Logo
Trang chủ

Chương 253: Khống pháp hồn liên

Đọc to

Hai mắt Thạch Mục đang nhắm nghiền, bỗng nhiên hắn bật dậy, tựa hồ vừa nghĩ ra điều gì đó.

Một lát sau, tay phải Thạch Mục khẽ nâng, một đoàn hỏa cầu lăng không hiển hiện. Hắn vung tay bắn ra, hỏa cầu lao thẳng tới một khối cự thạch vuông vức cách đó không xa.

Ngay khi hỏa cầu sắp chạm tới mặt ngoài cự thạch, đồng tử Thạch Mục chợt lóe lên một tầng oánh quang.

Trong hư không khẽ nổi lên một chấn động vô hình, một sợi xích nhỏ vô ảnh chớp mắt đã nối liền Thạch Mục với hỏa cầu.

Tâm thần hắn khẽ động, hỏa cầu liền dừng lại trước khối cự thạch chưa đầy một xích.

Chỉ trong khoảnh khắc sau đó, hỏa cầu cực kỳ linh động, chợt chuyển ngang, nháy mắt oanh kích vào phía sau cự thạch. Tiếng nổ vang vọng, ánh lửa bùng lên dữ dội, đá vụn văng tung tóe.

Thấy vậy, Thạch Mục không khỏi vui mừng.

Uẩn Thần Thuật, từ tầng thứ mười hai trở đi, ghi lại vài môn thuật pháp cổ quái, kỳ lạ hiếm có, yêu cầu đối với người tu luyện cũng thiên kì bách quái.

Ví như thuật pháp vừa rồi, có thể khống chế quỹ tích vận hành của xiềng xích vô hình, có nguồn gốc từ một loại pháp thuật tên là “Khống Pháp Hồn Liên”. Chỉ có thuật sĩ có khả năng cảm ứng lực lượng không gian đạt tới Tứ Độ trở lên, thêm vào đó thần thức phải đủ mạnh mẽ, mới có thể tu luyện.

Người tu luyện có thể lợi dụng năng lực cảm ứng không gian cường đại, gia tăng lực lượng thần thức lên pháp thuật, tạo thành một loại thần thức xiềng xích có thể thu phát tự nhiên. Bởi vì lực lượng thần thức vốn là vô hình, xiềng xích này cũng vô ảnh vô hình, mắt thường không thể nhìn thấy. Hơn nữa, thần thức càng mạnh, khoảng cách khống chế có thể kéo dài càng xa.

Năng lực cảm ứng không gian của Thạch Mục đã đạt đến Ngũ Độ. Ngoại trừ lần trước phụ trợ Cúc sư thúc tiến vào Tử Linh Giới, hắn vẫn chưa từng sử dụng đến nên khó mà biết được bản thân có thích hợp tu luyện loại pháp thuật này hay không. Tự nhiên hắn không chút khách khí mà tu luyện một phen. Hôm nay thử một lần, quả nhiên hiệu quả không tồi.

Ngay lúc hắn chuẩn bị trở về, trong lòng chợt động. Đứng suy nghĩ một lát, tay phải hắn vung lên, ánh lửa chợt lóe, hai luồng hỏa cầu gần như đồng thời bay vút đi.

Trong mắt hắn lại lóe lên oánh quang, hai đạo xiềng xích vô hình lập tức riêng biệt nối liền với hai luồng hỏa cầu.

Hai luồng hỏa cầu giống như hai con Hỏa Điệp đang bay lượn trên không trung, tựa như có một bàn tay vô hình đang điều khiển.

Thạch Mục đưa mắt nhìn qua một khối cự thạch cao chừng mười trượng gần đó, tiếp theo, hai đạo hồng quang từ trước mắt hắn chợt lóe lên.

Oanh long long! Tiếng nổ mạnh vang lên.

Trong ánh lửa mãnh liệt, khối cự thạch trong chớp mắt tan nát, chia năm xẻ bảy.

Thạch Mục có chút kích động, siết chặt nắm tay.

Phương pháp khống chế hai hỏa cầu vừa rồi là do linh cơ hắn chợt động mà tự nghĩ ra, còn phương pháp dùng thần thức chia làm hai thì đúng là lấy từ Thông Thiên Ngự Linh Quyết, trong đó quả nhiên có ghi chép một loại Phân Thần Chi Thuật.

Thông Thiên Giáo dường như khá tinh thông lĩnh vực này, trong đó ghi chép Phân Thần Chi Thuật vô cùng tinh diệu, lại có thể chia thần thức thành nhiều phần, riêng biệt tiến hành khống chế tinh vi.

Cho nên vừa rồi hắn có ý tưởng chợt nảy sinh, thử xem liệu có thể kết hợp Phân Thần Chi Thuật cùng Khống Pháp Hồn Liên, để một lần có thể đồng thời khống chế nhiều pháp thuật hay không.

Không ngờ, lại một lần thành công!

Trong thời gian tiếp theo, Thạch Mục lại thử thêm vài lần, phát hiện với lực lượng thần thức của bản thân hiện tại, tối đa chỉ có thể chia làm ba phần, cũng chính là chỉ có thể khống chế ba hỏa cầu, trong phạm vi khoảng năm trượng.

Lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn, quay người xuống núi, hướng về động phủ tạm thời ở chân núi mà đi.

Trong vài tháng qua, để tránh gây phiền toái, hắn dứt khoát một đường thúc giục Khí Vân Thuật, dọc theo Đại Tần Quốc và lãnh thổ Lục Sơn vương triều mà phi hành tới đây.

Trên đường đi tuy rằng tiêu hao không ít Linh Thạch để bổ sung Pháp Lực do phi hành nhanh chóng, nhưng đối với hắn hiện tại thì không đáng kể gì, hơn nữa trên đường đi hoàn toàn không gặp phải bất kỳ phiền toái nào.

Một tháng trước, hắn đã đến khu vực giáp ranh giữa ba nước Lục Sơn vương triều, Đại Tần Quốc và Tây Hạ Cổ Quốc. Tại đây hắn đã phát hiện ra một nơi ít ai lui tới gọi là Hỏa Linh Sơn Mạch.

Sau một hồi suy tính, hắn liền lập một động phủ tạm thời. Trước khi tiến vào Tây Hạ Cổ Quốc, hắn cần phải bế quan để đề thăng thực lực bản thân.

Dù sao Tây Hạ Cổ Quốc vốn có chút thần bí, hơn nữa đây là nơi Minh Nguyệt Giáo phát nguyên, chuẩn bị trước một chút cho bản thân dù sao cũng tốt hơn.

Hôm nay Uẩn Thần Thuật tầng thứ mười hai đã thành công đạt tới mục tiêu, mà Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng thứ sáu cũng đã tu luyện tới Đại Viên Mãn, chỉ còn kém một bước Tôi Thể đột phá cuối cùng.

Một khắc sau, Thạch Mục đã xuất hiện trong một thạch thất chỉ lớn chừng vài trượng, bên trong chỉ có một chiếc giường đá đơn sơ.

Bên trong sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên, tựa như đang ngồi bên cạnh lò lửa, người bình thường căn bản không thể sinh hoạt được.

Bất quá, độ nóng đó đối với Thạch Mục mà nói, lại không đáng kể chút nào.

Hắn leo lên giường đá, khoanh chân ngồi xuống, hơi điều tức một chút, điều chỉnh thể xác và tinh thần đến trạng thái tốt nhất, sau đó từ trong Trần Miểu Giới lấy ra một chiếc Hoàng Ngọc Hồ Lô cùng một chiếc bình ngọc màu trắng.

Hắn tiện tay đặt bình ngọc màu trắng lên đùi, tay trái khẽ động, liền mở nắp Hoàng Ngọc Hồ Lô.

Một luồng sương đỏ thoang thoảng mùi tanh lập tức từ trong tuôn ra, lượn lờ quanh miệng bình một hồi, tạo thành hình dáng một con tiểu hầu trông vô cùng sống động, đuôi nó cuồn cuộn hỏa diễm bừng cháy, thoạt nhìn thập phần linh tính.

Thạch Mục tiện tay bắn ra một đạo chân khí, đánh tan hình ảnh tiểu hầu do sương mù tạo thành, khiến nó một lần nữa quay về trong Hoàng Ngọc Hồ Lô.

Hắn nhanh chóng mở nắp bình ngọc màu trắng, sau đó nắm lấy Hoàng Ngọc Hồ Lô khẽ lắc đều, đổ toàn bộ tinh huyết của đám tiểu hầu đuôi đỏ vào trong bình ngọc màu trắng.

Trong bình, ma khí Hắc Vụ lập tức sôi trào mãnh liệt. Hắc Vụ dần dần ngưng thực, rất nhanh hóa thành một con hắc mãng cùng một tiểu hầu màu đỏ đang cắn xé, chiến đấu bên trong.

Thân thể tiểu hầu quá nhỏ, chỉ vùng vẫy vài cái, rất nhanh đã bị hắc mãng xé nát rồi nuốt chửng.

Sau đó, hắc mãng cuộn mình một cái rồi lại tản ra thành Hắc Vụ, bất quá trong làn sương mù, đã có từng sợi màu đỏ nhè nhẹ tựa ráng chiều xuyên suốt toát ra.

Thạch Mục trong lòng vui mừng, vội vàng đóng kín nắp bình ngọc màu trắng, đặt sang một bên. Lúc này hắn mới nhắm hai mắt lại, bắt đầu dựa theo pháp quyết Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng thứ sáu mà tiến hành tu luyện.

Một lát sau, trong cơ thể hắn xuất hiện vô số tinh thể nhỏ bé vô hình, thiên địa linh khí xung quanh hắn dần dần hội tụ, bất quá chỉ tập trung bên ngoài thân thể mà không cách nào tiến vào bên trong.

Đúng lúc này, Thạch Mục bỗng nhiên mở bừng hai mắt, lấy ra bình ngọc màu trắng, mở nắp bình dùng chân khí thúc giục, một đoàn Hắc Vụ lập tức từ trong bình tuôn ra, bao vây toàn thân hắn.

Ngay sau đó, trong cơ thể hắn truyền ra từng đợt tiếng nổ ầm ầm, trên trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, trên mặt càng hiện rõ vẻ vô cùng thống khổ.

Bất quá hắn đã sớm liệu trước được điều này nên thúc giục thần thức lực lượng, bảo vệ một tia thanh minh trong đầu, trong miệng rất nhanh tụng niệm Trấn Hồn Chú.

Thời gian trôi qua dần, sắc mặt hắn bắt đầu chậm rãi trở lại bình thường, vẻ thống khổ cũng dần giảm bớt. Bất quá, tiếng nổ ầm ầm truyền ra trong cơ thể lại càng mãnh liệt, tựa như tiếng xào đậu. Đồng thời, trên bề mặt làn da, bắt đầu hiện ra từng đoàn từng đoàn chất cặn bẩn màu đen.

Cứ thế giằng co trọn vẹn hai canh giờ, làn sương mù màu đen bao bọc quanh thân hắn mới rốt cuộc tiêu tán hoàn toàn.

Sắc mặt Thạch Mục có chút trắng bệch, bất quá trên mặt toàn là vẻ vui mừng.

Cho đến bây giờ, hắn rốt cuộc đã tu luyện thành công Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng thứ sáu!

Điều hắn không ngờ tới là Tôi Thể ở tầng thứ sáu lại thống khổ đến vậy, so với tầng thứ năm, mãnh liệt hơn không chỉ một lần, thời gian diễn ra cũng kéo dài hơn.

Tuy nhiên, so với những gì bỏ ra, thu hoạch cũng cực kỳ lớn lao. Tầng thứ sáu của Thoát Thai Quyết, so với năm tầng đầu, có thể nói là một sự biến hóa về chất.

Hắn có thể cảm nhận được lực lượng dồi dào, mênh mông tràn ngập trong cơ thể, mang lại một cảm giác phấn chấn đến tột cùng. Lúc này, một quyền đánh ra, chỉ sợ đủ sức đánh vỡ hộ thân chân khí của cường giả Tiên Thiên sơ kỳ.

Mấu chốt nhất chính là, độ bền bỉ của thân thể gia tăng một cách toàn diện. Mặc dù không hề phòng ngự chút nào, công kích chân khí của Tiên Thiên sơ kỳ cũng không cách nào tạo thành tổn thương lớn đối với hắn.

Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết, từ tầng thứ bảy trở đi, mỗi một tầng đều yêu cầu Yêu Viên tinh huyết càng ngày càng hà khắc, sự thống khổ khi Tôi Thể cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Đương nhiên, hiệu quả sau khi đột phá, chỉ sợ cũng càng kinh người hơn.

Hiện tại trong tay hắn cũng không có Yêu Viên tinh huyết cần thiết cho tầng thứ bảy, cho nên nhất thời cũng không cách nào tiếp tục tu luyện nữa.

Thạch Mục đã chuẩn bị sẵn một thùng nước trong phòng từ trước, tẩy rửa sạch sẽ chất bẩn trên cơ thể, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ.

Bên ngoài là một hang động đá vôi lớn chừng mười trượng.

Trong động đá vôi, vô số thạch nhũ trên đỉnh động cùng măng đá mọc trên mặt đất, khiến cảnh sắc trong động đá vôi trở nên thiên kì bách quái.

Đối diện phòng ngủ, cách đó hơn mười trượng, mơ hồ có thể thấy một thông đạo sâu thẳm, quanh co khúc khuỷu kéo dài xuống dưới mặt đất.

Thân hình Thạch Mục khẽ động, rất nhanh đã tới cửa thông đạo, và dọc theo thông đạo đi xuống dưới.

Một lát sau, hắn chỉ cảm thấy hai mắt sáng bừng, trước mắt xuất hiện một không gian cực lớn, ước chừng vài trăm trượng.

Một luồng không khí nóng rực đập vào mặt, không khí cũng bắt đầu vặn vẹo biến hình, bốc lên, mỗi một lần hô hấp cũng khiến trong cơ thể người như bốc lửa.

Một mỏm đá cực lớn, trên đó có dung nham đỏ sền sệt, hầu như chiếm cứ toàn bộ không gian. Trên mặt hồ không ngừng nổi lên bong bóng lửa đỏ, đập vào mắt là một không gian toàn màu đỏ lửa.

Thạch Mục còn cách mỏm đá giữa hồ vài chục trượng thì dừng lại, thân hình hắn khẽ chuyển, liền tiến vào một gian hỏa phòng được khoét trong vách đá.

Gian hỏa phòng này là do hắn vừa mới đào ra.

Bởi vì mỏm núi giữa Hỏa Trì này có nguyên khí thuộc tính hỏa đặc biệt nồng đậm, cho nên hiệu quả khi tu luyện Xích Viên Hỏa Kinh so với ở Hắc Ma Môn còn tốt hơn không ít.

Trong hỏa phòng trống rỗng, Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống, lấy từ giới chỉ ra một hạt Càn Dương Đan, trực tiếp nuốt vào.

Cảm nhận được khí tức thuộc tính hỏa dồi dào, nồng đậm xung quanh, hắn lập tức thúc giục Khí Phủ trong cơ thể, dựa theo pháp quyết công pháp Xích Viên Hỏa Kinh tầng thứ bảy, dẫn dắt từng luồng chân khí từ đó hòa nhập vào toàn bộ xương cốt tứ chi, dọc theo kinh mạch toàn thân mà lưu chuyển. Rất nhanh, toàn bộ thân người hắn dường như được một đoàn ánh sáng màu đỏ bao vây lại.

Một tháng sau.

Một tiếng thét dài thoải mái vang vọng từ Hỏa phòng truyền ra.

Trong Hỏa phòng, Thạch Mục để trần nửa thân trên, quanh thân sương mù màu đỏ lượn lờ, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Trải qua thời gian tu luyện này, hắn rốt cuộc đã đột phá Xích Viên Hỏa Kinh tầng thứ bảy, đạt đến cảnh giới tầng thứ tám, chân khí trong cơ thể lại tăng lên một mảng lớn.

Lúc này, hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ, năng lực cảm ứng đối với nguyên tố hỏa thuộc tính cũng tăng lên không ít, khoảng cách đến Lục Độ cũng không còn xa nữa.

Đương nhiên, có thể tu luyện thành công nhanh như vậy, công đầu phải thuộc về Hấp Nhật Thức và gian Hỏa phòng này, cộng thêm hiệu quả của Càn Dương Đan lại càng vượt xa Tụ Dương Đan.

Ánh mắt Thạch Mục đột nhiên ngưng lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

Đề xuất Voz: Hồi ức về Thuận Kiều Plaza
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN