Trung niên nhân mang vẻ âm hiểm cảm nhận được thần thức dò xét của Thạch Mục, gã cười lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào, mở miệng hỏi:
"Tiểu tử, ngươi tên là Thạch Mục phải không?"
"Không sai." Thạch Mục đáp thẳng.
"Thạch Đầu, ngươi xem ống tay áo của hắn kìa!" Thải nhi túm chặt lấy quần áo của Thạch Mục, truyền âm qua tâm niệm cho họ Thạch, nói.
Thạch Mục dời mắt sang ống tay áo của trung niên nhân kia, chỉ thấy chỗ đó thêu một đồ án mặt quỷ nho nhỏ.
"Các hạ là người của Thiên Ma Tông?" Trước đây hắn còn có chút ngờ vực, giờ đây đã tin chắc.
"Đúng vậy, lão phu chính là Đường chủ trấn thủ Gia Hà Quan. Không thể tưởng tượng được ngươi là dư nghiệt của Minh Nguyệt Giáo, vậy mà lại dám trắng trợn lộ diện ngay trong quốc cảnh Đại Tần ta. Lá gan đúng là rất lớn!" Trung niên nhân kia cười nói.
"Dư nghiệt của Minh Nguyệt Giáo? Có phải các hạ đã hiểu lầm điều gì hay không? Thạch mỗ không phải người của Minh Nguyệt Giáo, mà là đệ tử Hắc Ma Môn ở bán đảo phía đông Đại Lục. Đó cũng là một trong số các chi nhánh của Thiên Ma Tông. Lần này tại hạ đến tổng đàn Thiên Ma Tông là để tham gia Ma Dương Đại Điển cơ mà?" Thạch Mục khẽ giật mình, nói.
"Đệ tử Hắc Ma Môn?" Trung niên nhân kia vừa nghe Thạch Mục nói xong thì hơi sững sờ.
Chẳng qua ngay lập tức, gã lại cười lạnh một tiếng, nói:
"Đừng hòng dùng lời ngon tiếng ngọt mà qua mặt! Trong cuộc Đấu Giá Hội Thăng Tiên ở thành Thiên Ngu vừa rồi, việc ngươi triệu hoán Quỷ Vương tàn sát vô số nhân tộc đã sớm lan truyền khắp Đông Châu Đại Lục. Hôm nay, các tông đã liên thủ ban hành Thiên Đạo Tập Sát Lệnh, treo thưởng truy nã và tiêu diệt dư nghiệt tà giáo Minh Nguyệt các ngươi. Mà tên của ngươi cũng có ở trong đó!"
Trung niên nhân kia nói xong, ngọc giản trong tay gã lập tức tỏa sáng, ngưng tụ thành một màn ánh sáng. Trên đó bỗng hiện ra hình ảnh Thạch Mục, kèm theo vài dòng chữ nhỏ, nội dung y hệt lời trung niên nhân kia vừa nói. Phía dưới cùng còn có ghi nội dung treo giải thưởng: một vạn Linh Thạch, một lọ Thấu Hồn Đan, một kiện Linh Khí thượng phẩm!
Trong lòng họ Thạch chấn động, tình huống này hắn quả thật không lường trước được.
"Thôi được, nói ngươi biết những thứ này, coi như cho ngươi chết cũng phải hiểu rõ. Giờ thì, nạp mạng đi." Trong tay trung niên nhân kia bỗng lóe lên hào quang, một cây Pháp Trượng màu vàng đất xuất hiện. Một luồng Pháp lực chấn động cực kỳ cường đại từ đó tỏa ra.
Thạch Mục thấy thế, trong nháy mắt, ánh mắt hắn đã khôi phục sự thanh tỉnh. Dù sao cũng phải ứng phó xong tình huống trước mắt đã.
"Thải nhi, ngươi trước né tránh một chút lên không trung. Trong chiến đấu ta chẳng thể phân thần quan tâm đến ngươi." Thạch Mục truyền âm cho Thải nhi.
Thải nhi vội vàng đáp ứng một tiếng, giương cánh bay vút về phía không trung.
Oanh!
Trên thân Thạch Mục bỗng bùng lên hào quang đỏ thẫm. Cả người dường như biến thành một ngọn lửa đỏ rực, thiêu đốt hừng hực.
"A, không thể tưởng được tu vi võ đạo của ngươi cũng không tệ, chẳng qua..." Trong mắt trung niên nhân kia lóe lên quang mang kỳ lạ, Pháp Trượng trong tay gã vung lên.
Mặt đất dưới chân Thạch Mục bỗng chấn động. Một khắc sau, từ dưới chân hắn đột nhiên phun ra hào quang vàng rực, tạo thành một Pháp Trận màu vàng đất, bao trùm lấy thân thể hắn. Thân thể Thạch Mục lún xuống, từng luồng lực áp bách cường đại từ ánh hào quang vàng óng truyền tới. Khiến cả người hắn như lún vào bùn lầy, thân thể muốn nhúc nhích một chút cũng vô cùng khó khăn. Sắc mặt họ Thạch đại biến, toàn lực vận chuyển Chân Khí trong cơ thể khiến ánh sáng màu đỏ ngoài thân dâng lên cuồn cuộn, nhưng vẫn vô dụng.
Lực áp bách từ Pháp Trận tỏa ra càng ngày càng lớn. Trên mặt đất cách đó không xa bỗng lóe lên ánh vàng, một thanh Ngọc Như Ý màu vàng từ từ lộ ra.
"Thì ra là thế..."
Trong lòng khẽ giật mình, Thạch Mục thầm mắng mình quá chủ quan, vậy mà không hề chú ý tới trung niên nhân kia đã ra tay từ lúc nào.
"Bên trong thanh Hoàng Hoàng Như Ý này của lão phu có ẩn chứa "Hoàng Tuyền Lao Lung". Dù là võ giả Địa Giai cũng nhất thời nửa khắc khó mà thoát ra được. Tiểu tử, hết hy vọng đi!" Trung niên nhân kia cạc cạc cười lên một tiếng quái dị. Sau đó sau đầu gã lóe lên một vòng hào quang, sáu hư ảnh tinh thần lập tức hiện ra, đồng thời miệng gã lẩm nhẩm chú ngữ, Pháp Trượng trong tay đại phóng hào quang vàng rực. Quanh người Thạch Mục lập tức hiện ra vô số đoàn sáng màu vàng đất, theo từng tiếng chú ngữ tụng niệm của trung niên nhân kia mà nhao nhao đổ dồn về phía hắn.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một luồng khí tức thuộc tính Thổ nồng đậm ập tới. Trong lòng kinh hãi, chẳng qua thân thể dù không thể nhúc nhích nhưng hắn vẫn có thể thi triển Pháp thuật. Một khắc sau, đầu hắn đã có thể cử động, từ trong miệng liên tục phun ra từng đoàn bạch khí, nhao nhao đánh về phía những đoàn sáng màu vàng đang bay tới kia.
Tiếng nổ "Oanh long long" vang lên liên hồi!
Khí Bạo Thuật nổ tung hết cái này tới cái khác, nhưng những đoàn sáng màu vàng nọ lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Chúng nó dễ dàng xuyên thấu qua những khí lưu bạo tạc này, đánh thẳng lên thân Thạch Mục.
Rắc rắc rắc!
Trên cánh tay Thạch Mục hiện lên một lớp vỏ nham thạch, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân. Mấy hơi thở sau, cả người Thạch Mục đã biến thành một pho tượng nham thạch, đứng lù lù trên mặt đất.
Trung niên nhân kia nhẹ nhàng thở hắt ra, tay gã vung lên, thanh Ngọc Như Ý vàng óng kia bay vụt trở về, rơi xuống trong tay gã. Pháp Trận màu vàng trên mặt đất cũng theo đó mà tiêu tán đi. Sắc mặt hơi trắng bệch, hiển nhiên việc phải thi triển bí thuật này cũng khiến gã tiêu hao khá lớn.
"Thần thông của Phùng trưởng lão thật sự là quảng đại, Pháp lực vô song!" Nam tử trẻ tuổi cao gầy lập tức tâng bốc.
"Đó là đương nhiên! Chỉ là một tên tiểu tặc mà thôi, có lão phu ra tay tự nhiên là dễ như trở bàn tay." Trung niên nhân kia tự đắc cười to nói.
Chẳng qua trong lòng gã cũng có chút kỳ lạ, vì sao Thạch Mục không triệu hoán Sinh Vật Tử Linh ra tác chiến? Nếu như vậy, có khi gã còn phải mất một phen tay chân mới được. Nhưng dù sao, giờ đây gã đã dùng Thạch Hóa Thuật khốn trụ đối phương rồi. Mà thuật này lại là một loại Pháp thuật đẳng cấp cao, hơn nữa còn là một trong những tuyệt kỹ thành danh của gã, không phải loại Pháp thuật tầm thường mà người bình thường có thể phá giải.
"Thôi được, giải tên này về quan trước đã rồi tính sau." Trung niên nhân kia khoát tay áo, phân phó nói.
Hai gã nam tử trẻ tuổi đáp ứng, liền đi về phía Thạch Mục. Nhưng bất chợt, vào khoảnh khắc này, một tiếng "Rắc rắc" nhè nhẹ truyền đến. Thạch điêu do Thạch Mục biến thành đột nhiên rạn nứt, vết rạn trong nháy mắt đã lan tràn đến toàn thân.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt trung niên nhân kia đại biến. Nhưng gã còn chưa kịp làm gì thì thạch điêu đã "Ầm ầm" nổ tung, đá vụn bay đầy trời, văng tứ tán.
Hai tên đệ tử trẻ tuổi của Thiên Ma Tông là kẻ đứng mũi chịu sào, thân thể bị vô số mảnh đá vỡ găm vào, miệng hét thảm, bị hất bay văng về phía sau.
Bên trong làn mưa đá, thân hình Thạch Mục lảo đảo hiện ra, toàn thân bao trùm bởi một tầng lân giáp màu đen.
"Grào!"
Thạch Mục hét lớn một tiếng, Vẫn Thiết Mạch Đao trong tay phải bùng lên ánh lửa hừng hực. Tiếp đó cánh tay run lên, một đạo đao quang hình bán nguyệt được chém ra, bổ về phía trung niên nhân kia. Đồng thời tay trái hắn lóe lên ánh sáng vàng, một lá Phù lục lóng lánh kim quang chợt xuất hiện. Lá phù này đúng là thứ hắn cướp được từ trên người tên béo Thông Thiên Tiên Giáo kia. Đây là một lá Truyền Tống Không Gian Phù lục, phẩm chất còn cao hơn cả lá Thuấn Di Phù mà hắn có.
Thạch Mục bóp nát lá Phù lục màu vàng, một đoàn kim quang bao trùm lấy thân thể hắn. Một tiếng trầm đục truyền ra, thanh Ngọc Như Ý trong tay trung niên nhân kia lóe lên ánh sáng màu vàng, đánh nát đao quang bán nguyệt. Chẳng qua giờ phút này thân ảnh Thạch Mục đã hoàn toàn thu vào trong kim quang, biến mất vô tung.
"Đáng chết!" Trung niên nhân kia giận dữ.
Lúc này, hai tên đệ tử kia mới loạng choạng bò dậy. Cả hai bị thương không nghiêm trọng lắm. Tên thanh niên cao gầy liếc nhìn trung niên nhân kia, thấy đối phương đang nổi nóng, thức thời không nói gì.
"Thúc thúc, tên Thạch Mục kia sao có thể cưỡng ép thoát khỏi phong ấn hóa đá của người được? Hơn nữa, lúc cuối hắn đã làm sao vậy?" Thanh niên lông mày mảnh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này bất chợt hỏi.
Kẻ này mày mắt dài nhỏ, khuôn mặt thoáng nhìn có vài nét hơi giống trung niên nhân kia.
"Đây là một trong những bí thuật của Man tộc Đông Hoang Nguyên. Thông qua Thú Hồn phong ấn trong người, trong chiến đấu có thể mượn nhờ lực lượng của Hung Thú để cường hóa thân thể." Trung niên nhân kia suy nghĩ một chút, nói.
"Không ngờ kẻ này không chỉ đồng tu Võ, Pháp mà còn biết nhiều loại bí thuật đến vậy. Giáo đồ của Minh Nguyệt Giáo đều như vậy cả sao?" Thanh niên lông mày mảnh hỏi.
"Nếu không có chút thủ đoạn thì làm sao có thể chỉ dựa vào vài người mà dám ngay dưới mí mắt Thông Thiên Tiên Giáo quấy phá thành Thiên Ngu đến long trời lở đất như vậy. Khiến không ít các đệ tử thiên tài đến trước để tham gia Thăng Tiên Đại Điển chết oan chết uổng. Trong những người này vốn có không ít kẻ sẽ trở thành lứa đệ tử mới của Thông Thiên Tiên Giáo. Tổn thất lần này của Thông Thiên Giáo không thể nói là không lớn. Hiện tại Thông Thiên Tiên Giáo nguyên khí đại thương, uy vọng giảm mạnh." Trung niên nhân kia nói.
"Vậy xem ra đây là chuyện tốt với Thiên Ma Tông chúng ta phải không!" Thanh niên lông mày mảnh hỏi.
"Thông Thiên Tiên Giáo gặp biến cố lần này là chuyện tốt đối với Thiên Ma Tông. Chẳng qua tà giáo Minh Nguyệt này là địch nhân chung của Thiên Ma Tông lẫn Thông Thiên Tiên Giáo, không thể không đề phòng." Trung niên nhân kia nói.
"Đáng tiếc, lại để tên Thạch Mục kia chạy mất rồi..." Thanh niên lông mày mảnh khẽ thở dài.
"Về Quan thôi." Trung niên nhân im lặng trong chốc lát, không có ý đồ đi tìm kiếm Thạch Mục mà vung tay lên, dẫn theo hai người đi về phía Gia Hà Quan.
Lá Phù lục màu vàng tiểu tử họ Thạch kia vừa thi triển là một loại Truyền Tống Phù đẳng cấp cao, khoảng cách truyền tống khá xa. Chỉ dựa vào một mình gã muốn tìm được Thạch Mục, cơ bản là không thể.
...
Trong một khe núi cách đó gần trăm dặm, hư không lóe lên, một bóng người hiện ra, đúng là Thạch Mục. Hắn nhìn quanh mấy lượt, phát hiện đây chỉ là một khe núi hoang vu thì không khỏi nhẹ nhõm thở hắt ra. Tâm niệm khẽ động, lớp vảy rắn trên thân nhanh chóng rút đi, giải trừ biến thân hóa thú.
Thạch Mục im lặng đứng yên tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Không ngờ, giờ đây hắn lại trở thành kẻ bị Thông Thiên Tiên Giáo cùng Thiên Ma Tông liên thủ truy nã. Chỉ sợ việc này là do mấy lần hắn tiếp xúc với đám người Liễu Ngạn mà bị liên lụy. Hoặc cũng có thể là do vị công chúa Nguyệt Nghê kia. Nhưng giờ đây nghĩ những điều này cũng đã vô dụng, may mắn là hắn cuối cùng cũng không bị bắt được.
Chẳng qua kể từ đó, hắn hầu như không còn cách nào đặt chân lên lãnh thổ Lục Sơn vương triều cùng Đại Tần Quốc nữa. Linh Khí cùng Linh Thạch treo thưởng quá sức mê người, e rằng ngay cả cường giả Địa Giai cũng phải động tâm. Đáng tiếc, cuối cùng ý định tiến về Thiên Ma Tông tham gia Ma Dương Đại Hội cũng đành hủy bỏ.
Rất lâu sau, hắn thở dài một hơi.
Vào khoảnh khắc này, trên bầu trời xa xa xuất hiện một chấm đen đang nhanh chóng bay tới. Sau một lát nó đã tới chỗ khe núi, đúng là Thải nhi.
"Phù phù... Mệt chết ta rồi..." Thải nhi đậu xuống bờ vai Thạch Mục, thở hồng hộc, bắt đầu mở miệng phàn nàn.
"Thạch Đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại trở thành người của Minh Nguyệt Giáo?" Thải nhi định thần một chút, lập tức hỏi.
"Ta làm sao biết! Có thể là do mấy lần ta tiếp xúc với đám người Liễu Ngạn mà bị liên lụy." Thạch Mục nói.
"Vậy sau này phải làm sao đây? Chẳng lẽ từ nay về sau ngươi cứ bị truy sát mãi thế này sao?" Thải nhi kêu to.
"Hiện tại xem ra đúng là vậy." Thạch Mục cân nhắc một chút, nói.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư