Logo
Trang chủ

Chương 248: Thông thiên ngự linh quyết

Đọc to

Khí tức trên thân Yên La càng ngày càng lạnh, Hồn Hỏa kịch liệt chấn động.

Lòng Thạch Mục khẽ giật mình, vội đưa tay trái ra. Trên đó đeo một chiếc Giới Chỉ màu xám đen phong cách cổ xưa, chính là vật hắn thu được từ Trát Cổ trước đây. Mặc dù sau khi có được, hắn luôn đeo nó trên tay, nhưng theo thói quen, hắn vẫn thường cất đồ vào Trần Miểu Giới.

“Yên La, đây là trữ vật Giới Chỉ, có thể cất những vật ngươi yêu thích vào đó, dùng rất tiện. Dùng cái này bồi thường cho ngươi được không?” Thạch Mục nhanh chóng truyền âm qua tâm thần giải thích.

Nói xong, tay trái hắn lóe lên quang mang, Phá Thiên Cung liền biến mất. Quang mang lại lóe lên, Phá Thiên Cung lại hiện ra trong tay hắn. Thạch Mục cất Phá Thiên Cung vào Trần Miểu Giới, tay khẽ động, tháo chiếc Giới Chỉ cổ xưa từ ngón tay trái xuống.

Lạnh lẽo trên người Yên La lập tức tiêu tán đi nhiều, Hồn Hỏa cũng ổn định hơn nhiều. Nó nhìn chiếc Giới Chỉ trong tay phải Thạch Mục, nghiêng đầu ngắm nghía.

Sau một lát, hắc quang trên người nó lóe lên đã xuất hiện cạnh Thạch Mục, duỗi tay phải ra cầm lấy Giới Chỉ trong tay Thạch Mục. Yên La cũng học Thạch Mục đeo Giới Chỉ vào ngón tay trái, sau đó trên tay nó dâng lên một cỗ hắc khí bao bọc chiếc Giới Chỉ, rất nhanh hắc khí tản ra.

Thần thức Thạch Mục lập tức rung động một cái, ngay sau đó mất đi liên hệ với Trát Cổ Giới Chỉ.

Giới Chỉ trên tay Yên La lóe lên quang mang, một thanh trường kiếm dưới đất của đệ tử Thông Thiên Giáo nào đó lập tức biến mất. Trên Giới Chỉ quang mang lóe lên, trường kiếm xuất hiện lần nữa trên mặt đất.

Yên La liên tiếp thử vài chục lần, cuối cùng mới ngừng lại, đưa tay trái lên trước mặt xem xét kỹ càng, dường như có chút vui mừng.

"Được rồi." Thanh âm trong trẻo như thiếu nữ đang mỉm cười, lần nữa vang lên trong đầu Thạch Mục.

“Vậy... về sau ta triệu hoán ngươi, ngươi có còn xuất hiện không?” Thạch Mục hỏi.

Yên La ngày hôm nay, dù là linh trí hay tu vi, đều tăng trưởng kinh người dị thường, hơn nữa vừa rồi hắn cảm giác được rõ ràng Yên La đang tức giận.

”Hên xui, tùy theo tâm tình.”

Yên La không chờ Thạch Mục nói thêm gì, trên người dâng lên một cỗ hắc khí, thân hình thoáng mơ hồ, sau đó biến mất trong hư không, trực tiếp trở về Tử Linh giao diện.

Thạch Mục đứng nguyên tại chỗ, im lặng một hồi. Hắn lắc đầu rồi ánh mắt lóe lên, không thể chờ đợi được mà tiến tới chỗ Yên La vừa biến mất.

Một thanh Kim Tiền Đoản Kiếm mang dáng vẻ cổ xưa, đang lẳng lặng nằm trên mặt đất. Thạch Mục lập tức nhặt lên, chỉ thấy thân kiếm là do một trăm lẻ tám đồng tiền xâu chuỗi kết thành, khác hẳn với kim quang chói lọi lúc trước, giờ nhìn toàn thân u ám thâm trầm, khắc đầy những phù văn li ti. Nhìn kỹ, từng phù văn đều phức tạp chưa từng thấy trước đây.

Trong lòng hắn khẽ động, lập tức phóng thần thức vào Kim Tiền Đoản Kiếm. Những phù văn trên bề mặt Kim Tiền Đoản Kiếm bỗng nhiên sáng lên, thân kiếm dâng lên từng đợt Kim sắc quang diễm.

Trong lòng Thạch Mục vui vẻ, vội vàng học theo đạo nhân béo, tung Kim Tiền Đoản Kiếm ra, lập tức thúc giục Pháp lực. Kim Tiền Đoản Kiếm nghênh gió hóa lớn bằng tấm ván cửa, nhưng sau một khắc, Kim sắc diễm mang quanh thân cùng phù văn đồng thời ảm đạm, rơi xuống đất, như một vật chết.

Thạch Mục khẽ giật mình. Hắn vốn định học theo đạo nhân béo, thử để Kim Tiền Đoản Kiếm lăng không ngự địch, kết quả lại làm hắn thất vọng. Hắn lắc đầu rồi nhặt Kim Tiền Đoản Kiếm lên, cất vào Trần Miểu Giới.

Sau đó, hắn mới đi đến bên cạnh thi thể đạo nhân béo.

Sau một hồi lục lọi thi thể, ngoại trừ một tấm Kim quang Phù Lục lóng lánh nằm trên mặt đất, hắn chỉ tìm thấy trên ngón tay trái của đạo nhân béo một chiếc Kim sắc Giới Chỉ. Thạch Mục lập tức tháo chiếc Giới Chỉ xuống, đeo vào ngón tay trái. Sau khi nhỏ máu tế luyện, hắn lập tức phóng thần thức vào trong.

Hắn mừng như điên vì không gian bên trong lớn hơn Trần Miểu Giới của hắn rất nhiều, ước chừng bằng ba căn phòng lớn. Bên trong ngoại trừ một đống Linh Thạch lớn, những vật khác cũng không ít. Lúc này hắn tự nhiên không rảnh nhìn kỹ, bất quá bên trong có một quyển sách bìa vàng kim, khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Hắn lập tức lấy quyển sách ra, trên bìa ghi bốn chữ triện "Thông Thiên Ngự Linh Quyết" đập vào mắt hắn. Ngay lúc hắn chuẩn bị mở ra xem qua, thanh âm của Anh Vũ vang lên trong lòng.

“Thạch Đầu, không tốt, có chuyện lớn rồi, nhanh, nhanh!”

"Chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng!"

“Lại có thêm ba tên đạo sĩ mạnh hơn đang đuổi theo tới, cách nơi đây chưa tới trăm dặm rồi.”

Sau một khắc, một cảnh tượng lập tức hiện ra trong đầu Thạch Mục. Có ba tên đạo sĩ, tất cả đều cưỡi trên lưng linh mã đang bay nhanh qua mấy ngọn đồi núi, nhìn cảnh vật xung quanh thì chính là nơi hắn từng đi qua.

Trong ba người, người bên trái có ba chòm râu dài, khuôn mặt nho nhã; người chính giữa tướng mạo thanh kỳ, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm to lớn khắc hoa văn; bên phải là một đạo cô xinh đẹp.

Tuy rằng không thể cảm nhận được khí tức của ba người, nhưng từ cách ăn mặc, khí chất của cả ba, cùng tinh quang trong ánh mắt, có thể thấy được ba người này cùng với đạo nhân béo rõ ràng đều là cường giả Địa Giai!

“Thải Nhi, ta đi trước một bước, ngươi tìm cách tụ hợp với ta sau!” Thạch Mục sắc mặt tái mét, trong lòng rùng mình, vội vàng truyền âm qua tâm thần.

”Thạch Đầu, ngươi đi nhanh đi, tốc độ của bọn họ nhanh quá!” Thanh âm của Anh Vũ lần nữa truyền đến.

Thạch Mục cất quyển sách trong tay lại, lập tức lấy ra một tấm Ngân quang Phù Lục lóng lánh, bóp nát. Hắn lập tức bị một đoàn ngân quang bao lấy, quang mang lóe lên, lập tức ngay tại đó không còn một bóng người.

*****

Sau một khắc, ba đạo nhân xuất hiện trong phạm vi chiến trường này.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, thi thể tàn tạ nằm đầy trên mặt đất, cùng với binh khí tan nát. Tất cả những điều này khiến lông mày ba người chau lại.

"Lục Nhĩ Nhâm Khuyển!"

Đạo cô xinh đẹp lập tức bay lên, rơi thẳng xuống cạnh Lục Nhĩ Quái Khuyển bị một mũi tên xuyên thủng đầu, sắc mặt khẽ biến. Lập tức đưa mắt nhìn quanh, thân hình mấy lần chớp động, đã xuất hiện bên cạnh thi thể không đầu của một đạo nhân áo lam dáng người béo mập.

Rất nhanh, đạo sĩ vẻ mặt nho nhã cùng đạo sĩ tướng mạo thanh kỳ cũng xuống ngựa, đi tới. Đạo sĩ nho nhã lật tay, trong tay cầm một mặt gương đồng cổ kính. Quang mang trên gương đồng lóe lên, lập tức từ trong bắn ra một đạo Kim sắc hào quang mênh mông, quét khắp bốn phía.

Rất nhanh, nơi vị trí Thạch Mục biến mất, hiện ra những ngân sắc quang điểm dày đặc, rồi lóe lên, ngay lập tức toàn bộ tan biến vào không khí.

“Là Thuấn Di Phù, đã rời đi một khắc rồi, không có Lục Nhĩ Nhâm Khuyển, muốn đuổi kịp thật không dễ dàng.” Đạo sĩ nho nhã lắc đầu.

“Theo Tử Vong khí tức lưu lại nơi đây mà phán đoán, Vương sư đệ xác nhận đã chết trong tay Địa Giai Tử Linh sinh vật. Có thể dễ dàng triệu hồi Tử Linh sinh vật thực lực như thế, lại có thể Nhất kích tất sát sáu tên tinh anh đệ tử Phong Ma Điện, xem ra đúng là Liễu Ngạn không sai.” Đạo cô xinh đẹp nói.

“Tên Liễu Ngạn này đúng là kỳ tài ngút trời, không chỉ tu vi Thuật Sĩ đã đạt đến Vọng Nguyệt Cảnh, e rằng võ đạo tu vi cũng đã đạt Địa Giai.” Đạo sĩ nho nhã nói.

“Hừ, lần này nếu không phải Vương sư đệ tham công mạo hiểm, làm sao có thể vẫn lạc tại nơi rừng núi hoang vắng này? Thật sự là gieo gió gặt bão. Nếu bốn người chúng ta hợp lực, há có thể để tên Liễu Ngạn kia đào tẩu!” Đạo sĩ tướng mạo thanh kỳ hừ lạnh nói.

“Hiện tại nói những lời này thì có ích lợi gì, việc đã đến nước này rồi, hay là trước cứ trở về phục mệnh đi.” Đạo sĩ nho nhã nói.

Ba người đem thi thể đệ tử Thông Thiên Giáo xung quanh chôn vùi, rồi hỏa táng thi cốt đạo nhân béo cẩn thận gói lại, mới lần nữa lên ngựa, dọc theo hướng đã đến, nhanh như điện chớp mà đi.

*****

Trên một ngọn núi trụi lủi, Thạch Mục đứng trên đỉnh, ánh mắt hướng về phía trước nhìn lại.

Xa xa giữa không trung, một chấm đen xoay tròn một hồi, lập tức hướng về phía Thạch Mục bay tới, rất nhanh đã đến gần, rồi hạ xuống. Là một con Anh Vũ lông nhiều màu, đúng là Thải Nhi. Thải Nhi phe phẩy cánh, đã rơi vào trên bờ vai Thạch Mục.

"Thạch Đầu, không có phát hiện tung tích truy binh." Thải Nhi nói.

Thạch Mục khẽ gật đầu, thông qua tầm mắt của Thải Nhi, hắn cũng đã thấy rõ.

Tính đến nay, đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày hắn chém giết tên Địa Giai trưởng lão Thông Thiên Tiên Giáo kia. Thời gian đầu, hắn luôn ở trong trạng thái lo lắng đề phòng. Tuy rằng vận khí của hắn không tệ, Thuấn Di Phù đã truyền tống hắn đi một khoảng cách xa về phía Bắc, nhưng hắn không biết những tên đạo sĩ của Thông Thiên Tiên Giáo kia lại có thủ đoạn gì truy đuổi theo dõi tiếp. Dù sao với thực lực của hắn, nếu thật sự bị ba tên Địa Giai cường giả đuổi theo, mặc dù có Yên La ra tay, cũng chưa chắc đã thoát được. Huống hồ, Yên La lúc này lại có chút cổ quái, đối với triệu hoán của hắn đã có chút xa cách rồi.

Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn không dám đi trên đại lộ, chuyên đi đường mòn, dần dần hướng về phía Bắc, nơi Thiên Ma Tông mà đi. Ngay trong lúc này, hắn thông qua tầm mắt Thải Nhi, mấy lần phát hiện rất nhiều đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo qua lại, nhưng nhìn bộ dạng, tựa hồ cũng không biết hành tung của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này hắn đã ở trong phạm vi của Đại Tần Quốc. Đại Tần Quốc cùng Lục Sơn Vương Triều nằm kề biên giới, đều là những quốc gia trung đẳng tương tự nhau. Nếu Lục Sơn Vương Triều tôn sùng Thông Thiên Tiên Giáo, thì Đại Tần Quốc cũng có quốc giáo riêng, là Thiên Ma Tông.

Thông Thiên Tiên Giáo cùng Thiên Ma Tông đối lập nhau, quan hệ tuy không gay gắt như với Minh Nguyệt Giáo, nhưng đệ tử hai bên trong tình huống bình thường cũng sẽ không tùy tiện tiến vào lãnh thổ của đối phương. Đến được nơi này, Thông Thiên Tiên Giáo chắc cũng không dám đuổi tới.

Trong lòng Thạch Mục thở phào một hơi, hắn nhảy xuống ngọn núi, hướng về phía Bắc mà đi.

"Thạch Đầu, chúng ta đi đến Thiên Ma Tông sao?" Thải Nhi hỏi.

“Phải, nơi đó là tổng đàn của Hắc Ma Môn, đi đến đó sẽ không cần lo lắng bị truy sát nữa.” Thạch Mục nói.

Thải Nhi lập tức cao hứng, lá gan nó vốn không lớn, việc chờ đợi lo lắng suốt thời gian qua quả thực rất gian nan đối với nó.

“Bất quá Thạch Đầu, càng đi lên phương Bắc hình như càng lạnh a.” Thải Nhi bỗng rụt cánh, khép chặt thân mình không chừa một kẽ hở.

“Là thế này, chúng ta bây giờ vẫn chưa vào Đại Tần Quốc. Nghe nói càng lên phương Bắc, quanh năm tuyết trắng khắp nơi, cho nên Đại Tần Quốc lại được mệnh danh là ‘Quốc gia Băng Tuyết’.” Thạch Mục lật tay lấy ra địa đồ, nói.

“Ai... Nhưng mà ta sợ lạnh nhất mà...” Thải Nhi phàn nàn nói.

Thạch Mục không để ý đến Thải Nhi, nhìn địa đồ xác nhận phương hướng, nhanh chóng bước đi về phía trước. Thời gian bây giờ cách Ma Dương Đại Điển của Thiên Ma Tông đã không còn nhiều nữa, nếu muốn tham gia thì phải tranh thủ thời gian gấp rút lên đường rồi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc, Thạch Mục tiến vào Đại Tần Quốc đã được nửa tháng. Càng đi lên phương Bắc, địa thế dần dần bằng phẳng. Lúc này chưa đến tiết thu đông nhưng thảm thực vật xanh đã rất ít ỏi, chỉ có thể thấy những thân cành trụi lủi, nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn gặp những bông tuyết tung bay.

Thạch Mục đứng trên một ngọn đồi cao nhìn ra phía trước, cách đó vài dặm là một tòa thành trì cực lớn. Từ bản đồ hắn biết được tòa thành trì này tên là Gia Hà Quan, đây là tòa thành lớn nhất kể từ khi hắn tiến vào Đại Tần Quốc.

Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN