Logo
Trang chủ

Chương 247: Trả hoa lại cho ta!

Đọc to

Đạo nhân to béo giơ tay lên, Kim Tiền Kiếm thoát tay bay vút lên.

Phù văn trên thân kiếm luân chuyển, thân kiếm lập tức phình to tựa một cánh cửa, tỏa ra kim quang sáng rực, hỏa diễm cuồn cuộn, tựa một cự kiếm khai thiên, bổ xuống đỉnh đầu Yên La như sấm rền.

Cốt thương của Yên La bay trở về, khói đen trên thân cốt thương khẽ cuộn, co rút lại rồi tan biến không dấu vết.

Sau khoảng thời gian một hơi thở, nó lại hiện ra bên cạnh đạo nhân to béo.

Nhưng còn chưa kịp ra tay công kích thì cự kiếm màu vàng đã như hình với bóng chợt lóe lên rồi bổ xuống.

Hồn hỏa của Yên La chợt nảy lên, hắc quang quanh thân hắn lóe lên, thân hình lại tan biến vào không khí, khiến cự kiếm màu vàng chém hụt vào khoảng không.

“Linh khí!”

Thân hình Thạch Mục đang ở giữa không trung, kinh ngạc thốt lên.

Trong khoảng thời gian ở lại Thiên Ngu thành, hắn cũng thu thập được chút tin tức về linh khí.

Linh khí là linh tài được chế tạo thành pháp khí đặc thù bằng một phương pháp nào đó. Điểm khác biệt so với pháp khí thông thường là nó có thể từ từ uẩn dưỡng để tăng cường linh tính. Khi lâm trận đối địch, người dùng có thể thông qua lực lượng thần thức thúc giục, khiến pháp khí dễ dàng ly thể thi triển nhiều thủ đoạn công kích, xem như có thêm một trợ thủ đắc lực. Vì loại linh tài này vô cùng hiếm có, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, về sau, một số đại sư luyện khí đã nghiên cứu tìm ra một phương pháp khác để chế tạo linh khí. Đó là trong quá trình luyện chế, thông qua việc tiêu hao một lượng lớn linh thạch để tôi luyện nguyên liệu, giúp nguyên liệu có được linh tính, từ đó luyện chế ra linh khí. Tuy uy năng không lớn bằng phương pháp thứ nhất nhưng cũng không phải là thứ mà pháp khí bình thường có thể sánh được.

Hiện tại, phần lớn linh khí ở ngoại giới đều thuộc loại thứ hai, dù gọi là linh khí nhưng thực chất cũng chỉ có thể xem là ngụy linh khí mà thôi. Dù vậy, sở hữu một kiện ngụy linh khí cũng là biểu trưng thân phận, có thể khiến thực lực bản thân tăng lên một đoạn đáng kể. Bởi vì hao tổn tài nguyên xa xỉ, chỉ có các cường giả Địa Giai trở lên hoặc một số thuật sĩ Tinh Giai mới có thể luyện chế.

Những ý niệm này trong đầu Thạch Mục chỉ chợt lóe lên rồi tan biến, bởi vì hắn đang bị một đám đạo sĩ áo lam vây quanh, không ngừng phát động công kích về phía hắn. Trước hết là ba đạo kiếm khí mờ ảo mông lung và ba đạo đao mang lấp lánh từ ba phương hướng khác nhau mà đến, uy thế cực kỳ kinh người, phong tỏa kín mọi đường lui của hắn.

Rõ ràng là đến từ sáu gã đạo sĩ Thông Thiên Giáo đều có tu vi Tiên Thiên!

Ngay sau đó, còn có hơn mười tên đạo sĩ Hậu Thiên kỳ hoặc cầm đao hoặc múa kiếm, thậm chí có kẻ cầm binh khí kỳ môn vây quanh Thạch Mục. Trên binh khí mỗi tên đều là hàn khí sâm sâm hoặc hỏa diễm cuồn cuộn, phả ra từng đạo cương phong sắc bén như lưỡi dao, cùng bổ về phía Thạch Mục.

Bạch quang quanh người Thạch Mục lóe lên, lập tức hiện ra một tấm hộ thuẫn xanh nhạt. Không màng đến loạt công kích đang ào ạt lao tới, thân hình hắn nhanh chóng lướt về phía một đạo kiếm khí màu trắng. Thân hình hắn chỉ chợt lóe lên đã né tránh được đạo kiếm khí màu trắng này, đồng thời tay trái chỉ về phía trước, một khối bạch khí bắn ra, biến thành một sợi xích khí màu trắng trói chặt lấy thân thể tên đạo sĩ cầm kiếm.

Trong mắt đạo sĩ cao gầy hiện lên một tia kinh hãi, chân khí toàn thân dao động, muốn cưỡng ép phá tan sợi xích trên người. Nhưng đúng lúc này, một đạo đao mang màu hồng ngang nhiên bổ tới, lập tức chém hắn thành hai đoạn, máu tươi và nội tạng chảy lênh láng trên mặt đất.

Nhưng vào lúc này, tất cả công kích từ bốn phương tám hướng đổ ập lên người Thạch Mục.

Một tiếng nổ vang vọng!

Từng luồng khí mang sắc bén như lưỡi dao bạo liệt liên tiếp, kình phong gào thét dữ dội.

Tấm Nguyệt Sắc Hộ Thuẫn hộ thể bằng mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng ảm đạm, rồi vỡ tan. Những công kích còn lại đánh lên lớp lân phiến đen kịt trên người hắn, tiếp tục phát ra tiếng nổ ầm ầm, khói bụi mịt mù.

Xoẹt!

Thân hình Thạch Mục từ trong khói mù bay ra, y phục nửa thân trên đã bị hủy hoại hoàn toàn, lộ ra một thân thể cường tráng được bao phủ kín bởi lân phiến đen kịt. Sau một hơi thở, hắn như quỷ mị hiện ra trước mặt một gã đạo sĩ Tiên Thiên khác. Cánh tay rung lên, mười ba đạo đao ảnh kèm theo liệt diễm bao trùm lấy hai tên đạo sĩ Hậu Thiên bên cạnh.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Hai gã đạo sĩ Hậu Thiên hợp lực không phải đối thủ của Thạch Mục, lập tức bỏ mạng.

Nhưng tên đạo sĩ Tiên Thiên cầm đao, đao ảnh tung hoành đã hóa giải một kích của Thạch Mục, cũng mượn lực lùi về sau.

Nhưng đúng lúc này, có hai luồng bạch khí liên tiếp từ miệng Thạch Mục bắn ra. Khoảng cách lúc này cực gần, cộng thêm góc độ hiểm hóc, bạch khí lập tức đánh trúng ngực gã.

“Phanh!”

“Oanh!”

Mưa máu văng đầy trời, chân khí hộ thể của đạo sĩ áo lam lập tức bị đánh tan, vùng ngực lập tức bị khí kình công phá. Nhất thời, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí.

“A!” “A!” Lại là hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Cùng lúc đạo sĩ áo lam ngã xuống, lại có hai gã đạo sĩ Hậu Thiên bị Thạch Mục dùng thân pháp quỷ dị chém cho đầu thân hai nơi mà chết.

Đúng lúc này, những thân ảnh xung quanh chợt lóe.

Ba gã đạo sĩ Tiên Thiên tạo thành thế tam giác, vây Thạch Mục ở giữa. Hai thanh trường đao bọc lấy ánh sáng xanh cùng một thanh trường kiếm cũng lóe lên ánh sáng xanh, đồng thời chém về phía đỉnh đầu Thạch Mục.

Đột nhiên, hắc khí quanh người Thạch Mục chợt lóe, một đạo thương ảnh sáng trắng lập tức bắn ra, bao phủ lấy cả ba.

“A!” “A!” “A!”

Ba tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên. Ba gã đạo nhân Tiên Thiên toàn thân đầy lỗ máu ngã vật xuống đất, thân thể vô thức co giật vài cái.

Trên không trung, kim sắc cự kiếm lại chém tới, thân hình Yên La lại chợt lóe lên, rồi biến mất không tăm hơi, khiến đạo nhân to béo gần đó phải dựng râu trợn mắt.

Thân hình Thạch Mục thừa cơ hội chợt lóe lên, xông về phía một gã đạo sĩ mặt đen cầm trường kiếm khác. Thân hình chưa đến mà tay trái côn ảnh như núi, tay phải hiện lên từng đám hỏa vân, bao trùm vô số đao mang đỏ thẫm, cuồn cuộn đánh tới, bao phủ thân hình đối phương.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ, chỉ vỏn vẹn mấy hơi thở, sáu gã đạo sĩ Thông Thiên Giáo tu vi Tiên Thiên đều lần lượt bỏ mạng!

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu Thạch Mục xuất hiện một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, sóng nhiệt nóng bỏng khiến hô hấp của hắn như ngừng lại. Trong lòng rùng mình, hắn nhanh chóng lui về phía sau, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử không khỏi co rút lại.

Chính là chuôi cự kiếm màu vàng vẫn đang truy đuổi Yên La!

Vút!

Cự kiếm mang theo kim diễm cuồn cuộn, nhanh như chớp giật từ không trung bổ xuống đỉnh đầu Thạch Mục, tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

Thạch Mục biết tránh cũng không còn kịp, hai mắt trợn trừng, gầm lên một tiếng. Đao côn trong tay hợp nhất, thanh hồng lưỡng sắc quang mang đại phóng. Ngay khi hắn đang muốn đón đỡ cự kiếm màu vàng thì đột nhiên bên người hắc quang lóe lên, Yên La lăng không xuất hiện. Chỉ thấy hồn hỏa tím nhạt trong hốc mắt Yên La chợt bùng lên, bạch diễm quanh cốt thương bỗng đại thịnh, hóa thành một luồng lưu quang màu trắng, lao thẳng tới đón lấy cự kiếm vàng.

Mắt thấy cả hai đang chuẩn bị va chạm thì cự kiếm màu vàng chợt xoay mình, nhanh như tia chớp quấn chặt lấy cốt thương. Bạch diễm bên ngoài cốt thương lập tức bị kim diễm đánh tan, đồng thời trên thân cốt thương xuất hiện vô số vết nứt.

Trong nháy mắt, cốt thương lập tức vỡ vụn, hóa thành một đám tro bụi xám xịt, bị kim diễm thiêu đốt tan biến không còn dấu vết.

Hồn hỏa trong mắt Yên La chợt bùng lên, còn chưa kịp làm động tác gì thì cự kiếm màu vàng đã lóe lên trước mặt, trực tiếp chém thẳng vào đầu Yên La.

“Ha ha, nghiệt súc, từ đâu đến thì về lại nơi đó đi!” Đạo nhân to béo gần đó cười to, Kim Giáp Pháp Tướng sau lưng hắn đã ảm đạm đi không ít so với lúc đầu.

Nhưng sau một khắc, nụ cười tươi trên mặt gã lập tức cứng lại. Tay phải Yên La chợt nhoáng lên, lại trực tiếp tóm lấy thân kiếm, khiến nó không thể nhúc nhích. Kim diễm trên thân cự kiếm nhanh chóng tụ lại, bao lấy bàn tay phải của Yên La, nhưng bên trong đám kim diễm đó, Yên La vẫn bình yên vô sự.

Cổ tay Yên La khẽ xoay tròn, miệng há ra hướng về phía đạo sĩ to béo gầm lên một tiếng.

Sắc mặt đạo sĩ to béo lập tức đại biến, tay phải khẽ lật một cái lấy ra một tấm phù lục kim quang lấp lánh.

Không đợi hắn kịp làm gì, thần hồn gã như đột nhiên bị vô số lưỡi dao sắc nhọn đâm trúng, kịch liệt đau đớn cùng mê muội ập đến. Tay gã run rẩy, phù lục rơi khỏi tay. Khói đen hiện lên sau lưng gã, Yên La bước ra, tay phải nắm chặt cự kiếm vàng, tay trái hôi khí lượn lờ nhanh chóng ngưng tụ ra một cây cốt thương khác.

Bạch quang chợt lóe!

Cốt thương liền đâm vào Kim Giáp Pháp Tướng sau lưng đạo sĩ to béo. Kim quang quanh Kim Giáp Pháp Tướng đại phóng, phù văn trên thân cốt thương luân chuyển, từng luồng điện hồ trắng hiện ra trên thân cốt thương.

“Oanh” một tiếng nổ vang.

Kim Giáp Pháp Tướng vốn đã bị tổn thương nhiều lần, cuối cùng cũng tan biến. Thân hình đạo nhân mập mạp run lên, sắc mặt gã tái nhợt, trong mắt cũng hiện lên một tia thanh tỉnh. Nhưng sau một khắc, gã cảm thấy ngực lạnh buốt, cốt thương không ngờ đã xuyên qua ngực gã. Gã khó tin nhìn xuống ngực mình, hai chân quẫy đạp loạn xạ một hồi, cuối cùng tắt thở.

Một chưởng của Yên La chụp xuống, đầu lão giả mập mạp nổ tung như dưa hấu vỡ, một luồng bạch quang bắn vọt ra. Yên La há mồm khẽ hút một cái, bạch quang kia lập tức bị hút vào trong miệng. Hồn hỏa tím nhạt trong mắt Yên La khẽ nảy lên, màu sắc đậm thêm một chút.

Nhưng đúng lúc này, vài tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền ra!

Không có đạo sĩ Tiên Thiên tọa trấn, đám đạo sĩ Hậu Thiên còn lại không phải đối thủ của Thạch Mục, chỉ qua mười mấy hơi thở, liên tiếp bỏ mạng dưới côn ảnh đao sơn của Thạch Mục.

“Con Quái Khuyển kia bỏ chạy rồi!”

Đúng lúc này, Thải Nhi trên không trung kêu lên nhắc nhở.

Thạch Mục nhìn về phía xa, cách trăm trượng có một con quái khuyển sáu tai đang chạy thục mạng bằng ba chân bốn cẳng.

Hắn vứt đoản côn và Vẫn Thiết Hắc Đao xuống, hào quang trên tay chợt lóe, Phá Thiên Cung và một mũi tên xuất hiện trong tay hắn.

Tay trái kéo mạnh một cái, cung lập tức căng như trăng rằm.

“Véo!” Mũi tên rít lên.

Mũi tên màu đen lóe lên, vượt qua khoảng cách trăm trượng, xuyên qua đầu quái khuyển, đóng đinh nó xuống mặt đất.

Ngay khi Thạch Mục vừa thở phào nhẹ nhõm thì một luồng khí tức lạnh buốt như băng bao trùm lấy thân thể hắn.

Trong lòng hắn chợt sững sờ, bất ngờ nhìn về phía thân ảnh Yên La được bao phủ bởi bạch giáp cách đó không xa.

Lúc này, Yên La đang lơ lửng cách mặt đất hai tấc. Linh khí Kim Tiền Kiếm đã hiện về nguyên hình, bị ném xuống một bên mặt đất. Trên mặt giáp, hai luồng hồn hỏa tím nhạt nhảy múa. Bạch diễm quanh cốt thương trên tay trái cuồn cuộn bốc lên, mũi thương đang chỉ thẳng vào Thạch Mục ở đằng xa.

“Mau trả lại bông hoa cho ta!” Một âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi vang lên trong đầu Thạch Mục.

Thạch Mục chợt sững sờ.

Mới qua một thời gian không gặp, dường như Yên La đã có được thực lực Địa Giai, mà linh trí dường như cũng tăng lên không ít. Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là mình lại bị linh vật do mình triệu hoán chất vấn ngược lại. Điều này hoàn toàn nằm ngoài những gì Cúc sư thúc đã dạy hắn.

Mà đối mặt với chất vấn của Yên La, nhất thời hắn cũng không biết phải đáp lại thế nào.

Dù sao thì chuyện đổi hoa với Yên La trước đây, hắn quả thực đã đuối lý rồi!

Thải Nhi vừa định bay xuống, nhìn thấy phía dưới như đang giương cung bạt kiếm, không nói hai lời, khẽ vỗ cánh bay vút lên trời.

Đề xuất Voz: [Sẽ review] Ê!Tao thích mày!...
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN