Logo
Trang chủ

Chương 255: Lỡ mất dịp tốt

Đọc to

Khoảng nửa ngày sau, tại dịch quán nơi Chung Tú đang nghỉ.

Chung Tú thu dọn hành lý vào một chiếc túi vải khoác vai nhỏ. Suy nghĩ một lát, nàng lấy ra một viên Linh Thạch màu đỏ từ trong túi, cất kỹ vào người rồi khoác túi vải lên vai, bước ra ngoài cửa.

Bên trong gian phòng, một nam tử trung niên mặc y phục Diệu Âm Tông đang đứng đó, tu vi của hắn cũng đã đạt Tiên Thiên cảnh, gương mặt đậm nét lo âu. Thấy Chung Tú bước ra, hắn vội tiến lên đón.

“Sư muội, vì cớ gì muội lại từ bỏ tư cách Thăng Tiên? Cơ duyên lớn nhường này chỉ có thể ngộ không thể cầu mà thôi!” Nam tử trung niên kia mở miệng hỏi, ngữ khí có chút sốt ruột.

“Sư huynh, chuyện đã định rồi, huynh nói thêm cũng vô ích mà thôi.” Chung Tú mỉm cười đáp.

Đệ tử Diệu Âm Tông kia còn muốn giải thích thêm vài câu thì ngoài cửa chợt lóe lên một bóng người. Một nam tử trạc tứ tuần đang bước vào dịch quán. Người này vận áo vàng, gương mặt phong sương, cánh tay trái trống rỗng như bị cụt. Hắn chính là vị hộ vệ Địa giai từng đi cùng Nguyệt Nghê công chúa hôm trước.

Chung Tú và vị đệ tử kia đều giật mình kinh sợ, bởi bằng vào thực lực của hai người, thế mà vẫn không hề nhận ra đối phương đến từ lúc nào.

“Không biết các hạ là vị nào?” Chung Tú hỏi.

“Hai vị chớ hiểu lầm, ta không hề có ác ý.” Nam tử cụt tay mỉm cười, vẻ mặt hiền lành.

“Vị này hẳn là Chung Tú cô nương? Ta là Phí Thanh, Khách khanh Trưởng lão của Lục Sơn vương triều. Hôm nay, Chung Tú cô nương đã nhường lại tư cách Thăng Tiên, nhờ đó công chúa Nguyệt Nghê mới có thể trúng tuyển. Ta phụng mệnh Hoàng đế Lục Sơn đến đây, là để bày tỏ lòng cảm kích với Chung cô nương.” Vừa nói, nam tử cụt tay vừa lấy từ trong người ra một chiếc hộp đưa cho Chung Tú.

Mắt phượng lóe lên một tia sáng, hiển nhiên nàng cũng chẳng mấy bất ngờ. Nàng đưa tay đón lấy chiếc hộp.

“Công chúa Nguyệt Nghê tu vi cao thâm, tư chất tuyệt đỉnh, việc trúng tuyển Thăng Tiên cũng là lẽ đương nhiên. Phiền các hạ chuyển lời cảm tạ của ta đến công chúa.” Chung Tú khẽ nói.

Nam tử cụt tay khẽ gật đầu, hắn cũng không nán lại lâu mà lập tức xoay người rời đi.

Chung Tú mở hộp ra, bên trong là một Trữ vật giới chỉ màu xám bạc.

“Trữ vật giới chỉ!” Nam tử trung niên đứng cạnh kinh hãi kêu lên.

Chung Tú nhẹ nhàng đưa ngón tay búp sen của mình cầm lấy, nhỏ máu nhận chủ rồi đưa thần thức vào dò xét.

Bên trong chứa đựng không ít tài nguyên tu luyện, từ đan dược, Linh Thạch đến Pháp Khí, đều đầy đủ và số lượng lại rất phong phú.

Nàng trầm mặc một lát, sau đó gỡ giới chỉ xuống, giải trừ liên hệ của bản thân với nó.

“Sư huynh, chiếc giới chỉ này chứa không ít tài nguyên tu luyện, phiền sư huynh đem về dâng lên sư tôn.” Chung Tú đưa giới chỉ cho vị đệ tử Diệu Âm Tông.

“Sư muội, chẳng lẽ muội không về cùng với ta ư?” Nam tử trung niên vô thức đón lấy chiếc nhẫn, chợt giật mình hỏi lại.

“Tiểu muội có chút việc cần xử lý, tạm thời sẽ chưa thể quay về tông môn. Phiền sư huynh chuyển lời đến sư phụ giúp ta một tiếng, nói người không cần lo lắng, sau khi xong việc ta sẽ trở về.” Chung Tú nhẹ giọng nói.

Nam tử trung niên nhìn thần sắc Chung Tú, miệng há to như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

“Làm phiền sư huynh rồi.” Chung Tú khẽ thi lễ với nam tử kia rồi xoay người bước ra ngoài.

...

Cùng lúc đó, tại cực Bắc Đại Tần Quốc.

Nơi đây là cực Bắc của Đông Châu đại lục. Trên bầu trời, bông tuyết lúc nào cũng rơi như lông ngỗng tung bay, không khí buốt lạnh cắt da cắt thịt, khắp nơi là một mảnh trắng xóa vô tận.

Trên đó, một dãy núi lớn sừng sững, tựa như một Viễn Cổ Cự Thú đang nằm giữa cuồng phong bão tuyết, trường tồn cùng thiên địa.

Dãy núi hùng vĩ này chính là Hắc Thủy Sơn Mạch nổi tiếng lừng lẫy của Đại Tần. Dưới chân núi, một dòng sông lớn đen ngòm cuồn cuộn chảy xiết không ngừng.

Mặc dù ở nơi cực hàn như vậy, dòng sông đen kia vẫn không hề có chút dấu hiệu đóng băng nào. Cái tên Hắc Thủy cũng vì thế mà sinh ra. Dòng sông này chảy vào một vùng bình nguyên bằng phẳng trong sơn mạch, nơi có vô số công trình kỳ vĩ mọc lên từ lòng đất.

Trong số đó, một tòa tháp cao chọc trời là hùng vĩ nhất. Thân tháp cao mấy trăm trượng, sừng sững đứng đó, không hề kém cạnh những ngọn núi cao ngút trời xung quanh. Nó tựa như một người khổng lồ giữa gió tuyết, mặc cho cuồng phong bão táp ngàn năm qua vẫn ngạo nghễ đứng đó, cai quản cả vùng băng tuyết này.

Trên đỉnh ngọn tháp, ánh sáng đỏ chói lòa tỏa ra, phảng phất như một mặt trời đang treo lơ lửng. Bên trong tòa tháp được thắp sáng bất kể ngày đêm, bên dưới có vô số người đang di chuyển qua lại.

Nơi này chính là tổng đàn của Thiên Ma Tông.

Bên trong một cung điện khổng lồ, mấy ngàn người đang tụ tập. Giữa đại điện là một tế đàn lớn, trên đó một ngọn lửa đen đang cháy hừng hực. Chính giữa tế đàn, một pho tượng nam nhân màu đen được dựng lên, trên trán pho tượng có sừng quỷ, mặt đen, tay cầm cây Tam Cổ Xoa trông rất dữ tợn.

Phía trước pho tượng, sáu người đang đứng song song. Đó chính là sáu người thắng cuộc trong Dương Ma Đại Điển của Thiên Ma Tông. Trong số đó có bốn nam, hai nữ, đều còn rất trẻ, khí chất hiên ngang, phong thái hơn người.

Sáu người đứng chắp tay sau lưng, quay mặt đối diện với mọi người phía dưới khán đài.

Trong sáu người, có một người đứng phía bên trái nhìn rất trẻ, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo thanh tú, vận một bộ y phục màu xám.

Nếu Thạch Mục có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra người này. Đây chính là Phùng Ly đã rời Phong Thành lúc trước. Không ngờ hắn lại tới Thiên Ma Tông, còn tham gia Dương Ma Đại Điển. Lúc này, Phùng Ly đang nhìn về phía trước không chớp mắt.

“Phùng huynh, không ngờ Âm Ma Môn ở Cán Châu lại có một nhân tài kiệt xuất như huynh, thực khiến người khác kinh ngạc!” Bên cạnh Phùng Ly, một gã thanh niên đầu trọc mở miệng nói.

“Tông huynh quá khen, ta chỉ có chút thực lực làm sao có thể so sánh với đệ tử Tổng đàn như huynh được, chẳng qua là may mắn mà thôi.” Phùng Ly nói.

Gã thanh niên đầu trọc cười hắc hắc, tỏ vẻ rất thỏa mãn với câu trả lời của Phùng Ly, sau đó quay đầu lại không nói thêm gì nữa.

Lúc này, một nam tử trung niên vận hắc bào chậm rãi bước tới. Người này trông chừng ba mươi mấy tuổi, trên người vận bộ nho sĩ bào. Hắn chính là Tư Đồ Hạo, Tông chủ Thiên Ma Tông nổi danh như cồn, tiếng tăm lừng lẫy khắp Đại Tần Quốc.

Dưới tế đàn, tại một góc nhỏ, mấy người vận hắc y đang đứng đó, dõi nhìn về phía sáu người trên đài. Đám người này chính là bọn Kim Tiểu Thoa.

Lúc này, trên người Mạc Ninh tản ra khí tức mơ hồ, dường như vừa tiến giai Tiên Thiên cảnh. Hắn đang dõi nhìn về phía sáu người kia, lòng thầm đố kị. Bên cạnh hắn là Bạch Thủy Tú, vẫn còn là Linh giai thuật sĩ, vẻ mặt thì bình tĩnh hơn nhiều.

Ma Dương Đại Điển không giới hạn người tham gia hay tu vi, mà chú trọng hơn vào tuổi tác và tư chất của mỗi người. Sau khi chọn sơ bộ, sẽ dựa theo quy tắc để chọn ra danh sách những người được tiến hành tuyển chọn chính thức.

Hai người Mạc Ninh không thể tham gia tuyển chọn, ngay cả ba mươi hạng đầu tiên cũng không có chỗ cho bọn họ.

Lúc này, hắn liếc nhìn Kim Tiểu Thoa. Đoàn người Hắc Ma Môn lần này đến, chỉ có Kim Tiểu Thoa là người có hy vọng trúng cử cao nhất, nhưng tại vòng cuối cùng lại gặp phải cường địch, đành chịu thất bại bỏ lỡ cơ hội lọt vào tốp sáu. Tuy rằng đã vào được tốp mười nhưng vẫn chênh lệch xa so với tốp sáu, sự khác biệt không hề nhỏ. Thế nhưng lúc này, thần sắc Kim Tiểu Thoa lại chẳng hề bận tâm.

“Chư vị, trải qua mấy ngày tỷ thí, Ma Dương Đại Điển cũng đã đến hồi kết. Sáu người mạnh nhất cũng đã được chọn ra.” Tư Đồ Hạo tươi cười nói.

“Về phần những người khác chưa trúng tuyển nhưng nằm trong tốp mười, đều sẽ nhận được trọng thưởng lớn. Lát nữa hãy đi gặp đại diện chấp sự để nhận thưởng.” Tư Đồ Hạo ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

Dưới tế đàn, Kim Tiểu Thoa thoáng nhìn về phía Phùng Ly, khẽ nhếch miệng. Lần này, chính hắn là kẻ đã đánh bại nàng.

“Lần này, Ma Dương Đại Điển đã thu hoạch rất phong phú, chúng ta được Ma Thần chiếu cố, thế lực như mặt trời...” Âm thanh của Tư Đồ Hạo quanh quẩn trong đại điện, mọi người đều tập trung lắng nghe, chỉ có mình Kim Tiểu Thoa là dường như đang có điều gì suy nghĩ.

Nàng lấy ra một tấm ngọc bài, khẽ vuốt nhẹ một cái. Trên ngọc bài lóe sáng, một hào quang tỏa ra liền hiện lên hình ảnh một nam tử, chính là Thạch Mục. Bên dưới còn có vài dòng chữ nhỏ.

“Chết tiệt, rốt cuộc tiểu tử ngươi đã làm cái quái gì ở Thiên Ngu Thành mà lại liên quan đến bọn Minh Nguyệt Tà Giáo, bị truy nã cùng với chúng...” Kim Tiểu Thoa thầm mắng một câu trong lòng.

Lúc này, Tư Đồ Hạo đã nói xong, liền tuyên bố kết thúc đại điển.

“Đại điển đến đây là kết thúc. Chư vị có thể rời khỏi, trở về chỗ dừng chân nghỉ ngơi thật tốt.”

Nghe xong, mọi người đều đứng dậy, xếp hàng đi ra ngoài. Thoáng cái, trong đại điện chỉ còn lại bảy người đang đứng trên tế đàn.

“Các ngươi theo ta đến đây.” Tư Đồ Hạo nói với sáu người, sau đó bước sâu vào trong đại điện.

Một lát sau, đám người đi đến trước cổng một tòa điện khác màu đen. Phía trên treo một tấm biển, đề ba chữ lớn màu đỏ như máu: “Thiên Ma Điện”.

Ba chữ này trông rất bình thường, kiểu chữ cũng không hề xuất chúng, ngược lại còn trông xiêu vẹo xấu xí. Thế nhưng, chúng lại tản ra một khí tức đặc thù.

Sáu người Phùng Ly nhìn thấy mấy chữ này thì thân thể chấn động, hô hấp có chút dồn dập.

“Được rồi. Sáu người các ngươi chính là những người chiến thắng trong Ma Dương Đại Điển lần này. Dựa theo lệ cũ, mỗi người sẽ nhận được một viên Ma Dương Đan.” Tư Đồ Hạo vung tay lên, sáu chiếc hộp đen từ trong tay hắn bay về phía sáu người. Sáu người đồng loạt vươn tay chụp lấy.

“Ma Dương Đan có chút đặc thù, cần phải trầm tâm tĩnh khí dốc lòng luyện hóa trong vòng bốn mươi chín ngày, nhớ kỹ lấy. Bắt đầu từ hôm nay, sáu người các ngươi sẽ bế quan tại Thiên Ma Điện. Điện này là do tiền bối Thiên Ma Tông xây dựng, có thể trợ giúp các ngươi tăng tiến tu vi, sớm ngày phi thăng, góp sức phục vụ Ma Thần.”

Sáu người nhìn nhau rồi đồng loạt đáp ứng.

...

Tại một gian phòng nhỏ trong Thiên Ma Tông.

“Kim sư tỷ, tỷ muốn rời đi sao?” Mạc Ninh nhìn Kim Tiểu Thoa đang thu xếp đồ đạc, hỏi.

“Ừm, phần thưởng của ta hai người các ngươi có thể nhận thay, sau đó hãy sớm trở về tông môn.” Kim Tiểu Thoa lấy một chiếc áo choàng đen khoác lên người, che giấu đi thân thể mị hoặc của mình.

“Vậy Kim sư tỷ muốn đi đâu? Chúng ta phải báo lại với Chưởng môn thế nào đây?” Mạc Ninh hỏi.

“Ta muốn ra ngoài du lịch một thời gian. Khi trở về tông môn, các ngươi cứ nói như vậy với Chưởng giáo là được.” Kim Tiểu Thoa nói xong, xoay người rời đi, chẳng thèm để ý tới hai người nữa.

Mạc Ninh và Bạch Thủy Tú liếc mắt nhìn nhau, chẳng biết làm sao.

Nửa canh giờ sau, Kim Tiểu Thoa đứng gần Hắc Thủy Sơn Mạch, trên một ngọn núi tuyết cao, dõi nhìn về phía cánh đồng tuyết bên dưới, không biết đang suy tư điều gì. Lát sau, nàng buông mình điểm chân, nhẹ nhàng nhảy xuống, bóng hình chớp mắt đã biến mất trong bầu trời lộng gió tuyết.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tấn Đệ Nhất Bát Sắt
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN