Logo
Trang chủ

Chương 252: Nghi vấn về cảnh trong mộng

Đọc to

Thạch Mục so sánh một chút, viên tinh hạt màu trắng bạc do Thôn Nguyệt Thức ngưng tụ ra trông cũng chẳng khác là bao so với viên tinh hạt màu vàng này. Tâm niệm của hắn khẽ động, một luồng Chân khí liền tiến vào trong óc, chạm vào tinh hạt màu vàng.

Rắc rắc!

Tinh thể hình tròn lập tức vỡ vụn, hóa thành một vòng hư ảnh mặt trời màu vàng. Hư ảnh mặt trời vàng lóe lên, một phần nhỏ hòa tan, hóa thành một cỗ Chân khí cực kỳ tinh thuần, dọc theo kinh mạch, nhanh chóng dung nhập vào trong Đan điền. Thạch Mục chỉ cảm thấy Chân khí trong Đan điền đang nhanh chóng cuồn cuộn dâng lên, nội tâm hắn lập tức mừng như điên. Mấy hơi thở sau, hư ảnh mặt trời vàng hoàn toàn tan biến, chuyển hóa thành Chân khí tinh thuần. Chân khí trong cơ thể Thạch Mục lập tức tăng vọt đáng kể, đã đạt tới Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách Tiên Thiên trung kỳ một bước ngắn.

Rất lâu sau, Thạch Mục mở mắt ra, nhưng trong mắt hắn không lộ nét vui mừng, ngược lại cúi đầu trầm ngâm.

“Xem ra sau này muốn tu luyện Hấp Nhật Thức thì cần phải leo lên đỉnh ngọn núi cao mới được.” Thạch Mục tư lự một phen, rồi đi đến một kết luận.

Vào thời khắc này, một tiếng vỗ cánh rào rào truyền đến, Thải nhi từ dưới núi bay lên, đậu xuống bờ vai Thạch Mục.

“Thạch Đầu, hôm nay ngươi tu luyện lâu hơn hẳn mọi khi đó.” Thải nhi nói.

Thạch Mục ừ một tiếng, có chút không tập trung.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Thải nhi kỳ quái nhìn Thạch Mục, hỏi.

Thạch Mục liếc Thải nhi, không nói gì, đứng lên. Hắn đang suy nghĩ về cảnh tượng trong mơ. Chuyện đi vào mộng cảnh này đã luôn đeo bám hắn kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện. Thời gian càng lâu, tu vi càng thâm hậu thì hắn càng bắt đầu hoài nghi, khỉ trắng trong cảnh mộng chẳng phải điều ngẫu nhiên. Mộng cảnh kỳ dị kia hẳn là có liên hệ nào đó với những sự việc diễn ra quanh hắn. Theo số lần tiến vào cảnh mộng tăng lên, dần dần hắn cũng tìm ra một ít quy luật. Đó chính là trong đời thật, khi hắn có bất cứ biến động nào, y như rằng, khỉ trắng và mộng cảnh cũng sẽ biến đổi theo.

Thôn Nguyệt Thức là như vậy, Hấp Nhật Thức cũng là như thế. Chẳng qua pháp quyết, yếu quyết cụ thể của hai môn công pháp kỳ dị này đến giờ hắn vẫn chưa nắm rõ. Nhưng chỉ cần hắn bắt chước cử động của khỉ trắng trong mộng cảnh, ngẩng đầu nhìn trăng minh tưởng, liền có thể tiến vào mộng cảnh để ngưng tụ tinh hạt. Đồng dạng, chỉ cần hắn ngửa đầu nhìn liệt nhật minh tưởng, cũng có thể xúc phát cảnh tượng khỉ trắng tu luyện Hấp Nhật Thức trong mộng, từ đó khiến cho Chân khí trong cơ thể cũng theo đó mà tăng vọt.

Ngày đó tại bí cảnh Dũng Sĩ Chi Môn của Man tộc, khi hắn hóa thân thành khỉ trắng chiến đấu Tam Thủ Hung Mãng thì trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng khỉ trắng đại chiến Cửu Thủ Kim Giao trên biển.

Thạch Mục bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, trong lòng chợt toát ra một phỏng đoán hoang đường. Chẳng lẽ… cảnh tượng mỗi lần hắn thấy khi đi vào trong mộng… đều là một đoạn trí nhớ ngắn của khỉ trắng?

Thạch Mục cúi đầu suy tư một chút, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Nếu như suy đoán của hắn là thật, vậy tại sao hắn lại có được những ký ức này? Tại sao lại có thể hóa thân thành khỉ trắng? Hư ảnh khỉ trắng nhiều lần xuất hiện trong thức hải của hắn là vì lẽ gì?

Suy đoán cùng ý nghĩ trong đầu hắn trở nên loạn cào cào, cảm xúc phập phồng lên xuống bất định. Tuy Thạch Mục là một kẻ lúc nào cũng tỉnh táo, trí tuệ trác tuyệt nhưng bây giờ dù hắn có dụng tâm suy xét đến mấy cũng không thu hoạch được gì.

“Được rồi…” Hắn lắc đầu, đem những ý niệm này dứt bỏ.

Mặc kệ những cảnh trong mơ kia có phải là… trí nhớ của kẻ nào đó hay không, cũng chẳng hề gì! Hắn chỉ cần tuân theo mộng cảnh là đã có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ, điều này là chân thật không thể nghi ngờ!

Trong nội tâm Thạch Mục chợt lóe lên, nhớ lại cảnh khỉ trắng tung hoành bay lượn cùng với cảnh tượng ngọn Thông Thiên Phong trong mơ. Trong lòng họ Thạch khẽ động, lật tay liền lấy ra một tấm địa đồ cũ kỹ. Đây chính là tấm địa đồ Tây Hạ Đại Lục mà hắn đã mua được trước khi diễn ra đấu giá hội.

Ánh mắt hắn rơi vào ngọn Lăng Thiên Phong trên tấm địa đồ. Ngọn núi này thật sự quá giống với ngọn Thông Thiên Phong trong mộng của hắn.

Có lẽ…

Thải nhi vô cùng buồn chán đánh cái ngáp, thấy Thạch Mục bỗng dưng lôi địa đồ ra, nó cũng tò mò thò đầu vào xem cùng.

“Ồ, địa đồ này không phải là cái ngươi mua ngày đó trước khi vào đấu giá hội sao?” Thải nhi nghiêng cổ hỏi.

Thạch Mục gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm địa đồ.

“Tây Hạ Đại Lục? Thạch Đầu, chẳng lẽ ngươi muốn đến Tây Hạ Đại Lục sao?” Thải nhi thấy ở góc địa đồ có đánh dấu, liền hỏi.

Thạch Mục im lặng trong chốc lát, ánh mắt dần trở nên kiên định, hắn chậm rãi mở miệng nói:

“Không sai, ta đang có ý đó. Nếu như Đông Châu Đại Lục đã không còn nơi yên ổn cho ta sống thì ta liền dứt khoát rời đi, phiêu bạt đến Tây Hạ Đại Lục một chuyến.”

Tính cách hắn vốn kiêu ngạo, phóng khoáng tự do, phiêu bạt khắp nơi vốn là một nguyện vọng ẩn sâu trong đáy lòng hắn. Nếu là lúc bình thường hắn còn phải lo lắng đủ điều, nhưng tình huống hiện tại ngược lại lại có thể khiến hắn buông bỏ hết thảy, sống tùy tâm sở dục một phen. Hơn nữa, trong đầu hắn còn có một ý niệm mơ hồ rằng, lần này sau khi đến Tây Hạ Đại Lục, nhất định phải đến ngọn Lăng Thiên Phong trên tấm địa đồ kia một lần. Đi nơi đó, có lẽ sẽ tìm được một vài dấu vết gì đó do khỉ trắng trong cảnh mộng để lại.

“Phiêu bạt khắp đại lục, ta thích! Tốt, vậy thì chúng ta lên đường đến Tây Hạ Đại Lục!” Thải nhi hơi sững sờ nhìn Thạch Mục một lúc, sau đó nó hưng phấn hét to, hai cánh vỗ phành phạch liên hồi, nói.

Thạch Mục tư lượng một phen, sau đó lại lấy ra địa đồ Đông Châu Đại Lục. Đã muốn đến Tây Hạ Đại Lục thì nhất định phải đi ngang qua Tây Hải. Phía Tây Đông Châu Đại Lục là Cổ quốc Tây Hạ. Hắn cần phải xuyên qua quốc gia này mới đến được bờ biển phía Tây Đông Châu Đại Lục. Ngoài ra, Minh Nguyệt Giáo có nguồn gốc từ Cổ quốc Tây Hạ, vừa lúc tiện đường tìm hiểu tông môn đã khiến hắn không nơi nương tựa này ra sao.

“Chẳng qua trước khi lên đường chúng ta cũng cần chuẩn bị một chút.” Thạch Mục bỗng nhiên mở miệng nói.

“A, chuẩn bị cái gì?” Thải nhi có chút tò mò hỏi.

. . .

Một canh giờ sau, Thạch Mục cùng Thải nhi đã rời khỏi dãy núi này, đứng ở một đỉnh núi cao, nhìn về phía Tây.

Lúc này đây Thạch Mục dùng vải che khuôn mặt lại. Bộ lông chim xinh đẹp của Thải nhi cũng chẳng hiểu sao đã biến thành đen tuyền. Nó vốn là một con Anh Vũ với bộ lông sặc sỡ xinh đẹp thì lúc này đây lại trông như một con quạ đen vừa béo vừa ngốc nghếch.

“Thạch Đầu, dịch của Hắc Phượng Hoa này thật sự có thể rửa sạch hết chứ hả?” Thải nhi nhìn lông vũ đen kịt trên người, có chút không yên tâm hỏi.

“Yên tâm đi, tuyệt đối có thể rửa sạch.” Thạch Mục nói.

“Nhưng mà trông nó cũng quá xấu xí đi…” Thải nhi có chút ủy khuất lầm bầm nói.

“Biết làm sao được? Thân phận của ta đã bị bại lộ. Ngươi, một con Anh Vũ đi theo ta chắc cũng đã bị rất nhiều người biết đến. Nếu không ngụy trang một chút chỉ sợ chúng ta rất nhanh sẽ bị người nhận ra. Ngươi chắc cũng không muốn bị bắt đi rồi bị lột da xẻ thịt chứ hả?” Thạch Mục nói.

“Được rồi.” Thải nhi có chút uể oải nói.

“Đi thôi.” Thạch Mục không để ý tới Thải nhi nữa, cất bước hướng về phía Tây mà đi.

. . .

Ba tháng sau.

Đêm khuya.

Trăng bạc như móc câu, ánh trăng lung linh như nước, phủ lên toàn bộ đại địa một tầng lụa bạc mỏng, vừa mông lung lại thần bí.

Trên một đỉnh núi xám xịt trơ trụi, trong bãi đá có một mảnh đất bằng rộng chừng mấy trượng. Thạch Mục đang ngồi ở đó, bày ra một tư thế cổ quái hai tay nâng lên trời. Lúc này, Pháp lực trong cơ thể hắn đang chảy cuộn không ngừng, một luồng Pháp lực nhỏ bé tràn vào trong óc. Chỗ đó đang lơ lửng một viên tinh hạt màu bạc ánh trăng, to bằng trái long nhãn và một viên tinh hạt màu vàng lấp lánh, cũng to bằng trái long nhãn. Luồng Pháp lực nhỏ bay thẳng đến tinh hạt màu bạc.

Ầm ầm!

Tinh hạt ánh trăng lập tức vỡ vụn, hóa thành một vầng trăng tròn màu trắng. Đồng thời, sau đầu Thạch Mục cũng lập tức lóe lên hư ảnh trăng tròn mờ nhạt. Trăng tròn trong đầu hắn bề mặt lóe lên ngân quang, sau đó một phần nhỏ liền từ từ hòa tan, hóa thành một cỗ Pháp lực tinh thuần, chạy dọc kinh mạch, đổ vào vòng xoáy Đan điền. Pháp lực trong cơ thể hắn theo đó bắt đầu tăng lên một cách nhanh chóng.

Sau một lát, khi trăng tròn trong đầu hoàn toàn biến mất thì Thạch Mục kinh hỉ phát hiện, mình đã đột phá bình cảnh Uẩn Thần Thuật tầng thứ mười một, tiến vào cảnh giới tầng thứ mười hai. Trong thức hải, lại xuất hiện thêm một ngôi sao sáng. Đến đây, hắn quả nhiên đã trở thành một gã Thuật sĩ Nhị tinh!

Thạch Mục mở đôi mắt ra, ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng.

Kể từ khi khỉ trắng trong mộng cảnh tu luyện Thôn Nguyệt Thức đến cảnh giới Đại viên mãn, hắn gần như chỉ mất chưa đầy một tháng đã ngưng tụ được một viên tinh hạt ánh trăng to bằng trái long nhãn. Trải qua mấy tháng này, hắn đã luyện hóa liên tiếp năm viên tinh hạt ánh trăng to bằng quả long nhãn, tuy Pháp lực của hắn đột nhiên tăng mạnh nhưng vẫn chỉ luôn dừng ở Uẩn Thần Thuật tầng thứ mười một, mãi cho đến hôm nay, sau khi luyện hóa xong viên tinh hạt ánh trăng thứ sáu hắn mới đột phá được bình cảnh Uẩn Thần Thuật tầng thứ mười một.

Sau một hồi suy nghĩ miên man, Thạch Mục thu hồi Thôn Nguyệt Thức, đứng nguyên tại chỗ, há miệng phun ra một đạo kim quang. Thạch Mục niệm kiếm quyết, chỉ tay, kim quang lập tức hóa thành một cự kiếm màu vàng lớn như tấm ván cửa. Trên thân kiếm lửa vàng bốc lên hừng hực, sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên, một cỗ Pháp lực cường đại chấn động không trung, đang từ từ khuếch tán ra.

Thạch Mục nhìn Kim Tiền Kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu mà trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

Tay phải hắn khẽ chỉ, Kim Tiền Kiếm lập tức bay lượn quanh thân hắn, như là một tên vệ sĩ trung thành nhất. Ngay sau đó, trong nháy mắt, Kim Tiền Kiếm như một tia chớp vàng chém thẳng xuống một khối cự thạch màu xám cao chừng bảy tám trượng ở cách đó không xa.

“Oành!” Một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Bên trong vụ nổ, ánh lửa bắn ra bốn phía. Cự thạch màu xám bị chém thành vô số mảnh vỡ. Những nơi Kim Tiền Kiếm đi qua, tất cả đá vụn đều bị ngọn lửa vàng từ nó thiêu rụi, hóa thành hư vô.

Thạch Mục thỏa mãn khẽ gật đầu, tay phải khẽ vẫy, Kim Tiền Kiếm lập tức bay vụt trở về, toàn bộ lửa vàng trên thân biến mất. Hóa thành một chuôi đoản kiếm Kim Tiền Xuyến màu xám xịt, rơi vào trong tay hắn. Thân kiếm chợt lóe lên kim quang, liền biến mất không còn tăm hơi. Một khắc sau, trong Đan điền của Thạch Mục, một thanh Kim Tiền Kiếm y hệt nhưng nhỏ bé hơn rất nhiều bỗng dưng xuất hiện, phía dưới nó đúng là vòng xoáy Pháp lực và vòng xoáy Chân khí, một thuận, một nghịch không ngừng xoay tròn.

Trải qua mấy tháng tận tình dưỡng nuôi, hôm nay Kim Tiền Kiếm đã có chút Linh tính đơn thuần. Tuy nhiên, uy năng có thể triển khai vẫn còn tương đối hạn chế, mỗi lần chỉ có thể phát động một lần công kích nhưng cũng đủ để chống lại được một đòn toàn lực của võ giả Tiên Thiên sơ kỳ rồi.

Thạch Mục chuyển tầm mắt, nhìn qua một bãi đá cách đó không xa, do mấy chục khối cự thạch tạo thành rồi cất bước đi tới. Rất nhanh, hắn ngừng bước đứng lại trước bãi đá.

Nháy mắt sau, sau đầu Thạch Mục đột nhiên lóe lên tinh quang, hiện ra hai hư ảnh Tinh Tượng hình sao. Tay phải Thạch Mục khẽ chỉ, ánh sáng màu đỏ trên tay lóe lên, một viên cầu lửa màu đỏ hiện ra giữa không trung, sau đó bay vút tới một khối cự thạch hình vuông.

“Oành!” Một tiếng nổ vang.

Trên cự thạch lóe lên ánh sáng màu đỏ, sau đó lập tức bị nổ tung thành vô số mảnh vỡ, đá vụn văng ra bốn phía, rơi xuống đất rào rào, nghe như tiếng mưa to.

Thạch Mục hài lòng nhẹ gật đầu.

Hỏa Cầu Thuật này chính là một phần hắn tìm hiểu được từ bản Hỏa Nguyên Kinh mà hắn đã mua trên đường đi từ một buổi đấu giá. Bởi vì đây chỉ là một Thuật pháp sơ cấp, với thần thức hiện tại của hắn, căn bản không cần niệm chú hay pháp quyết gì cũng có thể thi triển ngay lập tức. Mà thần thức càng mạnh, Pháp lực càng hùng hậu, thì hỏa cầu có thể phóng ra càng nhiều, khá dễ dùng. Uy lực của hỏa cầu được quyết định bởi khả năng cảm ứng Hỏa thuộc tính của người thi triển. Thạch Mục hôm nay có khả năng cảm ứng Hỏa thuộc tính đạt năm độ, mỗi một quả cầu lửa do hắn phóng ra tương đương với một đòn của võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn. Nếu so sánh uy lực thì Khí Bạo Thuật kém hơn một chút so với cầu lửa nhưng lại thắng ở tốc độ cực kỳ nhanh. Hai thuật pháp này mỗi cái có một ưu điểm riêng.

Đề xuất Voz: Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN