Một tháng sau.
Trên một đầm lầy mênh mông, khắp nơi chỉ toàn nước đục ngầu, phô bày những hài cốt trắng hếu của cả người lẫn thú. Không khí thoảng mùi tanh tưởi.
Ngoài làn nước bẩn thỉu, từng mảng rêu xanh mọc lên bao phủ khắp mặt đất. Kẻ nào không chú ý kỹ khi bước đi sẽ lầm tưởng thảm xanh này là cỏ non trên đất bằng, cứ thế mà tiến bước ắt sẽ sa vào đầm lầy, bị nuốt chửng mà trở thành bầu bạn với đống xương cốt dưới đó.
Lúc này, trời đêm đen như mực. Trên bầu trời, một đám mây trắng đang phiêu dạt về phía này. Trên đám mây đó, một bóng người đứng sừng sững, chính là Thạch Mục.
Đám mây dần tan đi, thân hình Thạch Mục cũng theo đó mà hạ xuống. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đáp xuống một thảm cỏ mọc thưa thớt giữa đầm lầy. Nơi nào cỏ mọc rậm rạp hơn thì nền đất thường cứng cáp hơn.
Thạch Mục đảo mắt quan sát xung quanh. Theo bản đồ ghi chép, nơi đây chính là nội địa Tây Hạ Cổ Quốc. Nhưng chẳng hiểu vì sao, khu vực này lại mang đến một cảm giác nặng nề, quỷ dị, khiến hắn không chút thoải mái.
Hắn đã tiến vào đầm lầy này năm sáu ngày, nhưng cảnh vật nơi đây vẫn luôn chìm trong một màu tăm tối. Ngay cả khi lơ lửng giữa không trung, hắn vẫn cảm nhận được một luồng âm khí âm u, lẩn quất mãi không tan. Điều phiền toái hơn cả là trong hoàn cảnh này, cho dù Thải Nhi có bay cao đến mấy, vẫn không thể nhìn rõ cảnh vật nơi đây. Đi mãi vẫn chỉ thấy đầm lầy, nơi nào cũng tựa như nơi nào.
“Thạch đầu, ta đi phía tây thám thính một chút nhé, phía đó hình như có thôn xóm nào đó.” Thanh âm của Thải Nhi vọng lên trong đầu hắn.
“Ừm, cẩn thận một chút, ta luôn có cảm giác nơi đây vô cùng quái dị.” Thạch Mục truyền âm đáp lời.
“Ngươi cứ yên tâm.” Thải Nhi đáp.
Phía xa trên trời, một bóng hình bé nhỏ đang bay lên cao, thoáng chốc đã biến mất vào trong tầng mây mù mịt.
***
Sau một lúc, dưới sự chỉ dẫn của Thải Nhi, Thạch Mục đã tìm được một thôn trang nhỏ.
Toàn bộ thôn trang chỉ có một con đường chính chạy từ đông sang tây, hai bên đường hầu hết là những căn nhà tranh vách đất.
Thạch Mục đứng ở bên ngoài thôn, hai hàng lông mày khẽ chau lại. Thôn này quá yên ắng, không một tiếng động. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, giờ này đã là giữa trưa, vậy mà trong thôn không một gian nhà nào có khói bếp bốc lên. Trong lòng hắn càng thêm đề phòng, bước chân chậm rãi tiến về phía thôn.
Cảnh tượng trong thôn càng khiến hắn ngạc nhiên hơn. Cả một thôn trang bị bao trùm bởi một bầu không khí trầm lắng quỷ dị. Từ cửa thôn vào trong chỉ khoảng trăm trượng, đã thấy hai thi thể nam và một thi thể nữ, có lẽ là dân trong thôn. Hắn quan sát vết thương một chút, những thi thể này mới chết không lâu lắm, chắc khoảng ba bốn ngày gì đó. Vết thương đều chuyển thành màu đen, tựa hồ bị âm khí bao phủ.
Bỗng nhiên Thạch Mục thoáng lắc mình, đổi hướng ra ngoài thôn. Đúng lúc này, ngay cạnh căn nhà tranh, hai bóng vuốt sắc lẹm đột ngột chộp tới. Đồng thời, một loạt tiếng sàn sạt nổi lên khắp thôn.
Thạch Mục khẽ chỉ tay, một vệt kim quang lóe lên, từ trong cơ thể hắn bắn ra, hóa thành một thanh kiếm vàng kim được kết từ những đồng tiền xâu chuỗi, lao thẳng tới. Thân kiếm bốc lên ngọn lửa vàng rực, nghênh đón hai bóng xám đó.
“Xèo!” Một tiếng động nhỏ vang lên. Ngọn lửa vàng rực đã thiêu rụi hai bóng xám, khiến chúng tan biến. Kim kiếm không hề giảm tốc, tiếp tục lao thẳng vào căn nhà tranh, tựa như một tia chớp vàng giáng xuống. Một luồng khí nóng hừng hực lan tới.
“Ầm!” Tiếng nổ mạnh vang lên.
Căn nhà tranh đổ sụp trong chớp mắt, do bị hỏa diễm bắn phá. Một con cương thi tóc trắng hiện ra. Cánh tay nó vung lên hóa thành mười đạo trảo ảnh xám ngắt như móng vuốt sắc bén, chộp về phía thanh kiếm.
Hai luồng sáng xám và vàng vừa chạm vào nhau thì trảo ảnh lập tức bị xé nát. Một luồng khói xanh bốc lên nghi ngút.
Thạch Mục thấy vậy thì lộ vẻ hài lòng. Mấy ngày qua, hắn tẩm dưỡng Kim Tiền Tiên Kiếm đã sơ bộ sinh ra linh tính. Đây là lần đầu tiên nó được xuất ra giao chiến, quả nhiên không uổng công hắn bồi dưỡng.
Vào lúc này, từ căn nhà kế bên, hai con khô lâu cầm đao vọt ra, trực tiếp lao thẳng về phía Thạch Mục. Thạch Mục vung tay lên, hai quả cầu lửa bắn ra, đánh thẳng vào hai con khô lâu vừa xuất hiện.
Hai con khô lâu không hề dừng bước, cứ thế lao tới vung đao chém thẳng vào hỏa cầu đang lao tới. Ngay khi sắp chạm vào, hỏa cầu lại đột ngột lượn một vòng trên không, vẽ thành hình vòng cung, sau đó đập mạnh vào sau lưng chúng.
“Oanh! Oanh!” Hai tiếng nổ vang lên.
Hai con khô lâu bị đánh trúng lập tức tan tác thành từng mảnh vụn. Lúc này, những bộ xương khô khác trong thôn đều đồng loạt bị hấp dẫn mà kéo tới, sơ bộ ước chừng có đến hai ba trăm con. Thạch Mục nhíu mày, môi khẽ mấp máy, từng luồng sương mù trắng bao phủ lấy thân thể hắn.
Đúng lúc này, trong căn nhà tranh phía sau hắn, hai con khô lâu cầm thương lao ra, một trái một phải, áp sát lấy hắn. Kim Tiền Kiếm lập tức được triệu hồi, chém thẳng về phía một tên cầm thương. Thạch Mục lại há miệng thổi tới một đạo khí tức màu trắng to lớn bắn thẳng về con còn lại.
Đùng!
Hai con khô lâu chưa kịp hành động gì đã tan xác như hai con trước đó.
Thạch Mục lúc này đã đứng lên trên mây, lơ lửng giữa không trung. Kim Tiền Kiếm lượn lờ quanh thân. Sau đó, cả người lẫn kiếm lao vút về phía xa.
***
Mấy ngày sau.
Bầu trời vẫn u ám mù mịt như trước, dù có ánh mặt trời chiếu rọi, vẫn không cảm thấy chút ấm áp nào.
Thạch Mục đang đứng trên một con dốc nhỏ, phía trước hắn là một thị trấn có quy mô khoảng ngàn hộ dân.
Phía đông trấn có một con sông rộng tầm hai trượng. Dọc theo sông là những mảnh ruộng tốt tươi, lúa thóc đã chín vàng, trĩu nặng chờ thu hoạch.
Từ phía xa nhìn tới, có thể thấy nơi đây có tới hai ba trăm căn nhà gỗ được dựng san sát, bao quanh con đường lớn hình chữ thập chạy dài. Ngay chính giữa thị trấn là một tòa lầu các hai tầng, từ đó có thể nghe thấy những âm thanh xì xào to nhỏ. Trên nóc một số căn nhà vẫn bốc lên khói bếp nghi ngút.
Ngoài ra, thị trấn còn được bao phủ một tầng hào quang mờ mịt, ảm đạm. Đây là một loại trận pháp thủ hộ, xem ra người bố trí trận pháp cũng không mạnh mẽ lắm.
Thạch Mục dò xét một lượt, xác định nơi đây không có vấn đề gì. Hắn định tiến vào xem xét thì phía đầu trấn truyền đến vài tiếng huyên náo.
Ngay sau đó, một đám người khoảng bảy tám người, mặc đồ dân thường, điều khiển một cỗ xe ngựa đi tới rồi dừng ngay lối vào trấn. Đám người này vây quanh, tiếng ầm ĩ lại lớn hơn.
Một lát sau, đám người đều tản đi. Kết giới thủ hộ khẽ chớp động, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi thị trấn, trên xe có bốn người đang ngồi.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, đây hẳn là người chết trong thị trấn bị mang đi ra ngoài. Lúc xe ngựa đi ngang qua, Thạch Mục liếc mắt thấy trên đó có một thi thể bị thương tổn đến mức không còn hình dạng nguyên vẹn, giống như bị dã thú cắn xé. Trên miệng vết thương vẫn còn âm khí màu đen mờ nhạt lượn lờ.
Thạch Mục không khỏi nghĩ lại thôn trang vài ngày trước mình gặp, khẽ thở dài trong lòng. Xem ra thị trấn này cũng chẳng phải nơi an bình gì.
Thạch Mục khẽ chuyển bước đi về phía thị trấn nhỏ. Đây là thị trấn đầu tiên hắn gặp ở Tây Hạ Cổ Quốc, hắn quyết định tìm hiểu một chút tin tức ở đây.
Hắn vừa bước được vài bước, liền có dự cảm bất thường.
“Oanh!”
Phía bên trái sau lưng hắn đột nhiên nổ vang, đất đá văng tung tóe. Một con cương thi đầu bạc chui ra, phóng thẳng về phía xe ngựa.
Trên xe ngựa, tên thanh niên gầy yếu đang điều khiển. Hắn liền vươn tay lấy ra một cây pháp trượng bằng gỗ đen. Pháp trượng khẽ vung lên, một đạo khí xám từ pháp trượng bắn ra, biến ảo giữa không trung rồi hóa thành một tấm khiên màu trắng bạc, che chắn trước người hắn.
“Ầm!”
Con cương thi như đâm vào một bức tường, thân thể khựng lại rồi ngã lăn ra đất.
Lúc này, xe ngựa cũng đã dừng lại. Ba người khác trên xe cũng vội vã vác đao kiếm xông ra tấn công con cương thi kia. Con cương thi này dù có thân thể cứng rắn, lực lượng cường đại hơn người thường, nhưng cũng không dám đối đầu trực tiếp với sự vây công của ba người.
Lúc này, tên thanh niên gầy yếu ngồi trên xe ngựa cũng vội vung pháp trượng lên, từng tia sáng xám tuôn ra không ngớt. Chỉ cần chạm vào con cương thi, lập tức khiến động tác của nó chậm đi rất nhiều. Ba người kia liền chớp lấy thời cơ, tăng cường sức lực vào đòn tấn công. Vết thương trên con cương thi ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, nó bị một thanh niên cao lớn chặt rơi đầu xuống, hỏa hồn trong mắt nó nhanh chóng tiêu tán.
Ngay khi ba người thu hồi vũ khí, chuẩn bị quay lại xe ngựa thì dưới mặt đất đột nhiên vang lên mấy tiếng động lạ lùng. Ba con cương thi đầu trắng chui ra, lao tới công kích ba người nhanh như chớp. Ba người cùng lúc chia ra, mỗi người đối phó với một con. Mặc dù có thêm sự trợ giúp của thanh niên ngồi trên xe ngựa làm chậm khả năng di chuyển của cương thi, nhưng ba người vẫn không thể chống cự lại chúng.
Đúng lúc này, một luồng hồng quang lóe lên, ba quả cầu lửa bay vụt tới, đánh thẳng vào ba con cương thi. Ba con cương thi khẽ rung động, xoay người giơ tay lên cản trở công thế của hỏa cầu. Nhưng ngay lúc này, ba quả cầu lửa tựa hồ được điều khiển, đồng loạt vẽ ra một cung tròn trên không trung, nhanh chóng đập mạnh vào đầu của ba con cương thi.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Đầu của ba con cương thi lập tức hóa thành tro bụi. Thân thể chúng khựng lại, đứng sững một chút rồi đồng loạt đổ gục.
Thanh niên gầy yếu trên xe ngựa thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã dẫn ba người kia đi về phía Thạch Mục. Thật ra ngay khi bốn người kia giao chiến, Thạch Mục đã nhận ra được thực lực của bọn họ. Ngoại trừ thanh niên nhỏ con kia là một Thuật Sĩ Học Đồ, thì ba người còn lại đều chỉ là những Võ Đồ bình thường mà thôi.
Bốn người nói lời cảm ơn Thạch Mục xong, lập tức quay lại cỗ xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi trấn.
Thạch Mục quay người nhìn về phía cổng trấn thì phát hiện có một thanh niên mặt dài, tầm hai mươi tuổi đang mang vẻ mặt vui mừng chạy tới chỗ Thạch Mục.
“Tại hạ Điền Tùng. Phải chăng các hạ là đại nhân Minh Nguyệt Giáo do trấn trưởng mời tới? Xin mời đại nhân đi theo tại hạ.” Thanh niên này cung kính hành lễ.
Thạch Mục ngẩn người một chút rồi chợt hiểu ra, hắn định hỏi lại thì thanh niên kia đã quay người đi về phía trong trấn.
Thạch Mục nhìn bóng lưng của hắn rồi lại thu liễm khí tức Tiên Thiên của mình, lẳng lặng theo sau người kia đi vào trong trấn.
Hai người nhanh chóng đi tới tòa lầu các hai tầng lúc nãy, Điền Tùng trực tiếp gõ cửa…
Sau một lát, Thạch Mục ngồi trong phòng khách. Trên bàn trà trước mặt hắn có một chén trà thơm phức đang bốc khói nghi ngút.
Một lát sau, có một lão già khuôn mặt ngăm đen từ cửa phòng khách bước vào.
“Lão hủ là Vương Anh, Trấn Trưởng của Bạch Phong Trấn, xin được ra mắt Mục tiền bối. Tại thị trấn nghèo nàn, xa xôi hẻo lánh này, đây là lần đầu tiên lão hủ được gặp một vị cao nhân có tu vi thâm hậu như Mục tiền bối.” Lão giả tươi cười nói.
Hắn cũng không ngồi lên ghế chủ vị mà ngồi ở ghế đối diện Thạch Mục.
Đề xuất Voz: Nợ duyên, nợ tình