Sau khi tiêu diệt song đầu Hủ Thi Giao, uy lực của hư ảnh trường côn đen tuyền chẳng hề suy giảm. Khí thế bàng bạc trực tiếp giáng xuống mặt đất, tạo thành một luồng sóng ngũ sắc cuồn cuộn lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vọng ra, thanh thế hùng vĩ khiến đất trời đều phải chấn động!
Mấy trăm bộ khô lâu cùng cương thi bị ngũ sắc quang sóng quét qua, lập tức hóa thành vô số mảnh vỡ tan tành. Phạm vi trăm trượng bên trong rừng đá đen tuyền ầm ầm sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn nổi lên bốn phía, biến nơi đây thành một vùng phế tích hoang tàn.
Bóng đen lóe lên, Yên La xuất hiện giữa không trung thấp thoáng trên mảnh rừng đổ nát. Ngũ sắc linh quang bám trên Vẫn Thiết Hắc Côn trong tay nó đã sớm tan biến, chỉ còn lại một màu đen tuyền tĩnh mịch.
Yên La há miệng, bỗng hút mạnh một hơi. Từng điểm huỳnh quang từ đống hài cốt vùi lấp bên dưới không ngừng phát sáng. Vô số hồn hỏa đủ mọi màu sắc từ bốn phương tám hướng bay ra, tựa như chịu một lực hút vô hình, đồng loạt hội tụ về phía Yên La rồi biến mất vào trong miệng nó.
Chỉ lát sau, hồn hỏa trong mắt Yên La đã đậm hơn trước rất nhiều, gần như chuyển thành màu tử. Nó đưa mắt nhìn xuống đống huyết nhục do song đầu Hủ Thi Giao biến thành. Thân hình chợt dịch chuyển, lao vút xuống mặt đất. Người còn chưa kịp tới, cánh tay nó đã trở nên mơ hồ, Vẫn Thiết Hắc Côn hung hăng nện xuống.
Một tiếng ầm vang long trời lở đất!
Đống huyết nhục tan nát nổ tung, song đầu giao màu tử sậm thoát ra từ đó, quanh thân lục khí lượn lờ. Vừa xuất hiện đã dốc sức giãy giụa, hóa thành một đạo thanh ảnh liều mạng lao về phía xa xăm.
Yên La cũng không đuổi theo mà chỉ há miệng, phát ra một tiếng rít vô thanh!
Thân hình song đầu giao khẽ lay động rồi khựng lại giữa không trung, bốn mắt mê ly, không cách nào nhúc nhích.
Yên La vốn đang ngẩng đầu, đột nhiên khẽ hấp một cái.
Song đầu giao lập tức bắn ngược về sau, chui tọt vào trong miệng Yên La.
Sau một khắc, trải qua một hồi rung động dữ dội, hồn hỏa trong mắt Yên La hoàn toàn biến thành màu tử!
Sau một hồi xoay tròn tại chỗ tựa như có chút hưng phấn, Yên La chợt đứng sững lại. Hồn hỏa trong mắt nó chớp động, tựa như đang tự hỏi điều gì.
Sau một lúc lâu, nó khẽ động thân hình, bay về một hướng khác.
...
Trên cao mây đen cuồn cuộn, phía dưới một tòa sơn cốc hình hồ lô đen tuyền được bao phủ bởi màn sương mù xám xịt.
Trong sơn cốc, có một thủy đàm rộng gần mẫu, nước đen kịt như mực. Chính giữa thủy đàm, nổi lên một gốc thực vật đơn độc. Nơi cao nhất của nó miễn cưỡng nở ra một đóa lục hoa, quanh thân bồng bềnh thanh khí nhàn nhạt, tản ra lục quang sâu thẳm, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài sơn cốc truyền đến một hồi ầm ĩ cùng những tràng nổ vang mãnh liệt!
Cuộc bạo động kéo dài chừng bảy tám nhịp thở rồi lại trở nên im bặt.
Tiếp theo, sương xám nơi cốc khẩu cuồn cuộn một hồi, kéo theo từng tràng gãy đổ “Răng rắc”. Một bóng người toàn thân bạch giáp, tay cầm thanh đoản côn đen tuyền từ ngoài bước vào. Sau lưng nó, khắp nơi đều là hài cốt trắng bệch chất đống.
...
Mấy ngày sau, không trung vẫn giăng đầy mây đen.
Trong một gian phòng hoang phế.
Thạch Mục khoanh chân ngồi trên giường gỗ, hai mắt khép hờ. Lúc này, hắn cùng đồng bọn đang dừng chân tại một tiểu thôn trang đã bị bỏ hoang. Theo lời Hầu Tái Lôi, thôn dân nơi đây đã chết trong tay một đám đạo phỉ vào mấy năm trước.
Lúc này trong phòng nổi lên làn khói đen, thân hình Yên La hiện lên một cách tĩnh mịch. Thạch Mục chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh thình lình hạ xuống, bèn mở mắt. Nhìn thấy Yên La, ánh mắt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng.
Chỉ thấy trên tay Yên La là Vẫn Thiết Hắc Côn cùng một đóa hoa xanh biếc lượn lờ sương khói. Khí tức mát lạnh quả nhiên tỏa ra từ đó. Không chờ Thạch Mục mở miệng, Yên La tiến lên hai bước, trao trả hắc côn cùng bông hoa cho hắn. Thạch Mục thò tay nhận lấy theo bản năng.
Sau một khắc, hắn hơi ngẩn người, lập tức cảm thấy có gì đó bất ổn.
Vẫn Thiết Đoản Côn dường như nhẹ đi rất nhiều so với trước!
Hơn một năm nay, dù hắn không dùng linh thạch bồi dưỡng thanh côn này nhưng dưới tác dụng của thiên địa linh khí, sức nặng của nó vẫn không ngừng gia tăng. Khi Yên La mượn đi, đoản côn vốn nặng một nghìn một trăm cân đã tăng lên hơn một nghìn năm trăm cân. Lúc đó, Yên La còn thôn phệ sạch sẽ một túi linh thạch chừng một nghìn viên của hắn. Thế mà lúc này, Vẫn Thiết Hắc Côn đột nhiên trở lại trọng lượng một nghìn một trăm cân, giống hệt như lúc vừa mới rèn thành.
Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Thạch Mục muốn hỏi Yên La về những chuyện đã xảy ra. Nào ngờ Yên La khẽ nhoáng thân hình, biến mất giữa làn khói đen khiến hắn sững sờ. Lời vừa tới miệng đành phải nuốt vào, hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang lục hoa trong tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Thạch Mục tạm đặt Vẫn Thiết Đoản Côn sang một bên, sau đó trở lại giường gỗ khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận ngắt lấy một cánh hoa xanh biếc. Cánh hoa vừa bị ngắt đi lập tức vỡ vụn trong nháy mắt, hóa thành một luồng khí lạnh truyền vào tay hắn...
Qua nửa canh giờ, Thạch Mục mở to mắt. Nhãn thần lấp lánh tinh quang, thần sắc tràn ngập sự vui mừng phấn khởi. Sau khi hấp thu toàn bộ lục hoa, pháp lực của hắn lại tăng lên một lượng lớn. Theo như phỏng đoán, nếu lại có thêm một đóa lục hoa nữa, hắn sẽ thành công đột phá tầng thứ mười ba của Uẩn Thần Thuật.
Thạch Mục khôi phục tâm tình, đứng dậy, thư giãn gân cốt.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn chợt đưa mắt nhìn qua Vẫn Thiết Đoản Côn đặt bên tường, sau đó tiến lại gần, cầm lấy đoản côn rồi mới lấy ra một túi đầy linh thạch từ Trần Miểu Giới. Miệng túi mở ra, bên trong có chừng một nghìn linh thạch đủ mọi màu sắc. Trải qua một hồi vặn vẹo đau khổ, Thạch Mục nhìn Vẫn Thiết Hắc Côn trong tay, rồi lại nhìn linh thạch trong túi, sau đó cắn răng học theo Yên La, cắm thẳng đoản côn vào đó. Linh quang trong túi bỗng nhiên đại phóng, tản mát chấn động linh lực cực kỳ mãnh liệt nhưng chỉ kéo dài chừng vài nhịp thở đã nhanh chóng tối đi.
Thạch Mục cầm lấy Vẫn Thiết Hắc Côn, trầm tư một chút. Sức nặng của nó thình lình đạt đến hai nghìn cân. Linh thạch trong túi hầu như đã hao hết.
Ánh mắt Thạch Mục chớp động vài cái, tựa như nghĩ tới điều gì.
Xem ra, cực hạn hấp thụ linh thạch của Vẫn Thiết Đoản Côn lúc này là khoảng một nghìn viên. Sau khi hút đủ một lượng nhất định, nó sẽ không thể cắn nuốt thêm nữa, sức nặng cũng không gia tăng.
Không biết Yên La đã làm gì, mà lại khiến trọng lượng vũ khí này khôi phục về nguyên trạng, cũng đồng nghĩa với việc khiến một nghìn linh thạch trôi theo dòng nước. Chẳng phải đây là phung phí sao?
Thạch Mục nhếch miệng, chuẩn bị nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, xem thử Vẫn Thiết rốt cuộc còn có điều gì huyền bí. Thải Nhi lại đột nhiên từ ngoài bay vào.
“Thạch Đầu, ta đói bụng, cho ta linh thạch đi!”
Thạch Mục ngẩng đầu nhìn nó rồi lấy linh thạch trong túi quẳng lên giường gỗ. Phần lớn linh thạch đều đã trở thành đá cuội xám trắng, chỉ còn lại vài miếng linh thạch hạ phẩm.
Thải Nhi hoan hô một tiếng, sà xuống giường gỗ, há miệng đánh chén.
Thạch Mục vừa cầm lấy Vẫn Thiết Hắc Côn, ngắm nghía một chút đã nghe giọng nói của Thải Nhi vang lên.
“Thạch Đầu, quá ít, Thải Nhi vẫn chưa no.”
“Ta cho ngươi thêm mấy viên, nhưng ăn xong sẽ không còn nữa đâu đấy.”
Thạch Mục nói xong liền tiện tay lấy ra năm khối linh thạch từ Trần Miểu Giới, hất tới giường gỗ sau đó không để ý đến Thải Nhi thêm nữa mà tiếp tục nghiên cứu đoản côn trong tay. Thế nhưng mặc hắn thử nghiệm thế nào, ngoại trừ có thể kích phát phù trận trung giai khắc trên bề mặt đoản côn thì không tạo ra hiệu quả gì khác. Sức nặng của côn cũng không thay đổi chút nào.
Sau khi thử thêm vài lần, Thạch Mục quyết định bỏ qua chuyện này, chuẩn bị lần sau nếu có cơ hội sẽ hỏi trực tiếp Yên La.
...
Tại một tiểu trấn ở phía Tây Bắc nước Đại Tần, băng tuyết cuộn bay. Mái hiên của toàn bộ phòng ốc nơi đây đều bị tuyết phủ dày đặc.
Ngay cạnh cổng vào tiểu trấn có một quán trọ.
Lúc này cũng không phải giờ dùng bữa nhưng vì bên ngoài hàn phong gào thét, tuyết trắng tung bay, trong quán trú không ít người, có cả thổ hào bản địa lẫn một ít tiểu thương từ nơi khác đến, dừng chân uống rượu sưởi ấm.
Cửa lớn quán trọ chợt bị đẩy ra, gió tuyết theo đó thốc vào. Một người mặc áo choàng đen bước đến. Tuy rằng còn cách lớp dày y phục nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra dáng người uyển chuyển, nghiễm nhiên là một cô gái xinh đẹp.
Ánh mắt mọi người trong quán lập tức đều bị hấp dẫn.
Tiểu nhị thấy thế vội vàng nghênh đón.
“Mang chút thức ăn, một bình rượu nóng.” Không chờ tiểu nhị mở miệng, nữ tử mặc áo choàng đã lên tiếng rồi tìm một bàn trống trải ngồi xuống.
“Được được!” Tiểu nhị vội vàng đáp ứng sau đó xuống dưới thu xếp.
Khi cô gái gỡ bỏ áo choàng, đôi mắt đám người trong quán nhất thời sáng rỡ. Chỉ thấy nàng thoạt nhìn ngoài hai mươi tuổi, mặt hạnh má đào, dung nhan xinh đẹp, bên trong vũ mị còn có khí khái hào hùng, đúng là Kim Tiểu Thoa.
Tiểu trấn nơi biên thùy này hiếm khi xuất hiện mỹ nhân tuyệt sắc bực này, nam tử trong quán nhất thời phấn khích. Trong đó có một đám người ăn mặc hoa lệ, nam tử mặc cẩm bào cầm đầu bọn chúng càng tùy ý quan sát người đẹp ở phía đối diện.
Đôi mày xinh đẹp của Kim Tiểu Thoa lúc này cau lại, tựa như đang nghĩ điều gì đó đến mức xuất thần. Mắt thấy nàng không có phản ứng với thái độ càn rỡ của mình, đám người gần đó liền liếc nhìn nhau, thần sắc càng thêm hưng phấn.
Nam tử cẩm y cầm đầu đứng lên, sải bước đi tới. Kẻ này tuổi chừng ba mươi, tướng mạo thô kệch, cố ý ăn vận theo kiểu văn nhân, mình mặc áo dài, đầu đội khăn vuông. Lúc này tuyết rơi tán loạn nhưng hắn vẫn đong đưa quạt xếp trong tay, thoạt nhìn chẳng ra gì cả, nghiễm nhiên là kiểu học đòi văn vẻ.
“Cô nương đây thoạt nhìn có chút lạ mặt, không biết quê quán nơi nào, tới Tuyết Nham Trấn này có chuyện gì? Gia phụ của bổn công tử vừa khéo lại là trưởng trấn nơi đây. Nếu có chuyện gì nhờ vả, tại hạ nguyện ý cống hiến chút sức lực mọn.” Đại hán cẩm y chắp tay rồi nói.
Kim Tiểu Thoa xoay chuyển ánh mắt, lúc này mới chú ý tới kẻ đàn ông bên cạnh.
“Cút đi!” Suy nghĩ bị cắt đứt, Kim Tiểu Thoa trong lòng giận dữ, lạnh giọng trách mắng.
Đại hán kia nghe vậy khẽ giật mình, quay đầu nhìn về bàn mình, thấy đám người còn lại ra hiệu, không khỏi trừng lớn hai mắt.
“Cô nương một thân một mình bôn ba, hà tất cự tuyệt kẻ từ xa ngàn dặm như ta? Lại nói uống rượu một mình thật không thú vị, không bằng để bổn công tử đến tiếp chuyện nàng.” Đại hán hặc hặc cười cười, ra vẻ muốn ngồi xuống cạnh Kim Tiểu Thoa.
Kim Tiểu Thoa trầm mặt, cánh tay vung lên, áo choàng trên người kêu vút một tiếng rồi tựa như côn sắt quét về phía đối phương.
Đại hán cẩm y không chút kinh hoảng, một tay ngăn cản trước người, tay kia năm ngón như móc câu chộp tới áo choàng, thân thủ xem như không tệ. Nào ngờ bàn tay của gã vừa mới chạm phải y phục của đối phương, thân thể đã như đằng vân giá vũ, văng xa mấy trượng, liên tiếp đè sập mấy cái bàn lớn mới có thể ngừng lại.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thập Phương Võ Thánh [Dịch]