“Thạch Mục, nếu không thì chúng ta quay về Hắc Ma Môn đi?” Thải nhi nói.
“Không thể quay về được nữa rồi.” Thạch Mục nhìn về chân trời phía xa, khẽ đáp.
Giờ phút này, Hắc Ma Môn – với tư cách là chi nhánh của Thiên Ma Tông – hẳn là đã nắm bắt được đôi chút phong thanh. Nếu hắn trở về, chỉ e sẽ chuốc lấy không ít phiền phức.
Huống hồ, từ khi chứng kiến sự phồn hoa của Thiên Ngu thành cùng với Lục Sơn vương triều cường giả nhiều như mây tụ, hắn mới khắc sâu nhận ra hoàn cảnh tu luyện cùng tài nguyên có ảnh hưởng to lớn thế nào đến tu vi. Mà tài nguyên bán đảo Đông Châu thật quá đỗi thiếu thốn. Khi mới bái Lệ Thương Hải làm sư, chí hướng của hắn là trở thành một võ giả Tiên Thiên; sau khi gia nhập Hắc Ma Môn, mục tiêu đó đã là một cường giả Địa Giai. Nhưng hiện nay, sau khi gặp được Tiên Nhân cao cao tại thượng trong đại hội Nghênh Tiên ở Thiên Ngu thành, thì mục tiêu này lại một lần nữa thay đổi long trời lở đất.
Giống như Tây Môn Tuyết đã từng nói:
“Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn dừng bước tại Địa Giai? Sau đó ngồi chờ thọ nguyên cạn kiệt?”
Đương nhiên là không!
Dù hôm nay, vì đủ mọi nguyên nhân mà không cách nào lưu lại Lục Sơn vương triều hay Đại Tần Quốc, nhưng hắn tuyệt không cam tâm cứ thế quay về Hắc Ma Môn! Hắn đã hứa với mẫu thân mình rằng, hắn phải trở thành võ giả cường đại nhất thế gian này! Dù con đường phía trước có khó khăn đến thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ lùi bước. Đối diện với sự hiểu lầm cùng lệnh truy nã của Thông Thiên Tiên Giáo và Thiên Ma Tông, hắn cảm thấy bất lực. Đối với những kẻ đó, dù hắn thực sự không phải hung thủ, nhưng nếu đã lỡ giết thì cứ như vậy mà định tội, chẳng có gì to tát. Nếu hắn có thực lực cường đại, đám người kia làm sao dám tùy tiện làm càn như thế, đến một cơ hội thanh minh cũng không ban cho hắn? Chỉ khi đủ cường đại, hắn mới có thể một lần nữa nhìn thấy bóng hình mà hắn ngày đêm thương nhớ kia. Dẫu cho, ở vị trí hắn hôm nay, điều đó vẫn xa vời đến nỗi không thể chạm tới…
Thạch Mục suy tư miên man, trong lòng khẽ phiền muộn. Hắn thu hồi tầm mắt, nói:
“Kế tiếp đi đâu, để ta suy nghĩ kỹ lưỡng rồi sẽ nói. Trước mắt cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đã.”
Thải nhi khẽ gật đầu, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Thạch Mục đảo mắt nhìn quanh, đôi mắt khẽ sáng lên, thân hình hắn chớp động mấy cái, thoáng chốc đã hiện ra dưới một chân núi không xa. Trước mặt hắn là một cửa sơn động chỉ đủ một người đi qua. Sơn động cũng không sâu, bên trong lộ ra khá sạch sẽ. Thạch Mục từ phụ cận chuyển đến mấy tảng đá lớn, che kín cửa động. Lại dùng Phù lục bố trí một Pháp trận dò xét đơn giản, lúc này mới yên tâm ngồi xuống.
Thải nhi không muốn ở trong sơn động, nó muốn ở bên ngoài. Thạch Mục dặn dò nó vài câu liền để nó bay đi. Dù sao nó ở bên ngoài thì cũng có thể cảnh giới xung quanh cho hắn.
Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, không nghỉ ngơi ngay mà lấy một giới chỉ màu vàng từ trên tay xuống.
Chiếc giới chỉ này chính là chiếc hắn đoạt được từ tên béo Địa Giai của Thông Thiên Tiên Giáo. Trong khoảng thời gian này, vì luôn vội vàng chạy trốn nên hắn mới chỉ nhìn lướt qua, còn chưa kịp xem xét kỹ lưỡng đồ vật bên trong. Thần thức hắn thăm dò vào trong giới chỉ, sau một lát, đuôi lông mày nhướn lên, lộ ra vẻ vui mừng. Một lát sau, vẻ vui mừng trên mặt hắn càng lúc càng đậm.
Một khắc sau, Thạch Mục mới mở to mắt, thở ra một hơi dài. Trong giới chỉ, đại bộ phận là các loại khoáng thạch không đáng giá, còn có chút tài liệu từ thân Yêu thú. Thứ khiến hắn hưng phấn nhất, dĩ nhiên là một đống lớn Linh Thạch đủ mọi màu sắc kia rồi. Trong đó, Linh Thạch hạ phẩm chiếm đa số, cũng có không ít Linh Thạch trung phẩm, tổng cộng lại có ít nhất khoảng một vạn Linh Thạch hạ phẩm.
Điều này làm cho Thạch Mục mừng như điên. Tên đạo nhân béo này mang theo nhiều Linh Thạch tùy thân như vậy, cuối cùng lại tiện nghi cho hắn một cách vô ích.
Phải biết rằng, ở Hắc Ma Môn, với thân phận học đồ Thuật Sĩ như hắn, mỗi năm cũng chỉ được cung phụng ba khối Linh Thạch hạ phẩm; dù là Thuật Sĩ Linh Giai, cũng không quá mười khối. Nếu muốn tích lũy được lượng Linh Thạch nhiều đến vậy, đó là điều gần như không thể nào. Dù dựa vào nghề chế Phù của hắn, muốn có số Linh Thạch này cũng phải cày bừa ít nhất mười năm trời. Nhưng làm vậy sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến việc tu luyện của hắn.
Trừ Linh Thạch ra, vẫn có mấy kiện Pháp Khí đao kiếm phẩm cấp bình thường, cùng với một ít đan dược, Phù lục thường dùng. Hắn chuyển hết số Linh Thạch, Pháp Khí cùng đan dược này vào Trần Miểu Giới, còn những tài liệu tạp nham thì vẫn giữ lại trong giới chỉ màu vàng.
Làm xong hết mọi thứ, hắn vung tay lên, lòng bàn tay chợt lóe ánh vàng. Trong tay hắn xuất hiện một quyển sách bìa màu vàng kim cùng một thanh kiếm nhỏ cũng màu vàng kim. Đây chính là ‘Thông Thiên Ngự Linh Quyết’ và chuôi Linh Khí ‘Kim Tiền Kiếm’.
Trước đó, khi còn trên đường, hắn đã đọc vội qua một lần. Hắn phát hiện quyển Thông Thiên Ngự Linh Quyết này chính là một Pháp môn chuyên dùng để tế luyện Linh Khí của Thông Thiên Tiên Giáo. Ngoài việc ghi chép cách thức tế luyện Linh Khí, thu nó vào trong cơ thể để ân cần chăm sóc, còn có một bộ Pháp môn phân hóa thần thức, khống chế Linh Khí.
Trong thời gian kế tiếp, một tay Thạch Mục cầm Kim Tiền Kiếm, một bên đọc Thông Thiên Ngự Linh Quyết. Thi thoảng, hắn lại nâng Kim Tiền Kiếm lên trước mắt, cẩn thận đối chiếu phỏng đoán, rồi xuất ra thần thức tiến vào trong thân kiếm. Một canh giờ sau, Thạch Mục mới buông quyển sách xuống, trong mắt hiện rõ vẻ hiểu biết. Căn cứ theo những gì ghi chép trong sách, ngày đó khi tên Đạo sĩ béo kia bị Yên La đánh chết, thanh Linh Khí này đã trở thành vật vô chủ, Linh tính uẩn dưỡng trong đó cũng tùy theo mà tiêu tán hơn phân nửa. Vì vậy, trước hết phải nhỏ máu nhận chủ, sau đó dùng thần thức tế luyện mới có thể một lần nữa ngự sử kiếm này. Mà muốn nó khôi phục uy năng như thuở ban đầu, thì phải thu nó vào trong cơ thể mà ân cần chăm sóc mới được.
Suy nghĩ một chút, Thạch Mục dựa theo ghi chép trong Thông Thiên Ngự Linh Quyết, trước hết nhỏ máu nhận chủ thanh Kim Tiền Tiểu Kiếm, sau đó lại thả ra một luồng thần thức tiến vào bên trong Kim Tiền Kiếm, bước đầu thử tế luyện.
Quá trình này giằng co mất hai canh giờ. Cuối cùng, Thạch Mục cũng có thể khiến thần trí mình hòa hợp với thanh kiếm này. Thạch Mục nhìn lại thanh đoản kiếm Kim Tiền trong tay, thúc giục thần thức. Phù văn mặt ngoài Kim Tiền Đoản Kiếm sáng rỡ, phát ra tiếng “Oonggg” rồi từ trong tay lao vọt ra, lơ lửng trước người.
Tâm niệm Thạch Mục vừa động, trong tay bấm kiếm quyết, lăng không chỉ một cái, Kim Tiền Đoản Kiếm liền hóa thành một đạo kiếm ảnh màu vàng, bắn vút ra ngoài. Ngón tay vừa thu lại, kiếm ảnh màu vàng tùy theo bay trở về, lượn vòng quanh thân hắn.
Thạch Mục thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng. Một khắc sau, hắn há miệng khẽ quát: “Thu!” Tiểu kiếm màu vàng liền lóe lên, trực tiếp bay vào trong miệng hắn.
Theo như trong sách kể lại, chỉ cần thu kiếm này vào trong cơ thể rồi ân cần chăm sóc thật tốt, nó sẽ dần dần khôi phục Linh tính. Về sau, trong chiến đấu, nếu ở bên bờ nguy hiểm, có thể thúc giục nó xuất ra ngăn địch.
Nói đi cũng phải nói lại, trận kịch đấu hôm nay với tên trung niên nhân âm kiêu của Thiên Ma Môn kia đã khiến hắn lý giải sâu sắc hơn về sự cường đại của Linh Khí. Nếu hắn cũng có một thanh Linh Khí có thể tùy ý điều khiển, phối hợp với võ kỹ của bản thân, hắn tự tin có thể giết chết đối phương chỉ trong thời gian ngắn, không cần phải chật vật chạy trốn như vậy nữa rồi.
Thạch Mục hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, lập tức chậm rãi nhắm mắt, ngồi xuống thổ nạp.
Lần này hắn tọa thiền một ngày một đêm.
Ngày hôm sau trời còn chưa hửng sáng, Thạch Mục đã trực tiếp đi ra sơn động, đi như bay về phía ngọn núi cao nhất gần đó.
Một lát sau, trên đỉnh ngọn núi.
Lúc này, mặt trời mới chỉ nhú lên ở đường chân trời phía Đông, rặng mây đỏ từ từ dâng lên, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Thạch Mục tìm một chỗ cao nhất, tứ chi chạm đất, bày ra tư thế Hấp Nhật Thức. Hắn nhìn ráng mây phương Đông, lông mày bỗng nhiên khẽ nhíu lại.
Hấp Nhật Thức không giống với Thôn Nguyệt Thức. Sau khi phụ trợ hắn ngưng tụ khí phôi trong cơ thể, dù hắn liên tục tu luyện không ngừng nhưng hiệu quả cũng không được vừa ý cho lắm. Khác với dự đoán, nó cũng không giúp chân khí hắn tăng trưởng quá mức. Trong lòng Thạch Mục có chút buồn bực, chẳng qua mỗi ngày, một khi có thời gian hắn vẫn kiên trì tu luyện.
Chân trời phương Đông càng lúc càng sáng, vầng mặt trời đỏ rực như lửa từ từ dâng lên. Rất nhanh, Thạch Mục tiến vào cảnh trong mơ, thể xác và tinh thần hơi hoảng hốt, đã hóa thân thành một con khỉ trắng.
Thạch Mục đảo mắt nhìn quét xung quanh, trong lòng khẽ động.
Khỉ trắng dường như có chút bất đồng so với ngày xưa. Lúc này, bản thân nó đang ở trên một ngọn núi cao chót vót, một vầng mặt trời chói mắt treo ở phía chân trời, thoạt nhìn như một cái mâm ánh sáng cực lớn, vươn tay là có thể chạm tới.
Hai tay khỉ trắng chống xuống đất, đầu ngẩng cao, miệng khẽ nhếch, bắt đầu hô hấp thổ nạp. Giữa không trung hiện ra từng đốm sáng vàng, theo khỉ trắng hô hấp, liền từ từ kéo đến. Nhưng chúng không dung nhập vào trong cơ thể khỉ trắng, mà dần dần hội tụ lại trước người nó, hóa thành một cái hư ảnh mặt trời màu vàng. Khỉ trắng đại hỉ, há miệng khẽ hít vào, hư ảnh mặt trời màu vàng bay vào trong miệng nó. Trên mặt khỉ trắng lập tức lộ ra vẻ thống khổ. Hư ảnh mặt trời kia cực kỳ nóng bỏng, nuốt vào miệng như nuốt lửa, nó vội vàng phun ra.
Hư ảnh mặt trời màu vàng tản mát ra hào quang lập lòe, từng trận chấn động năng lượng tinh khiết từ đó tản mát ra, thoạt nhìn mê người lạ thường. Khỉ trắng vò đầu bứt tai, chi… chi… kêu loạn cả lên, không cam lòng nhìn hư ảnh mặt trời màu vàng trước mặt. Sau khi do dự một chút, nó lại một lần nữa hé miệng khẽ hít vào, nuốt hư ảnh màu vàng vào trong miệng. Hư ảnh vừa vào miệng, trên mặt nó lại một lần nữa lộ ra vẻ thống khổ, rất nhanh lại phun hư ảnh màu vàng ra. Chẳng qua lần này nó lại chịu đựng được lâu thêm mấy hơi thở, khoang miệng dường như đã hơi thích ứng được với nhiệt độ nóng bỏng kia. Khỉ trắng thổi phù phù phù mấy cái. Một lát sau, nó lại tiếp tục hút hư ảnh kia vào trong miệng. Lần này, thời gian nó chịu đựng được càng lâu, mãi mới phun hư ảnh ra. Làm thêm vài lần như vậy, rốt cuộc trong một lần, khỉ trắng hút hư ảnh vào miệng rồi một hơi nuốt ực xuống bụng.
Hư ảnh chui vào cơ thể, lập tức hóa thành một cỗ nhiệt lưu vô cùng nóng bỏng, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong tất cả xương cốt tứ chi, kỳ kinh bát mạch, rồi điên cuồng vận chuyển khắp nơi. Khỉ trắng chỉ cảm thấy kinh mạch trong cơ thể bỗng nhiên trở nên trướng căng nóng rực, dường như cao thấp trong ngoài toàn thân đều đang bị lửa nóng nung đốt. Thống khổ khó chịu không nói nên lời, nó không khỏi hai tay ôm đầu, tại chỗ lăn qua lộn lại. Tất cả biểu lộ trên mặt đều hiện rõ sự cực kỳ thống khổ.
Không biết đã qua bao lâu, loại cảm giác này mới dần dần tiêu tán.
Chẳng qua giờ phút này, khỉ trắng đã thở hồng hộc, một bộ dạng hư thoát sắp chết đến nơi. Nhưng vào lúc này, trong óc nó chợt lóe lên ánh vàng. Từng đốm sáng vàng hiển hiện ra, sau đó nhanh chóng ngưng tụ, vài hơi thở sau liền hóa thành một tinh hạt hình tròn màu vàng.
Trên ngọn núi, thân thể Thạch Mục chấn động, mở mắt.
Giờ phút này, Thái Dương đã hoàn toàn mọc lên từ phương Đông, treo trên không trung, ánh nắng soi rọi xung quanh, bao phủ lên cảnh vật một tầng sáng vàng rực.
Thạch Mục nhíu mày. Lần này, thời gian đi vào giấc mộng tu luyện Thôn Nhật Thức dài hơn so với bình thường rất nhiều, vả lại đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy khỉ trắng làm ra cử động nuốt hư ảnh mặt trời. Thạch Mục lắc đầu, hồi tưởng lại tình hình trong mộng, hắn vội vàng nội chiếu vào bên trong thức hải, trong lòng lập tức vui vẻ.
Trong đầu hắn, thình lình cũng xuất hiện một tinh hạt hình tròn màu vàng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]