Logo
Trang chủ

Chương 237: Cổ quốc Tây Hạ

Đọc to

Thạch Mục trầm mặc một lúc, không lập tức trả lời.

Liễu Ngạn cũng không vội thúc giục. Năm người còn lại, lấy gã làm đầu, giờ phút này cũng lẳng lặng đứng đó, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người Thạch Mục.

“Mấy ngày nay, Thông Thiên Tiên Giáo phái người khắp nơi truy nã tín đồ dị đoan, phải chăng là đang tìm kiếm thành viên Minh Nguyệt Giáo các ngươi?” Thạch Mục nhìn thẳng Liễu Ngạn, hỏi.

“Không sai. Chẳng giấu gì Thạch huynh, mâu thuẫn giữa Minh Nguyệt Thánh giáo chúng ta và Thông Thiên Tiên Giáo đã có từ ngàn xưa, khó lòng giải thích cặn kẽ trong vài ba câu. Bởi vậy, việc tình huống này xuất hiện trong thành cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.” Liễu Ngạn thản nhiên thừa nhận.

“Các ngươi đã biết rõ Thông Thiên Tiên Giáo không chịu buông tha, vì sao còn mạo hiểm lẻn vào thành Thiên Ngu?” Thạch Mục hỏi tiếp.

“Chúng ta tới đây là để phúng viếng một vị tiền bối.” Liễu Ngạn trả lời, giọng nói có chút ảm đạm.

Gã vừa dứt lời, sắc mặt năm người phía sau liền trở nên ảm đạm, không khí trong phòng cũng theo đó mà trở nên nặng nề.

Thạch Mục hơi ngẩn ra.

“Ha ha, chuyện cũ đã qua rồi, Thạch huynh cũng chẳng cần để bụng. Ta xem các hạ nhờ cơ duyên xảo hợp mà trở thành một vị Hồn sư tu luyện thuật pháp của bổn giáo. Có vẻ như lực cảm ứng không gian của các hạ cũng không thấp, vậy mà triệu hoán ra sinh vật Tử Linh lại chỉ là một Khô lâu Tiên Thiên mà thôi. Còn về những thuật pháp huyền diệu khác của bổn giáo lại hoàn toàn không biết gì. Điều này quả thật có chút lãng phí thiên phú của ngươi.” Sau một lúc lâu, Liễu Ngạn thay đổi chủ đề, phá vỡ sự trầm mặc.

Thạch Mục khẽ ngẩng đầu, tựa hồ đang chờ đối phương nói tiếp.

“Minh Nguyệt Thánh giáo chúng ta có nguồn gốc từ cổ quốc Tây Hạ. Truyền thừa đến nay đã hơn vạn năm, thực lực và nội tình không phải điều ngươi có thể tưởng tượng được. Chẳng hạn, vị sư muội này của Liễu mỗ thoạt nhìn cũng chỉ là thuật sĩ Tinh giai như ngươi, thế nhưng một khi nàng dốc hết toàn lực, ngươi lúc này đã sớm bại vong rồi. Dù là cường giả Địa giai cũng chưa chắc có thể chống lại nàng.” Liễu Ngạn nhìn cô gái che mặt rồi nói tiếp.

“Có thể đánh bại cường giả Địa giai? Vậy thì cô nương này có thể triệu hoán sinh vật Tử Linh cấp Địa giai ư?” Thạch Mục tỏ vẻ ngạc nhiên.

Liễu Ngạn mỉm cười, nhìn sang thiếu nữ che mặt mà không nói lời nào. Cô gái này tiến lên nửa bước, tụng niệm chú ngữ nào đó đồng thời giơ cốt trượng và ngón tay chỉ ra phía trước.

Mặt đất đại sảnh lập tức sáng lên một trận hắc quang chói mắt. Từng vòng phù văn huyền ảo bay ra, mang theo Linh áp kinh người khó lòng diễn tả. Ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn từ từ hiện lên. Khi hắc quang biến mất, Thạch Mục thấy rõ thân ảnh cực lớn kia là một khô lâu cao bằng hai thân người cộng lại.

Khô lâu mặc khôi giáp kim loại màu đen, mặt ngoài minh ấn hoa văn cổ quái khắc họa tinh xảo lộ ra ánh sáng vàng nhạt lấp lánh. Trong hốc mắt to bằng nắm tay là hai luồng hồn hỏa màu tím nhảy nhót. Khô lâu khổng lồ còn cầm trong tay cốt thương to lớn. Mũi thương bùng lên ngọn lửa tím biếc to bằng đầu người. Cùng lúc đó, thân thể khô lâu còn tỏa ra khí tức hung lệ, thậm chí còn mạnh hơn Trát Cổ lúc trước.

Màn sáng màu đen bao quanh phòng khách run rẩy một trận, tựa hồ có chút không chịu nổi ảnh hưởng của khí tức do khô lâu khổng lồ phát ra.

Nữ tử hồng y sau lưng Liễu Ngạn thấy vậy lập tức lấy ra một cái mâm tròn màu đen, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ. Sau đó, năm ngón tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết chui vào trong đó.

Xoẹt!

Một quầng sáng màu đen bắn ra từ mâm tròn, chui vào bên trong màn sáng khiến nó dần dần ổn định trở lại.

Khô lâu khổng lồ quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, trong mắt lóe lên ánh sáng tím.

Thạch Mục cả kinh. Hắn có cảm giác như đang bị cự thú nhìn chằm chằm, khiến cho lông tóc toàn thân dựng ngược. Trong lòng dâng lên cảm giác run sợ, vô thức nắm chặt Đao và Côn trong tay.

Cô gái che mặt vung nhẹ Cốt trượng, phóng ra một luồng sáng màu xám, chui vào cơ thể Khô lâu khiến nó yên tĩnh trở lại.

“Đây là Hoàng Kim Khô Lâu Vương do chúng ta triệu hoán từ giới diện Tử Linh gần đây. Thực lực coi như tạm ổn.” Giọng nói của Liễu Ngạn vang lên.

Thạch Mục âm thầm rùng mình. Một câu nói nhìn như tùy ý của đối phương lại mơ hồ ẩn chứa rất nhiều thâm ý. Minh Nguyệt Giáo này không ngờ thật sự có thể triệu hoán sinh vật Tử Linh có cảnh giới vượt xa bản thân. Hơn nữa, phong thái của cô gái che mặt kia còn có vẻ vô cùng thành thạo.

Tuy rằng thực lực của Yên La lúc này cao hơn Thạch Mục không ít, nhưng lúc trước nó chỉ là một tiểu Khô lâu, thực lực kém xa võ giả Hậu Thiên cảnh, mới bị hắn tình cờ thiết lập ấn ký.

“Có cách nào tăng cường thực lực cho những linh sủng được triệu hoán từ giới diện Tử Linh?” Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi.

Hắn vẫn luôn nghi ngờ về việc thực lực Yên La đột nhiên tăng mạnh.

“Muốn tăng thực lực linh sủng tất nhiên có biện pháp, chỉ cần từ từ nuôi dưỡng chúng. Chỉ là thực lực sinh vật Tử Linh tăng tiến vô cùng chậm chạp, thông thường mười năm chưa chắc đã tăng lên được một tiểu cảnh giới, hơn nữa trong thời gian đó còn có thể gặp phải không ít chuyện ngoài ý muốn, không bằng trực tiếp triệu hoán con khác cho nhanh. Thế nhưng để có được một vài Linh sủng cường đại, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của Hồn sư chúng ta, bởi vì sinh vật Tử Linh đạt tới trình độ nhất định liền không thể trực tiếp triệu hoán.” Liễu Ngạn trả lời một cách chậm rãi.

Trong lòng khẽ động, Thạch Mục gật đầu, tựa hồ có điều suy nghĩ.

“Phương pháp chăm sóc này liên quan đến một vài bí mật của bổn giáo. Nếu Thạch Mục nguyện ý gia nhập Minh Nguyệt Thánh giáo, ta sẽ giải đáp toàn bộ. Ý của Thạch huynh thế nào?” Liễu Ngạn hỏi.

“Nếu Thạch mỗ nói không đồng ý, phải chăng chư vị sẽ diệt sát tại hạ ngay lập tức?” Thạch Mục hỏi lại một câu.

“Hặc hặc, đương nhiên là không rồi, gia nhập bổn giáo là quyền tự do của Thạch huynh. Ngươi mang trên người thuật pháp của bổn giáo nên đã có thể coi như nửa giáo đồ Thánh giáo, chúng ta sẽ không ra tay với người của bổn giáo.” Liễu Ngạn cười cười rồi nói.

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng buông lỏng, khuôn mặt tỏ ra có chút ngạc nhiên.

“Xem ra Thạch huynh nhất thời chưa thể đưa ra quyết định, vậy hãy quay về suy nghĩ cho kỹ lưỡng. Ngươi và chúng ta là cùng một loại người, tin rằng không bao lâu sau sẽ đưa ra quyết định chính xác.” Liễu Ngạn đề nghị.

Nói xong, gã liền liếc nhìn cô gái che mặt và nữ tử áo đỏ. Cô gái che mặt tụng niệm chú ngữ, huy động pháp trượng. Khô lâu khổng lồ liền biến thành hắc khí từ từ tiêu tán vào hư không. Khí tức mạnh mẽ do sinh vật Tử Linh mang đến trong phòng cũng theo đó biến mất không dấu vết. Nữ tử áo đỏ thúc giục mâm tròn trước ngực. Màn sáng màu đen bao quanh phòng khách khẽ run lên rồi cũng từ từ tiêu tán.

“Ngươi không sợ ta rời khỏi đây sẽ báo chuyện của các ngươi cho Thông Thiên Tiên Giáo?” Thạch Mục liếc nhìn Liễu Ngạn rồi hỏi.

“Ta tin rằng Thạch huynh sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy. Ngoài ra, Liễu mỗ cũng phải nhắc ngươi một điều, chớ để Thông Thiên Tiên Giáo biết việc ngươi là một Hồn sư.” Liễu Ngạn nhắc nhở một câu với thái độ vô cùng nghiêm túc.

“Đã như vậy, tại hạ xin phép cáo từ.” Thạch Mục rùng mình, chắp tay với Liễu Ngạn rồi quay người rời khỏi phòng khách, rồi nhanh chóng biến mất ở phía xa xa.

“Sư huynh, cứ để hắn rời đi như vậy sao?” Cô gái che mặt tỏ vẻ lo lắng.

“Không sao, ta tự có chừng mực.” Liễu Ngạn trả lời.

Cô gái che mặt âm thầm thở ra, tựa hồ cực kỳ tin tưởng Liễu Ngạn.

“Chân sư muội, có nắm chắc chứ?” Liễu Ngạn suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử áo đỏ, hỏi một câu hỏi không đầu không đuôi.

“Đại sư huynh yên tâm, không có vấn đề.” Nữ tử hồng y nở nụ cười, trả lời.

Liễu Ngạn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Những người khác lẳng lặng đứng sau lưng hắn, không ai lên tiếng quấy rầy hắn.

Thạch Mục nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, đi đến một đường phố phồn hoa mới ngừng bước, quay đầu nhìn lại phía sau, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Sau một lát, hắn lắc đầu, quay người đi về phía trước.

Giữa Minh Nguyệt Giáo thần bí khó lường và Thông Thiên Tiên Giáo tựa hồ tồn tại không ít ân oán. Hắn hiện tại mặc dù có chút thực lực nhưng cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này.

Sau nửa canh giờ, Thạch Mục quay về khách sạn.

“Thạch Đầu đi đâu mà giờ này mới về!” Vừa vào cửa, Thải nhi lập tức bay tới, kêu lên oai oái.

Thạch Mục lấy ra một hạt hạch, xua nó đi rồi tiến vào bên trong mật thất. Hắn khoanh chân ngồi xuống giường đá, điều tức một lát rồi mở hai mắt, chạm nhẹ lên Trần Miểu Giới. Trước mắt lóe lên hào quang, vài quyển điển tịch và ngọc giản theo đó hiện ra. Những thứ này chính là vật phẩm trong giới chỉ trữ vật của Trát Cổ. Nội dung nói về một vài kiến thức địa lý và dã sử của đại lục.

Ngày đó trong lúc vội vàng, Thạch Mục cũng không để ý quá nhiều nhưng mơ hồ nhớ ra trong đó nhắc tới cổ quốc Tây Hạ mà Liễu Ngạn nói đến. Sau khi tìm kiếm một lát, hắn cầm lấy một khối ngọc giản đặt lên trán…

Sau một lúc lâu, Thạch Mục mới lấy ngọc giản xuống, thu hồi thần thức, lần nữa mở mắt. Thần sắc lộ vẻ suy tư. Dựa vào thông tin bên trong điển tịch, hắn thật sự đã tìm ra một vài thông tin liên quan đến quốc gia Tây Hạ và giáo phái có tên Minh Nguyệt.

Cổ quốc Tây Hạ nằm ở phía Tây vương triều Lục Sơn, tiếp giáp Tây Hải, khí hậu ẩm ướt, địa hình nhiều đầm lầy, quả thật là một quốc gia vô cùng cổ xưa, được mệnh danh là quốc gia của Hồn sư. Minh Nguyệt Giáo chính là đệ nhất đại tông môn của Tây Hạ. Đệ tử trong giáo lấy Thuật sĩ làm chủ đạo. Trong đó Hồn sư lại chiếm đa số. Đa số tu luyện thuật pháp liên quan đến sinh vật Tử Linh. Cũng do thần bí quỷ dị, chạm đến không ít điều cấm kỵ nên bị người ngoài gọi là Tà giáo.

Ngoài ra, còn có một đoạn dã sử khiến hắn chú ý. Bên kia Tây Hải, nằm ở phía Tây đại lục Đông Châu, còn có một vùng đất giống hệt đại lục này được gọi là đại lục Tây Hạ. Chỉ là tình huống cụ thể của vùng đất này không được đề cập chi tiết.

Sau khi suy nghĩ một chút, Thạch Mục thu hồi toàn bộ điển tịch vào Trần Miểu Giới, đứng dậy đi đến trước bàn, vung tay lấy ra một chồng bùa chú, còn có một ít mực chú.

Hắn ngồi xuống, thở phào một hơi.

Sắc trời ngả bóng, ánh tà dương như máu, toàn bộ mặt đất cũng chìm trong ánh vàng úa.

Đề xuất Tiên Hiệp: Hảo Hữu Tử Vong: Ta Tu Vi Lại Tăng Lên
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN