắt hắn luôn dõi theo năm bộ khô lâu trước mặt và cô gái che mặt. Ánh mắt hắn lóe lên, miệng hét lớn một tiếng, trên người phóng ra ánh sáng đỏ rực. Vẫn Thạch Hắc Đao và Đoản Côn trong tay hắn đồng thời hiện ra mảng lớn ánh sáng đỏ và ánh sáng xanh. Hồn Hỏa trong mắt năm bộ khô lâu lóe lên, lập tức giơ vũ khí trong tay lên.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, Thạch Mục chợt quay phắt người lại nhanh như thiểm điện, đánh thẳng về phía cánh cửa sau lưng hắn. Một đao hình bán nguyệt quét ngang, chém lên cánh cửa ra vào. Trên cánh cửa chợt hiện ra một màn sáng đen, màn sáng này cứng cỏi vô cùng, vậy mà tiếp nhận được đao mang. Thạch Mục kinh hãi, đang định dùng lưỡi Vẫn Thạch Hắc Đao tiếp tục công kích màn sáng thì sau lưng hắn lại lao tới ba tiếng rít chói tai sắc nhọn. Thạch Mục biến sắc, vội vàng lướt ngang, né tránh sang bên cạnh.

Bụp! Bụp! Bụp!

Ba tia sáng đen ghim chặt trên mặt đất, ánh sáng đen tản đi, để lộ ra ba mũi cốt tiễn lớn cỡ đầu cánh tay, đuôi tên rung rung liên tục. Thạch Mục còn chưa kịp thở ra một hơi, một thanh đại kiếm màu đen và một thanh khảm đao đã đồng loạt chém tới hắn. Thạch Mục hét lớn một tiếng, Hắc Đao và Đoản Côn trong tay hắn đồng loạt tỏa sáng, bất ngờ đánh trả.

Hai tiếng nổ mạnh vang lên!

Toàn thân Thạch Mục rung mạnh, lui về sau hai bước mới đứng vững được, hai bộ khô lâu mặc giáp sắt cũng bị ép lùi lại một bước.

Viu! Viu! Viu!

Ba cây cốt tiễn xếp theo hình tam giác, lần nữa bắn vụt tới, không hề buông lỏng chút nào. Thạch Mục nhướng mày, mãnh liệt đạp chân xuống đất, hiểm hiểm tránh được ba cây cốt tiễn. Khi thân thể vẫn còn trên không, hắn phất tay lấy ra một tấm phù lục màu xanh, bóp nát nó, trên người lập tức hiện ra một tầng ánh sáng xanh, thân hình bỗng chốc nhanh hơn không ít.

Xùy! Xùy!

Hai sợi dây màu trắng từ trong tay hắn bay ra, trói chặt thân hình hai bộ khô lâu mặc giáp sắt. Tuy Khí Hoàn Thung chỉ có thể trói giữ hai bộ khô lâu có thực lực Tiên Thiên trung kỳ này trong một hai hô hấp, nhưng cũng đủ giúp Thạch Mục – lúc này đã thi triển Khinh Thân Thuật – hành động thuận lợi hơn rất nhiều.

Đôi mày thanh tú của cô gái che mặt khẽ nhíu lại, miệng lẩm bẩm chú ngữ, Cốt Trượng trong tay nàng sáng lên hào quang màu xám, bên trong hiện ra vài phù văn như ẩn như hiện. Nàng vung Cốt Trượng lên, hào quang lập tức sáng bùng.

Thạch Mục dù đang giao chiến với năm bộ khô lâu, nhưng vẫn phân ra một phần tâm thần theo dõi cô gái che mặt. Thấy cảnh này, sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Hào quang màu xám vừa sáng bừng lên liền ảm đạm xuống, rồi tiêu tán, không có chuyện gì xảy ra.

Thần sắc Thạch Mục ngơ ngác. Ngay lúc này, không gian chung quanh hắn hiện ra từng tia hào quang màu xám, quấn lấy người hắn. Hắn lập tức cảm thấy thân thể nặng như đeo chì, tay chân rã rời không chút sức lực, ý nghĩ hỗn loạn, thân hình bỗng chốc chậm lại.

Hai bộ khô lâu mặc giáp sắt phát ra tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn, trong chớp mắt đã bắt kịp Thạch Mục, đại kiếm và khảm đao trong tay chúng đồng loạt chém tới hắn. Thạch Mục hoảng hốt. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn tập trung tư tưởng, thúc giục pháp quyết. Một mảnh sáng trắng từ trong tay hắn bay ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một tấm khiên hình vỏ sò màu xanh nhạt, chắn trước người.

Hai tiếng nổ mạnh vang lên, Thạch Mục bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất lăn mấy vòng. Cùng lúc đó, cảm giác toàn thân vô lực cuối cùng cũng chậm rãi tiêu tán.

Thạch Mục lập tức trở mình đứng dậy, dưới sự bảo vệ của Khí Linh Thuẫn và hộ thể Chân Khí, hắn không hề bị thương tổn gì.

“Được rồi, dừng tay.” Một thanh âm vang lên, Liễu Ngạn từ trong phòng bước ra, thần sắc bình thản.

“Vâng, Đại sư huynh.” Cô gái che mặt đáp lời, vung Pháp Trượng trong tay, năm bộ khô lâu lập tức dung nhập vào hư không, tiêu biến không còn dấu vết.

Sau Liễu Ngạn, bốn người khác bước ra, ngoài đại hán mặt đỏ vừa rồi, còn có một nam tử ục ịch, một thanh niên tóc bạc, và cuối cùng là một thiếu nữ áo đỏ.

“Thạch Mục huynh, thật có lỗi, mấy vị sư đệ sư muội của tại hạ tính cách nóng nảy, không nên thăm dò thực lực của huynh. Kính xin huynh đừng trách móc.” Liễu Ngạn vòng tay trước ngực, cung kính khom người.

Thạch Mục cau mày, ánh mắt đảo qua đám người trước mắt.

“Các hạ dùng lý do trao đổi, lừa ta đến chỗ này, rốt cuộc có ý đồ gì?” Hắn trầm mặc một lát rồi mở miệng nói.

“Thạch Mục giáo hữu không nên hiểu lầm, chúng ta tuyệt nhiên không hề có ác ý. Chẳng qua nghe Đại sư huynh nhắc đến huynh, có chút tò mò, nên mới nhờ hắn mời huynh đến.” Cô gái che mặt vòng tay trước người, có chút áy náy nói.

“Giáo hữu? Mấy vị có nhầm lẫn gì không?” Thạch Mục hơi do dự, nói.

“Thạch Mục giáo hữu tại sao lại nói vậy? À phải rồi, ta và huynh tuy đã sớm gặp mặt, nhưng vẫn chưa hỏi huynh là giáo chúng của phân đàn nào trong Minh Nguyệt Thánh Giáo chúng ta?” Liễu Ngạn hỏi.

“Minh Nguyệt Giáo? Chưa từng nghe nói qua! Thạch mỗ cũng không phải là giáo đồ của giáo phái mà các ngươi nói.” Thạch Mục giật mình, nhưng thần sắc trên mặt không hề thay đổi.

Đám người cô gái che mặt nghe vậy, ánh mắt đều đổ dồn về phía Liễu Ngạn.

“Lúc trước ở vùng hoang dã, rõ ràng ta thấy huynh triệu hoán ra Tử Linh Minh Vật của bổn giáo, mà thực lực nó lại không hề kém, tuyệt đối không thể bồi dưỡng trong một sớm một chiều.” Liễu Ngạn nói.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hắn đã có chút hiểu ý Liễu Ngạn muốn nói. Liễu Ngạn thấy Thạch Mục hồi lâu không nói gì, khẽ đảo tay, trong tay hắn lóe lên ánh sáng hồng, xuất hiện một lệnh bài hình vuông đỏ như máu. Trong miệng hắn niệm chú ngữ, lệnh bài trong tay xoay tròn, tản ra một vầng sáng đỏ.

Thạch Mục sắc mặt chấn động. Lệnh bài trong tay Liễu Ngạn, một mặt là một đồ án kỳ dị, tựa như một quỷ vật hình người, mặt còn lại là những hàng chữ cực nhỏ. Hắn chợt nhớ tới lệnh bài từng thấy trên thi thể Cúc sư thúc, đồ án trên đó giống hệt với đồ án trên lệnh bài của Liễu Ngạn.

Ánh sáng đỏ từ lệnh bài trong tay Liễu Ngạn lan tỏa rộng ra, trên người năm kẻ đứng phía sau hắn đồng thời có một điểm sáng đỏ lóe lên, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất.

Liễu Ngạn ngạc nhiên nhìn Thạch Mục, vì từ đầu đến cuối, trên người Thạch Mục không có bất kỳ dị thường nào.

“Trên người huynh không có Giáo Lệnh, xem ra huynh quả thực không phải giáo đồ Minh Nguyệt Giáo. Vậy huynh làm sao có được Tử Linh Minh Vật?” Sắc mặt Liễu Ngạn trầm xuống, trên người hắn tản mát ra một luồng khí lạnh, như sóng nước khuếch tán ra chung quanh.

Thạch Mục run lên, cảm giác như đang cởi trần đứng giữa băng thiên tuyết địa, hộ thể Chân Khí mỏng manh như giấy, không hề có chút tác dụng ngăn cản khí lạnh của Liễu Ngạn. Hắn dốc hết sức vận chuyển Chân Khí trong cơ thể.

“Thạch mỗ đến từ Đại Tề Quốc, một khu vực bán đảo phía Đông đại lục. Một vị Trưởng lão trong phái đã từng truyền thụ cho ta một ít pháp thuật triệu hoán sinh vật giới diện Tử Linh. Tuy nhiên, ông ấy cũng không hề nhắc tới bất cứ chuyện gì về Minh Nguyệt Giáo.” Thạch Mục cân nhắc rồi mở miệng nói.

“Bán đảo phía Đông? Chỗ này hình như là một khu vực xa xôi ở phía Đông đại lục nhỉ?” Đôi mày Liễu Ngạn nhướn lên, ngữ khí có chút không xác định, nhìn về phía cô gái che mặt.

“Bán đảo phía Đông mà hắn nói cách nơi đây khá xa. Giữa hai nơi còn ngăn cách bởi một mảng Hoang Nguyên Man Tộc rộng lớn. Thế lực Nhân Tộc ở đó chia làm Đại Tề Quốc, Viêm Quốc, Hoàng Quốc. Bên trong ba nước này lại có bảy tông phái, theo thứ tự là Thiên Âm Tông, Diệu Âm Tông, Huyền Vũ Tông, Hắc Ma Môn, Phong Hỏa Môn, Âm Phù Cung, Thiên Kiếm Tông. Thực lực của chúng đều bình thường.” Cô gái che mặt nói một cách đơn giản.

Thạch Mục giật mình, ánh mắt nhìn về phía cô gái che mặt lộ rõ vẻ kinh hãi. Một khu vực bán đảo hẻo lánh như vậy, vậy mà nàng ta lại biết rõ từng chi tiết đến thế.

“Thánh Giáo từng phái Giáo Sứ đến truyền giáo ở đó, nhưng hiệu quả quá thấp. Lần truyền giáo gần nhất cách đây đã một trăm hai mươi ba năm rồi.” Cô gái che mặt giơ ngón tay day day mi tâm, nói.

Liễu Ngạn “ừ” một tiếng, đánh giá Thạch Mục từ trên xuống dưới một lượt. Trên người hắn hào quang lóe lên, luồng khí lạnh lập tức bị thu liễm.

“Thạch Mục huynh, xem ra huynh nói không ngoa, hẳn là vô tình tu luyện bí thuật của Thánh Giáo, cũng xem như một nửa Giáo Đồ của Thánh Giáo rồi.” Liễu Ngạn ôn hòa cười nói.

Thạch Mục im lặng, không nói gì.

“Thực lực Thạch huynh cường đại, lại là Võ Pháp song tu. Nhân tài như vậy, Minh Nguyệt Thánh Giáo chúng ta vô cùng mong muốn có được. Hơn nữa huynh cũng đã tu luyện bí thuật của Thánh Giáo, sao không gia nhập Thánh Giáo luôn đi?” Liễu Ngạn nói.

Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN