Logo
Trang chủ

Chương 244: Uy lực của Pháp bảo

Đọc to

Ầm!

Một tiếng sấm chấn động truyền đến, âm thanh cực lớn, tựa muốn xé rách màng nhĩ người nghe. Ngay sau tiếng sấm, một trận cuồng phong rít gào thổi tới. Trong cuồng phong, hai luồng quang mang đen trắng kịch liệt va chạm.

Xung kích cực lớn khiến cô gái che mặt và những đồng bạn của nàng khẽ lảo đảo. Không ít vật phẩm trong phế tích Bảo Quang Các bị trực tiếp thổi bay ra ngoài. Bốn người cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng sấm.

Chỉ thấy từ xa, trên không một khu phế tích tràn ngập sương xám, thân hình khổng lồ của Quỷ Vương La Thiên đang kịch chiến với một lão nhân tóc bạc.

Người này chính là Giáo Chủ Thông Thiên Tiên Giáo, Vô Trần Đạo Nhân.

Sắc mặt Vô Trần Đạo Nhân ngưng trọng. Một tòa Cổ Ấn màu trắng, to bằng chậu giặt đang bay múa linh hoạt bên cạnh lão. Chiếc Ấn khi thì biến lớn, lúc thì hóa nhỏ, đối chiến với Cự Phủ trong tay Quỷ Vương La Thiên, phát ra từng trận tiếng sấm nổ. Mỗi lần hai bên giao thủ đều khuấy lên dao động Nguyên khí cực lớn, từng đạo quang mang kỳ lạ phóng lên trời. Không gian chung quanh dập dờn như mặt nước gợn sóng, hòa lẫn với sương xám mông lung, khiến thân hình của hai người trở nên mơ hồ.

Xa xa, Thạch Mục đứng trên nóc một tòa lầu các năm tầng. Mắt lóe kim quang, ánh mắt sáng rực nhìn về phía phế tích Bảo Quang Các, thu trọn mọi diễn biến trên toàn trường vào tầm mắt. Tầm mắt của hắn đang chăm chú nhìn vào cảnh chiến đấu của Vô Trần Đạo Nhân và Quỷ Vương La Thiên. Thiên Vị giả, đã là tồn tại đỉnh cao trên phiến Đại lục này. Chiến đấu giữa Thiên Vị giả, càng là cảnh tượng có thể ngộ nhưng không thể cầu.

“Thạch Đầu, hay là ta… không… chúng ta rời khỏi đây đi, chiến đấu có gì đáng xem đâu chứ…” Thải Nhi thò cái đầu lông xù ra khỏi vạt áo trước ngực Thạch Mục, lầm bầm nói.

“Đừng lộn xộn!” Thạch Mục thò tay ra, trực tiếp ngắt lời Thải Nhi.

Thải Nhi có chút ủy khuất liếc nhìn Thạch Mục một cái, đúng lúc này, một tiếng nổ chấn động trời đất do Pháp lực truyền đến từ Bảo Quang Các.

Thải Nhi lại càng hoảng sợ, “Vèo” một tiếng, rụt đầu vào trong áo Thạch Mục. Tại phụ cận Bảo Quang Các, kịch đấu giữa Vô Trần Đạo Nhân và Quỷ Vương La Thiên diễn ra càng thêm kịch liệt. Tòa Cổ Ấn màu trắng được tế ra kia chẳng những không rơi vào hạ phong, ngược lại còn dần chiếm cứ thượng phong. Từ trong Cổ Ấn bắn ra từng đạo bảo quang màu trắng, không ngừng ép Quỷ Vương La Thiên lui về phía sau, khiến nó thét lên liên tục.

Tuy rằng chiếm cứ thượng phong, nhưng dường như trong khoảng thời gian ngắn, Vô Trần Đạo Nhân cũng chẳng thể làm gì được Quỷ Vương La Thiên.

Cách đó không xa là một cuộc hỗn chiến khác. Từng đạo quang mang phát ra tiếng rít gào chói tai sắc nhọn, như sao băng rơi vùn vụt xuống dưới, va chạm kịch liệt xuống mặt đất, chấn động lan tràn ra bốn phía chung quanh. Bên trong quang mang, thấp thoáng những bóng người đang nhanh chóng di động, khi ẩn khi hiện, thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mị. Mặt đất xung quanh bị tàn dư của kịch chiến ảnh hưởng, lồi lõm những hố lớn hố nhỏ, bụi bay mịt mù. Quy mô của cuộc chiến đấu này nhỏ hơn rất nhiều so với cuộc chiến giữa Quỷ Vương La Thiên và Vô Trần Đạo Nhân, nhưng độ kịch liệt cũng không kém chút nào.

Ầm một tiếng vang thật lớn!

Kịch chiến ầm ầm dừng lại, hai phe giao chiến dường như va chạm kịch liệt một lần, sau đó liền tự mình lùi lại. Bốn bóng người hiện ra, giằng co từ xa.

Một phe là Liễu Ngạn, còn phe kia là ba gã cũng mang khí tức khổng lồ như vậy. Trong đó, một người mặc đạo bào màu xanh da trời của Thông Thiên Tiên Giáo. Hai người kia mặc trường bào màu vàng sáng, phía trên có thêu quốc huy của Vương triều Lục Sơn. Đó là hai Địa giai Cung phụng của Vương triều Lục Sơn. Ba người bọn họ đều đã phóng xuất Võ đạo Pháp tướng của riêng mình. Mỗi Pháp tướng tản mát ra từng vòng quang mang.

Lúc này đây, toàn thân Liễu Ngạn rực rỡ hôi quang, sau đầu hiện ra hư ảnh một vầng trăng tròn sáng chói, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tay hắn cầm một thanh trường kiếm màu xám, bề ngoài loang lổ lỗ hổng, mang vẻ cổ xưa cũ kỹ nhưng thân kiếm liên tục thoắt ẩn thoắt hiện từng đạo Kiếm khí hư ảo màu xám.

Sắc mặt bốn người lúc này đều hơi trắng bệch, hơi thở dồn dập. Một thân một mình đối kháng với ba tồn tại Địa giai nhưng Liễu Ngạn cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.

Vào thời khắc này, một tiếng rít chói tai sắc nhọn từ bên cạnh truyền tới, sau đó là tiếng kêu đau phẫn nộ của Quỷ Vương La Thiên.

Sắc mặt họ Liễu biến đổi, quay đầu nhìn lại.

Thân thể cao lớn của Quỷ Vương La Thiên liên tục loạng choạng lùi lại vài bước. Trước ngực nó bị rạch ra một vết thương khổng lồ, sâu đến tận xương, nhưng không đổ máu. Trong mắt nó tràn đầy thần sắc phẫn nộ, căm tức nhìn về phía Vô Trần Đạo Nhân ở cách đó không xa. Cự Phủ bạch cốt trong tay đã bị chém gãy gần nửa lưỡi búa, hôi quang tỏa ra cũng đã ảm đạm đi không ít.

Trong tay Vô Trần Đạo Nhân lúc này xuất hiện thêm một thanh Cổ Kiếm bằng gỗ. Ánh sáng màu xanh từ thân kiếm tản mát ra toát lên vẻ linh tính. Trong ánh sáng xanh thỉnh thoảng hiện lên những Phù văn màu xanh, nhìn vô cùng thần bí.

“Lại là một kiện Pháp bảo!” Khóe mắt Liễu Ngạn có chút run rẩy.

Pháp bảo trong truyền thuyết, uy năng của chúng vượt xa Linh khí, nhưng số lượng lại rất thưa thớt. Cự Phủ của Quỷ Vương La Thiên tuy có uy lực khá lớn, chẳng qua cũng chỉ tương đương với Linh khí đỉnh giai. Mà vũ khí do Vô Trần Đạo Nhân tế ra, vô luận là tòa Cổ Ấn màu trắng trước kia, hay là thanh Cổ kiếm bằng gỗ bây giờ, nghiễm nhiên đều là Pháp bảo.

Liễu Ngạn tính toán trong lòng, bắt đầu nảy ý lui bước. Mục đích của chuyến đi này gã đã đạt được, không chỉ tàn sát không ít đệ tử thiên tài tham gia Thăng Tiên Đấu giá hội, mà cả thành Thiên Ngu cũng chìm trong hỗn loạn cực độ, tường đổ ngói tan khắp nơi. Lúc này nếu còn không lo tháo chạy, chờ lực lượng chính thức của Thông Thiên Tiên Giáo đến, e là người của Minh Nguyệt Giáo đều phải bỏ mạng ở đây rồi.

Ánh mắt Vô Trần Đạo Nhân quét nhìn về phía Bảo Quang Các. Chỗ đó vẫn đang không ngừng tuôn ra sinh vật Tử Linh. Ba Trưởng lão Địa giai bị ba con sinh vật Tử Linh Địa giai quấn lấy. Ba vị trưởng lão nhất thời còn không thể trấn áp chúng, huống chi là hủy diệt thông đạo không gian.

Trên mặt Vô Trần Đạo Nhân lập tức lộ ra thần sắc lo lắng, hừ lạnh một tiếng, bấm tay chỉ một cái. Đại ấn màu trắng đang bay múa bên cạnh lão bỗng nhiên bừng lên hào quang chói lọi, xoay tròn một vòng, sau đó phóng đại kích thước bằng một căn phòng, rồi tựa thiên thạch, đập thẳng tới Quỷ Vương La Thiên. Cùng lúc đó, Cổ Kiếm bằng gỗ trong tay Vô Trần rực rỡ thanh quang, chém ngang hư không, một đạo kiếm quang khổng lồ hình trăng non lướt tới trước. Những nơi nó đi qua, không gian rung động mãnh liệt, sau đó lấy một tốc độ kinh người chém thẳng vào ngực Quỷ Vương La Thiên.

Trong mắt Quỷ Vương dấy lên một tia sợ hãi. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay giơ búa, quanh thân cuộn lên sương mù dày đặc màu xám, đang muốn chống đỡ. Đúng lúc này, phất trần màu trắng trong tay Vô Trần Đạo Nhân khẽ phất lên. Phất trần lóe lên ánh sáng trắng, tơ trắng lan tràn ra đầy trời. Chúng vậy mà xuyên qua kiếm quang và đại ấn, tới trước quấn chặt lấy thân thể Quỷ Vương.

“Lại là một kiện Pháp bảo!”

Liễu Ngạn sắc mặt biến đổi, không do dự nữa, hư ảnh trăng tròn sau đầu tỏa ra vầng sáng chói lọi. Một dải quang mang ngũ sắc cực lớn hiện ra trước người gã, sau đấy lao về phía ba tồn tại Địa giai. Mỗi đạo quang mang là một đạo Pháp thuật Ngũ Hành mang uy năng khủng khiếp. Lúc này chúng hội tụ lại, tràn về phía ba người kia như cơn sóng dữ. Ba gã Địa giai kinh hãi, vội vàng thúc giục Pháp tướng sau lưng, ra tay ngăn cản. Sau khi đánh ra một kích, Liễu Ngạn liền xoay người hóa thành một đạo huyết sắc độn quang, bay về phía phế tích Bảo Quang Các.

Quỷ Vương La Thiên rống giận vang trời, ra sức giãy giụa. Những sợi tơ trắng mỏng manh đang trói chặt thân thể nó lập tức bị kéo căng kịch liệt. Nhưng những sợi tơ này vô cùng cứng cỏi, cự lực của Quỷ Vương La Thiên vậy mà cũng không thể lay chuyển nó. Sắc mặt Quỷ Vương La Thiên đại biến. Bên ngoài thân bắt đầu hiện ra từng đạo Phù văn đen kịt. Trong cơ thể nó truyền ra những tiếng ken két, thân hình vốn cực lớn bỗng nhiên thu nhỏ lại gấp mấy lần, chỉ còn khoảng hai ba trượng.

Ầm ầm!

Đại ấn màu trắng sượt ngang qua thân thể nó, nện thẳng xuống mặt đất. Một tiếng “Uỳnh” thật lớn vang lên, mặt đất bị nện tạo thành một hố sâu hun hút, sâu ít nhất cũng phải hai ba mươi trượng.

Tuy rằng tránh được Đại ấn, nhưng Quỷ Vương La Thiên lại không thể hoàn toàn tránh khỏi đạo kiếm quang kia. Kiếm quang xẹt qua người, chém đứt một cánh tay của nó. Quỷ Vương rú lên một tiếng thảm thiết, hắc quang trên người bùng lên. Nhân lúc những sợi tơ trắng mỏng manh còn chưa siết chặt, thân hình lóe lên, vụt bay ra, đáp xuống phụ cận.

Nó hung hãn như vậy, nhưng khi đối mặt với loạt Pháp bảo của Vô Trần Đạo Nhân cũng không dám tiếp tục giao chiến nữa rồi. Trên người Quỷ vương tràn ra khí đen cuồn cuộn, bao phủ toàn bộ thân thể nó, muốn hòa vào hư không, trở về giao diện Tử Linh.

“Nghiệt súc, trốn chỗ nào!” Âm thanh của Vô Trần Đạo Nhân như sấm giật. Lão hét lớn một tiếng, thân hình mau chóng đuổi theo.

Đồng thời Đại ấn màu trắng ở bên cạnh bỗng phóng vọt lên trời trước một bước, đuổi kịp Quỷ Vương La Thiên.

Ông! Ông! Ông!

Đại ấn màu trắng tỏa ra hào quang rạng rỡ, tản mát ra những vòng sóng gợn trắng, bao phủ lấy Quỷ Vương La Thiên. Quỷ Vương La Thiên hoảng sợ, không khí chung quanh lập tức trở nên trầm trọng, sền sệt như nước. Không gian dường như cũng ngưng kết lại, khiến nó không thể truyền tống về Dị Giới. Nó kinh hãi, quanh thân điên cuồng tuôn ra sương mù dày đặc, liều mạng chống cự lại những vòng sóng gợn trắng trong hư không.

Không gian ngưng kết cũng không phải hoàn toàn cố định, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, lấy thực lực Thiên Vị của Quỷ Vương La Thiên, lập tức là có thể phá giải. Chẳng qua một chút thời gian chênh lệch này, đã làm chậm trễ Quỷ Vương rời đi.

Vô Trần Đạo Nhân phóng vọt tới, sắc mặt tràn đầy vẻ ác liệt. Cổ kiếm bằng gỗ trong tay lão bừng lên thanh quang rực rỡ, chỉ chớp mắt đã hóa thành một chuôi Thanh Mộc Cự Kiếm dài mười trượng, mang theo khí thế vô tận, hung hăng bổ xuống Quỷ Vương La Thiên.

Quỷ Vương La Thiên trừng mắt như muốn nứt, không gian ngưng kết vẫn chưa phá giải! Ngoài thân nó bùng lên hắc quang, ngưng tụ thành một hư ảnh Cự Ngưu lớn bằng tòa lầu các, che chắn trước thân. Chẳng qua trước mặt Thanh Mộc Cự Kiếm, hư ảnh mỏng manh như tờ giấy, dễ dàng bị chém rách.

Phập xoẹt!

Thân thể Quỷ Vương La Thiên dễ dàng bị Cự Kiếm chém làm đôi, hai nửa thân thể khổng lồ ầm ầm đổ sập.

Nhưng vào thời khắc này, một luồng hắc khí từ thi thể Quỷ Vương La Thiên bay ra. Từ trong đó có thể mơ hồ thấy một thân ảnh nhỏ bé, nó oán độc nhìn thoáng qua Vô Trần Đạo Nhân. Hắc khí lóe lên, liền hòa vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.

“Đáng tiếc, không thể giết chết hoàn toàn nghiệt súc này…”

Vô Trần Đạo Nhân nói xong, lật tay đánh ra một đạo thanh quang. Thanh Mộc Cự Kiếm lóe lên quang mang, nhanh chóng thu nhỏ lại. Trong nháy mắt liền biến trở về kích cỡ ban đầu, bay trở về trong tay lão. Sắc mặt Vô Trần Đạo Nhân tái nhợt, hiển nhiên liên tiếp khu sử Pháp bảo cũng khiến lão bị tổn hao cực lớn. Chẳng qua lão chỉ hít một hơi thật sâu, thân hình lập tức lóe lên đã hóa thành một đạo bạch quang, lao vút về phía phế tích Bảo Quang Các.

Một đạo độn quang huyết sắc chớp lên, dừng ở trên không phế tích Bảo Quang Các. Huyết quang thu lại, thân ảnh Liễu Ngạn hiện rõ.

“Chuẩn bị rút lui!”

Hắn lên tiếng bảo cô gái che mặt và những người khác. Một tay phất lên, một đạo hắc quang chui vào hư ảnh Huyết Nguyệt ở phía dưới thông đạo không gian. Thông đạo không gian đột nhiên run lên, từ từ khép kín lại.

Liễu Ngạn vung tay lên, trong tay xuất hiện thêm một tấm Phù lục lớn bằng cục gạch, bóp nát. Ngay sau đó, tại khoảng đất trống bên cạnh, vô số Phù văn màu đen lớn bằng cái đấu lơ lửng hiện ra. Sau một hồi chập chờn bay lượn liền ngưng tụ thành một tòa Pháp trận sáu góc đen kịt, từ đó tỏa ra một luồng chấn động không gian cường đại.

Đề xuất Tiên Hiệp: Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN