Logo
Trang chủ

Chương 242: Quỷ Vương lâm thế

Đọc to

Các vị khách quý trong phòng bao ở hội trường tầng hai thấy tình thế không ổn, vội vã ùa ra khỏi phòng. Công chúa Nguyệt Nghê ngạc nhiên nhìn mái tóc đỏ phấp phới của Liễu Ngạn giữa không trung, dường như vẫn chưa tường tận tình hình hiện tại.

"Ta sớm đã thấy thân phận kẻ này có chút dị thường, không ngờ hắn lại chính là kẻ của Tà Giáo Minh Nguyệt! Lại còn là một Thuật Sĩ Vọng Nguyệt có tu vi đạt đến Nguyệt giai đỉnh phong! Chỉ sợ thân phận của tên Thạch Mục kia cũng có vấn đề!" Kẻ cầm đầu đám hộ vệ, một nam tử lão luyện với làn da ngăm đen, vội chắn trước người Công chúa Nguyệt Nghê. Ánh mắt gã quét qua phía dưới, khẽ nói.

Lời vừa dứt, hư ảnh Huyết Nguyệt giữa không trung chợt lóe sáng, một cột sáng đỏ như máu từ đó bắn ra, bao trùm lấy hộp gấm đựng Tinh Thạch đang đặt trên đài cao đấu giá. Hộp gấm "cạch" một tiếng, tự động mở ra, Tinh Thạch bên trong bay lên, lơ lửng trong huyết quang.

Sắc mặt Âu Dương Luân đại biến, một tay vỗ mạnh vào hư không. "Ầm" một tiếng, một bàn tay được ánh sáng tím quấn quanh chợt vươn về phía Tinh Thạch trong huyết quang.

"Ầm" một tiếng trầm đục!

Thân hình Âu Dương Luân đại chấn, bàn tay bỗng chốc bị đánh văng. Cột sáng màu máu nhìn như mỏng manh nhưng không ngờ lại cực kỳ kiên cố. Lấy tu vi Địa giai của Âu Dương Luân mà cũng không thể đánh vỡ.

Vèo!

Bị cột sáng màu máu bao phủ, Tinh Thạch nhanh chóng bay lên, bay vào trong hư ảnh Huyết Nguyệt.

Liễu Ngạn không thèm liếc nhìn Âu Dương Luân lấy một lần, nhắm nghiền hai mắt, hai tay mở rộng, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Hư ảnh trăng tròn sau đầu gã tỏa ra vầng hào quang.

Chỉ thấy các đường vân màu đỏ sậm trên bề mặt Tinh Thạch chớp động liên tục, nhanh chóng ảm đạm đi bằng mắt thường có thể thấy rõ. Mà hư ảnh Huyết Nguyệt lại càng trở nên ngưng thực hơn, khiến hư không xung quanh bắt đầu chấn động kịch liệt. Từng đợt sóng gợn đỏ như máu, có thể thấy rõ bằng mắt thường, lăng không hiện ra.

Tại nơi không gian chấn động, lóe lên từng đạo tia chớp đỏ máu. Kế đó là tia thứ hai, rồi tia thứ ba... Trong nháy mắt, trên không đại sảnh Đấu giá hội đã bị bao phủ bởi những tia chớp đỏ máu. Gió lạnh lập tức rít gào, dấy lên khắp bốn phía. Từ trong những đợt sóng gợn xung quanh hư ảnh Huyết Nguyệt, từng đoàn sương mù màu xám tuôn ra. Dưới tác động của một cỗ lực vô hình, sương xám nhanh chóng xoáy tròn, trong khoảnh khắc tạo thành một vòng xoáy màu xám, chu vi tầm mười trượng, lơ lửng giữa không trung.

Hư không chấn động, toàn bộ không gian vang lên tiếng "ong ong ong", không ít nơi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo, gấp khúc. Vòng xoáy màu xám bỗng nhiên nới rộng ra bốn phía, ở chính giữa nó chợt xuất hiện một thông đạo không gian khổng lồ.

Trong hội trường, sắc mặt những người còn thanh tỉnh lập tức đại biến sắc! Xuyên thấu qua thông đạo không gian khổng lồ kia, mọi người có thể thấy loáng thoáng một khoảng trời tối tăm mờ mịt, trên không trung là mười một vầng trăng máu, mười vầng trong số đó sáng ngời dị thường, tản mát ra ánh hào quang đỏ máu.

Phía dưới bầu trời, là một tòa tế đàn khổng lồ được xây bằng bạch cốt. Trên tế đàn, đứng một thân ảnh cao lớn khôi ngô, khí tro lượn lờ quanh người, đang cất bước tiến về phía Không Gian Chi Môn. Sau lưng thân ảnh cao lớn là một quân đoàn Tử Linh đứng kín khắp đồi núi, lít nhít dày đặc, số lượng nhiều không kể xiết.

"Nguy rồi, mau ngăn cản hắn! Hắn đang triệu hoán Sinh vật Tử Linh!"

Sắc mặt Âu Dương Luân biến đổi, lão lật tay rút ra một thanh trường đao hình dáng kỳ lạ. Khí thế trên người lão chợt biến đổi, sau lưng lóe lên ánh sáng tím, một hư ảnh Pháp tướng lăng không hiển hiện ra. Hư ảnh Pháp tướng này không ngờ lại là một thanh trường đao, cao chừng bảy tám trượng, toàn thân bao phủ ánh sáng tím. Hai tay lão cầm đao, chém mạnh về phía Liễu Ngạn đang ở trên hư không. Hư ảnh trường đao sau lưng lão cũng tỏa ánh hào quang rạng rỡ, đồng thời bổ một đao về phía Liễu Ngạn cùng thông đạo không gian. Lập tức, một đạo ánh đao màu tím cực kỳ thô to, dài hơn mười trượng chợt hiển hiện, nhanh chóng chém xuống mục tiêu.

Cùng lúc đó, khoảng hơn năm mươi người từ khắp các nơi trong hội trường phi thân lên, lao về phía Liễu Ngạn giữa không trung. Trong những người này, không ít người dung mạo còn rất trẻ, thoạt nhìn đều chưa quá ba mươi tuổi. Đây hẳn là các đệ tử thiên tài của các tông môn chuẩn bị tham gia Đại điển Thăng Tiên vài tháng sau. Người còn chưa đến, vô số đao quang kiếm ảnh, cầu lửa thương băng đã từ bốn phương tám hướng bắn tới tấp về phía Liễu Ngạn, với khí thế cực kỳ kinh người.

Giữa không trung, Liễu Ngạn miệng ngâm nga chú ngữ, mười ngón tay luân phiên bấm niệm pháp quyết. Chỉ thấy trăng tròn sau đầu gã tỏa ánh hào quang, trước người lập lòe ánh sáng xanh, hơn trăm lưỡi dao gió màu xanh, mỗi chiếc to như tấm ván cửa, xoáy tròn tại chỗ, gần như che khuất non nửa không trung. Theo cánh tay Liễu Ngạn giương lên, phát ra tiếng "xuy xuy" vang lớn, những lưỡi dao gió này lập tức lao vút về đám người đang công kích tới từ bốn phương tám hướng kia. Đồng thời, quanh thân Liễu Ngạn lại tiếp tục hiện ra một lớp lớn lưỡi dao gió khác.

"Oành" một tiếng!

Thứ đầu tiên bị trúng chiêu là ánh đao màu tím, nó bị hơn mười đạo lưỡi dao gió thay phiên xoắn cắt, cuối cùng rít lên một tiếng rồi tan biến. Các loại đao quang kiếm ảnh cùng với các công kích Thuật pháp vừa mới theo sát tới đã bị lưỡi dao gió phô thiên cái địa bao trùm.

Âu Dương Luân điên cuồng hét lên một tiếng, Pháp tướng trường đao sau lưng lão lóe lên, chắn ngang trước người.

"Rầm rầm rầm" liên tiếp nổ vang!

Các lưỡi dao gió xanh chém liên tiếp vào Pháp tướng trường đao. Nơi va chạm hình thành từng đoàn sáng hai màu xanh tím giao thoa, đánh bay Âu Dương Luân về phía sau. Chẳng qua Pháp tướng của Âu Dương Luân có vẻ cực kỳ kiên cố, tuy run rẩy không ngừng nhưng vẫn không bị đánh tan.

Mà những kẻ vừa động thân ra tay kia lại không có may mắn như vậy. Bọn họ chưa từng gặp qua Thuật pháp nào cường đại đến thế. Tốc độ của những lưỡi dao gió xanh cực nhanh, khiến bọn họ muốn trốn tránh cũng không kịp.

"A!"

Chỉ qua một cái hô hấp, đã có hơn hai mươi người bị cơn mưa phong nhận cắt thành mảnh vụn. Trước mặt phong nhận, Hộ thể Chân khí cùng Pháp khí phòng ngự của bọn họ mỏng manh như tờ giấy.

(Phong nhận: lưỡi dao gió)

Ngay sau đó, lại là vô số tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang vọng! Những kẻ may mắn tránh được đợt công kích thứ nhất, thì cũng không thoát khỏi đợt phong nhận thứ hai với thế công như mưa rào gió táp.

Gió tanh mưa máu từ trên không rơi xuống, rắc đầy xuống đám người phía dưới. Lúc này, tất cả mọi người đều bị tu vi Thuật pháp cường hãn đến cực điểm của Liễu Ngạn khiến cho chấn động. Trong ánh mắt họ dấy lên nỗi sợ hãi kinh hoàng, còn không kịp phản ứng với màn mưa thịt nát máu tươi đang diễn ra trước mắt.

"Phí sư, ngươi không cần bận tâm đến ta, cũng đi hỗ trợ đi!" Công chúa Nguyệt Nghê hít sâu một hơi, sắc mặt mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, liền nói với nam tử lão luyện đang chắn trước người mình.

Nói xong, trong tay nàng xuất hiện một cây trượng ngắn, dài hơn một xích, rất tinh xảo. Nàng bắt đầu lẩm bẩm chú ngữ, gia trì lên chính mình, nam tử lão luyện cùng đám nha hoàn, hộ vệ xung quanh một vòng sáng bảo hộ màu bạc.

"Công chúa, chức trách của ta là bảo vệ an toàn của ngươi. Sinh tử của những người khác, ta không quản được." Nam tử lão luyện trầm mặc trong chốc lát, nói.

Công chúa Nguyệt Nghê đang muốn nói thêm điều gì nữa, thì đúng vào khoảnh khắc này, thông đạo không gian phía dưới Huyết Nguyệt chợt phát sinh biến hóa, lăn tăn như mặt nước gợn sóng.

Một thân ảnh cao lớn khôi ngô, khí tro lượn lờ, bước ra từ trong thông đạo không gian. Đó là một quái vật khổng lồ cao hơn mười trượng. Quái vật này đầu trâu thân người, trên người mọc tua tủa lông đen ngắn. Thoạt nhìn ngăm đen, trơn bóng, không hề có chút cảm giác dơ bẩn nào của Sinh vật Tử Linh. Trên đầu quái vật đầu trâu mọc ra hai chiếc sừng trâu cong như trăng khuyết, đôi mắt đỏ hoe. Tay quái vật cầm một cây búa xương cực lớn có chiều dài ngang với thân thể nó. Bề mặt búa phủ kín từng vòng Linh văn huyền ảo, thâm thúy, tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố khiến người sợ run, thậm chí còn hơn cả Liễu Ngạn.

"La...La Thiên Quỷ Vương!" Lúc này, Âu Dương Luân đang đứng bên rìa đài cao đấu giá, khi lão chứng kiến quái vật đầu trâu, liền kinh hãi thốt lên.

Sắc mặt nam tử lão luyện đứng bên cạnh Công chúa Nguyệt Nghê cuồng biến. Lúc này, gã bất chấp đám hộ vệ cùng nha hoàn còn lại, lôi kéo Công chúa Nguyệt Nghê bỏ chạy như điên về phía cửa ra vào.

"Quỷ Vương La Thiên tôn kính, Giáo đồ Minh Nguyệt thành kính cung nghênh Ngài giá lâm!" Sắc mặt Liễu Ngạn lúc này hơi tái nhợt, gã khom người thi lễ với quái vật đầu trâu.

"Tiểu tử nhân loại, ngươi có liên hệ gì với lão tạp mao Đông Phương Tiển Thiên kia?" Quỷ Vương La Thiên liếc nhìn Liễu Ngạn, thanh âm ầm ầm như sấm rền, hỏi.

"Đông Phương Tiển Thiên là sư tôn của tại hạ." Liễu Ngạn nói.

"Năm đó, khế ước hắn ký kết với bổn tọa là khế ước bình đẳng, mỗi lần gọi ta ra thì phải hiến tế ngàn vạn sinh linh!" Quỷ Vương La Thiên nói.

"Quỷ Vương đại nhân, nơi này là đô thành Vương triều Lục Sơn, người sống phải có hơn ngàn vạn. Đó đều là tế phẩm cung phụng cho Đại nhân ngài, xin cứ hưởng dụng thỏa thích!" Liễu Ngạn nói.

"Rất tốt! Ngàn vạn người!" Quỷ Vương La Thiên nghe vậy, hai mắt đại phóng hồng quang. Cặp mắt trâu cực lớn quét nhìn xung quanh, trên người nó đột nhiên tuôn ra những mảng lớn ánh sáng màu tro.

Một khắc sau, Quỷ Vương La Thiên mạnh mẽ nâng chân phải lên, rồi đạp mạnh xuống mặt đất.

Uỳnh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!

Mặt đất hội trường mãnh liệt sụp lún xuống, trên thân Quỷ Vương tuôn ra những mảng lớn ánh sáng màu tro, lăn tăn như gợn nước, khuếch tán ra xung quanh. Mặt đất vốn cứng rắn bây giờ biến thành như bùn nhão, hình thành từng vòng sóng gợn trồi sụt.

Chấn động tựa như thủy triều, chỉ qua vài giây đã lan tràn toàn bộ đại hội đấu giá, san phẳng mọi nơi thành bình địa. Mọi người trong hội trường tựa như khúc gỗ, đều ngã xuống đất. Kẻ có tu vi dưới Tiên Thiên, trực tiếp thất khiếu chảy máu mà chết. Kẻ cách quá gần Quỷ Vương La Thiên, thân thể cũng trực tiếp bị chấn nát thành một bãi thịt nát.

Cánh tay không cầm búa của Quỷ Vương La Thiên nhấc lên, khí tro nồng đậm đang lượn lờ quanh thân nó lập tức cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía, xoáy thi thể những kẻ vừa chết kia lên.

Đám thi thể vừa bị cuốn vào trong khí tro lập tức nổ tung tóe, hóa thành sương máu bay đầy trời. Sau đó, sương máu hội tụ trên đỉnh đầu Quỷ Vương La Thiên, nhanh chóng xoay tròn, hóa thành một quả cầu sương mù màu máu. Quỷ Vương La Thiên há to mồm, hút quả cầu vào miệng.

"Thống khoái, thống khoái! Đã thật lâu rồi ta chưa được nếm qua máu thịt tươi mới như vậy!" Quỷ Vương La Thiên cười to, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng.

Nhưng chỉ một khắc sau, tiếng cười của nó dừng bặt.

Trong hội trường, giờ phút này vẫn còn có hai người chưa mất đi khả năng hành động. Bọn họ chia làm hai hướng chạy về hai lối ra, thần sắc cực kỳ hoảng sợ. Một người là Khách khanh trưởng lão Âu Dương Luân của Thương hội Thiên Ngô. Người còn lại chính là gã nam tử da đen, hộ vệ của Công chúa Nguyệt Nghê. Trong tay gã ôm Công chúa Nguyệt Nghê, lúc này đã lâm vào hôn mê. Hai người nghiễm nhiên đều là tồn tại nổi bật ở cảnh giới Địa giai, miễn cưỡng tiếp nhận được một kích của Quỷ Vương La Thiên. Chẳng qua xem sắc mặt của hai người, hiển nhiên đều không được dễ chịu cho lắm.

Quỷ Vương La Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, Cự Phủ trong tay nó đại phóng hôi quang. Khi Cự Phủ vung lên, hai hư ảnh lưỡi búa màu tro mang theo vô tận uy áp bắn thẳng về hai phương hướng, tốc độ nhanh như thuấn di, trong nháy mắt đã đuổi kịp hai người.

Trên mặt Âu Dương Luân tràn đầy vẻ tuyệt vọng, lão hét lớn một tiếng rồi xoay phắt người lại, trên người lão sáng bùng lên ánh sáng tím, lần nữa ngưng tụ hư ảnh Pháp tướng, là một đại đao ánh sáng tím, chắn trước người lão. Đồng thời, trường đao trong tay lão tỏa ánh hào quang, chém về lưỡi búa màu xám đã lao tới trước mặt.

Răng rắc!

Một khắc sau, Pháp tướng trường đao chắn trước người lão ầm ầm vỡ nát. Trường đao trong tay lão gãy gọn thành hai đoạn. Thần sắc trên mặt Âu Dương Luân lập tức cứng lại, trên thân thể của lão, từ đầu đến dưới háng, hiện ra một đạo vết máu, chẻ lão làm đôi, máu tươi văng đầy.

Sau khi chém giết Âu Dương Luân, lưỡi búa màu xám vẫn theo đà chém xuống mặt đất, rạch ra một rãnh mương sâu hoắm và dài. Ven đường có hơn trăm kẻ đang hôn mê ngã xuống đất bất hạnh bị tai bay vạ gió, hài cốt không còn. Trong đó bao gồm cả Thân Đồ Quảng, cùng đám hồ bằng cẩu hữu của gã. Không thể không nói, vận khí của đám người này thật sự xui xẻo đến tột cùng.

Đề xuất Tiên Hiệp: Kiếm Lai [Dịch]
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN