Logo
Trang chủ

Chương 265: Trở về Tổng đàn

Đọc to

Dịch giả: Yukihana116490

Gần Khúc Dương thành, kinh đô Tây Hạ quốc, có một sơn mạch màu xám quanh co uốn lượn. Dãy núi này tên là Âm Thi, quanh năm bị Âm khí xám bao phủ. Từ xa nhìn lại, trông nó tựa một xác chết nằm nghiêng, nên được gọi như vậy.

Càng tiến gần Khúc Dương thành, một ngọn núi xám khổng lồ trong sơn mạch hiện ra. Thân núi, từ giữa sườn trở lên, bị sương mù xám bao phủ, quanh năm chìm trong màn sương, chẳng thể thấy rõ hình dáng. Nếu có người bay vút lên tầng mây nhìn xuống đỉnh núi phía dưới, chắc chắn sẽ kinh hãi.

Trên đỉnh ngọn núi chìm trong mây mù, từng tòa hắc sắc cung điện sừng sững tọa lạc, số lượng đồ sộ. Nhưng thứ khiến người ta kinh ngạc nhất vẫn là một bộ xương Yêu thú khổng lồ màu xám chiếm trọn một khoảng không gian cực lớn trên đỉnh núi. Hài cốt Yêu thú này thoạt nhìn trông như của một loài Sói hoặc Hổ. Hình thể khi còn sống của nó lớn tựa ngọn núi. Bốn vuốt sắc cắm sâu vào đỉnh ngọn núi, đầu lâu ngẩng cao sừng sững, dường như đang vọng về nơi xa xăm vạn dặm. Những kiến trúc trên đỉnh núi đều được xây dựng dưới bộ hài cốt Yêu thú này.

Bỗng nhiên, một bóng người mặc trường bào xám tro, trên hai ống tay áo thêu Huyết Nguyệt Văn, đang đứng giữa quần thể kiến trúc trên đỉnh núi, dáng vẻ bận rộn tất bật.

Nơi này chính là Tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo.

Vào thời khắc này, một đám mây màu xám tro từ dưới núi bay lên, hạ xuống quảng trường trên đỉnh núi. Đám mây xám loé lên hai cái, rồi biến mất không dấu vết. Từ đó hiện ra hai bóng người. Một trong số đó là một thanh niên mặc nguyệt sắc trường bào, mái tóc dài đỏ tựa máu, giữa đôi mày tuấn tú lại toát lên nét tang thương.

Người còn lại là một nữ tử mặc áo đỏ, thân hình nhỏ nhắn lanh lợi, dung mạo tú lệ thoát tục.

“Đây là… là Liễu Ngạn sư thúc đã trở về!”

“Đệ tử bái kiến Liễu sư thúc!”

Một số đệ tử Minh Nguyệt Giáo trên quảng trường thấy hai người, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, lập tức vội vàng cúi mình hành lễ.

Ánh mắt Liễu Ngạn tĩnh lặng, lạnh như băng, không hề để ý đến đám đệ tử đang hành lễ mà rảo bước thẳng đến tòa hắc sắc đại điện giữa trung tâm. Nữ tử áo đỏ vội vã đi theo.

Hai người nhanh chóng bước vào hắc sắc đại điện. Đại điện dẫn vào một hành lang gấp khúc dài thăm thẳm. Hai người lặng lẽ bước dọc theo hành lang gấp khúc. Chẳng mấy chốc, trước mặt hai người xuất hiện một thanh niên tóc quăn mặc trường bào xám tro, ngũ quan trông khá đoan chính, chỉ là hai bên cánh mũi có hai vết rằn sâu, khiến gã nhìn qua có phần âm hiểm.

“Đây chẳng phải Liễu Đại Điện Chủ sao? Thật là lâu quá mới gặp!” Thanh niên tóc quăn thấy hai người Liễu Ngạn, thần sắc hơi ngẩn ra. Gã lập tức dừng bước, chặn trước hai người, nói.

Liễu Ngạn và nữ tử áo đỏ cũng đành phải dừng lại, nhìn về phía thanh niên tóc quăn.

“Nói đoạn, lần này tại Thiên Ngu thành, Liễu Đại Điện Chủ thật là Nhất Minh Kinh Nhân đó! Chỉ có sáu người mà lại dám khiêu chiến Thông Thiên Tiên Giáo. Đảm lượng bực này, khí khái bực này quả thực khiến tại hạ vạn phần bội phục. Chậc chậc, quả nhiên không hổ là ái đồ của Đông Phương giáo chủ, quả là anh hùng hào kiệt.” Thanh niên tóc quăn nói.

Liễu Ngạn không nói gì, vẻ mặt cùng ánh mắt tĩnh lặng. Trái lại, nét mặt nữ tử áo đỏ lại hiện vẻ giận dữ. Nhưng nàng liếc nhìn Liễu Ngạn, cũng không nói gì.

“Ồ? Sao chỉ có hai người Liễu Đại Điện Chủ cùng Chân sư muội thôi vậy? Mấy vị còn lại đâu?” Thanh niên tóc quăn cố ý liếc nhìn sau lưng hai người Liễu Ngạn, hỏi.

Trong mắt nữ tử áo đỏ chợt bùng lên lửa giận. Nàng tiến lên trước một bước, đang muốn nói chuyện thì Liễu Ngạn khẽ giơ tay ngăn trước người nàng, mở miệng nói:

“Thương Lang Điện Chủ, có chuyện gì sao?”

“Liễu Đại Điện Chủ nói gì lạ vậy, ta và ngươi mấy năm chưa gặp. Hôm nay gặp ngươi bình an trở về, chẳng qua là ân cần thăm hỏi một tiếng. Ngươi việc gì phải trừng mắt thế kia?” Thanh niên tóc quăn cười hềnh hệch, ở hai chữ “bình an” còn cố ý nhấn mạnh vài phần.

Trong mắt Liễu Ngạn tức thì lóe lên vẻ âm trầm khó lường. Đang chuẩn bị nói gì đó thì phía trước bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ba người cùng nhau nhìn lại, người đang đi tới là một nam tử gầy gò có hai hàng lông mày đỏ thẫm, chừng ba mươi tuổi.

“Liễu sư đệ, ngươi đã trở về!” Nam tử mày đỏ trông thấy Liễu Ngạn, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, bước nhanh tới.

“Địch Sư huynh, lâu ngày không gặp.” Trên mặt Liễu Ngạn lộ vẻ tươi cười, nói.

“Trở về là tốt rồi.” Nam tử mày đỏ thần sắc có chút kích động, vỗ vỗ bả vai Liễu Ngạn, nói.

“Địch Sư huynh.” Nữ tử áo đỏ cũng thi lễ với nam tử mày đỏ.

“Chân sư muội cũng thế, bình an là tốt rồi.” Nam tử mày đỏ lập tức đáp lại, gật nhẹ đầu với nàng.

“Các ngươi theo ta đi? Chúng ta đã lâu không gặp, phải nói chuyện thật lâu mới được.” Nam tử mày đỏ vừa kéo tay Liễu Ngạn, vừa rảo bước về phía trước, nói.

Lúc đi ngang qua thanh niên tóc quăn, nam tử mày đỏ thậm chí không thèm liếc đối phương lấy một cái. Cứ như thể từ đầu đến cuối, kẻ này chưa từng tồn tại vậy.

Sắc mặt thanh niên tóc quăn tức thì âm trầm. Gã nhìn bóng lưng ba người khuất dần, hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt gã chợt lóe lên tia sáng u ám, cũng rảo bước tiến về phía trước.

Dưới sự dẫn dắt của nam tử mày đỏ, hai người Liễu Ngạn bước vào một gian sảnh đường. Đây có vẻ là tẩm thất của nam tử mày đỏ, mùi rượu nồng nặc phiêu đãng trong không khí.

“Địch sư huynh, ngươi lại uống rượu.” Nữ tử áo đỏ khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nói.

“Hặc hặc, uống chơi vài chén để giải sầu thôi mà. Đến, ngồi đi.” Nam tử mày đỏ cười ha hả.

Ba người lần lượt ngồi xuống.

“Địch sư huynh, hôm nay tình hình trong giáo thế nào rồi?” Liễu Ngạn vừa ngồi xuống, lập tức mở miệng hỏi.

“Còn có thể thế nào nữa, ngươi cũng thấy đấy, vẫn như cũ cả thôi. Từ khi Đông Phương giáo chủ vẫn lạc, trong giáo luôn nổi lên tranh chấp quyền đoạt lợi, thực lực cũng ngày càng sa sút nghiêm trọng.” Nam tử mày đỏ cười khổ một tiếng.

Liễu Ngạn dường như sớm đã đoán được, nhẹ gật đầu.

“Chẳng qua ngươi trở về là tốt rồi! Ngươi là người kế vị do Đông Phương giáo chủ năm đó chỉ định, chỉ cần ngươi có thể kế thừa vị trí Giáo chủ, Minh Nguyệt Giáo chúng ta mới có hy vọng phục hưng!” Nam tử mày đỏ nói.

“Tình huống của sư thúc lão nhân gia người giờ này thế nào rồi?” Liễu Ngạn trầm mặc một chút, chợt mở miệng hỏi.

“Thôi đừng nói nữa! Từ năm đó khi lão nhân gia người tiến vào bế quan tại Âm Phong Động, đến nay đã mấy chục năm không một tin tức. Một số đệ tử mới trong giáo e rằng còn không biết bổn giáo có một vị Tả Hộ Pháp như vậy đâu.” Nam tử mày đỏ lắc đầu.

“Nếu như sư thúc có thể đột phá Thiên Vị thì tốt rồi.” Liễu Ngạn nói.

“Chỉ có thể hy vọng như vậy thôi. Đúng rồi, sự tình của các ngươi tại Thiên Ngu thành, ta chỉ nghe nói loáng thoáng. Rốt cuộc là thế nào?” Nam tử mày đỏ do dự một chút, mở miệng hỏi.

Liễu Ngạn liếc nhìn nữ tử áo đỏ đang đứng bên cạnh, liền chậm rãi kể lại đại khái sự tình ngày đó tại Thiên Ngu thành.

Nữ tử áo đỏ yên lặng cúi đầu, sắc mặt có phần ảm đạm.

Nam tử mày đỏ nghe xong, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. Đến khi nghe kể những người khác đã liều mình cứu Liễu Ngạn, cũng không khỏi thổn thức khôn nguôi.

“Sự tình ở Thiên Ngu thành, là ta quá mức tự đại. Cho rằng chỉ cần dựa vào uy lực của Quỷ Vương La Thiên là có thể đủ chống lại Thông Thiên Tiên Giáo. Kiểu gì cũng bình an rời khỏi nơi đó. Nào ngờ thực lực của Vô Trần Lão Đạo lại thâm hậu đến vậy. Khiến mấy vị sư đệ, sư muội phải vẫn lạc.” Liễu Ngạn thở dài.

“Liễu sư đệ, ngươi cũng đừng quá tự trách. Chỉ cần chúng ta còn sống, một ngày nào đó, chắc chắn sẽ khiến Thông Thiên Tiên Giáo phải trả giá đắt!” Nam tử mày đỏ nói.

“Hào khí của Địch Điện Chủ quả nhiên không giảm sút so với năm đó. Lại không biết, ngươi định lấy cái gì để báo thù Thông Thiên Tiên Giáo đây?” Một thanh âm chợt từ bên ngoài truyền đến, chính là của thanh niên tóc quăn kia, gã đã bước vào.

“Hoắc Thanh, ngươi không ở yên Thương Lang Điện của ngươi đi? Đến chỗ ta làm gì?” Trên mặt nam tử mày đỏ lóe lên sắc giận, đứng lên.

“Chỗ này của Địch Điện Chủ mùi rượu nồng nặc đến tận trời. Cho dù ngươi có mời ta, ta cũng không muốn đến đây chịu tội đâu. Chẳng qua Hữu Hộ Pháp nghe nói Liễu Điện Chủ đã trở về nên có ý định triệu tập các Điện Chủ Thập Điện đến Chủ Điện gặp mặt một lát. Để ta thuận đường đến báo cho mấy vị một tiếng.” Thanh niên tóc quăn một tay bịt mũi, tay kia quạt quạt trước mũi, nói.

Ba người Liễu Ngạn nghe vậy, liền hơi ngẩn ra.

Thanh niên tóc quăn lộ ra một tia cười lạnh, liếc nhìn Liễu Ngạn một cái thật sâu, liền không nói thêm lời nào, xoay người đi ra ngoài.

“Đại sư huynh!” Thanh niên tóc quăn đi rồi, nữ tử áo đỏ mới có chút lo lắng nhìn Liễu Ngạn.

“Không có việc gì, ngươi không cần lo lắng gì đâu.” Liễu Ngạn ánh mắt tĩnh lặng, liếc nhìn nữ tử áo đỏ, an ủi.

“Chân sư muội không cần lo lắng đâu. Có lẽ Hữu Hộ Pháp cũng chỉ là muốn hỏi thăm chút chuyện đã xảy ra tại Thiên Ngu thành thôi. Liễu sư đệ, lần này các ngươi không những không làm gì sai, ngược lại còn áp chế được khí diễm kiêu ngạo của Thông Thiên Giáo. Ta tin rằng mọi người đều sẽ hiểu.” Nam tử mày đỏ mở miệng nói ra.

Nữ tử áo đỏ nghe vậy, thần sắc an tâm hơn đôi chút.

Sau một khắc đồng hồ, một đoàn người tiến đến trước một tòa hắc sắc đại điện sâm nghiêm hùng vĩ. Chính giữa đại điện treo một tấm hoành phi cực lớn, trên đó khắc ba chữ rồng bay phượng múa “Minh Thần Điện”. Hai bên đại điện đứng hai pho tượng uy vũ cao tới mấy trượng. Đây là hai pho tượng Thần, một vị ba mặt sáu tay, tay cầm Nguyệt Nha Sạn. Vị còn lại là một nữ tử, thân hình nửa người nửa cá, khuôn mặt hiền từ, trong tay nâng một vật trông như tiểu bình.

Hai pho tượng hiển nhiên đều xuất phát từ tay đại sư, thần thái trông rất sống động. Tuy là vật vô tri nhưng lại toát ra một cảm giác áp bách mơ hồ khó tả. Ba người hiển nhiên cũng đã quen với sự hiện hữu của hai pho tượng này, cũng không quá bận tâm. Ánh mắt Liễu Ngạn quét qua đại điện trước mặt, rảo bước tiến vào.

Không gian trong điện rất rộng, những cây cột đá to lớn thô ráp chống đỡ nóc điện. Bốn phía vách tường khảm nạm vô số Nguyệt Quang Thạch. Nhưng ánh sáng bên trong vẫn hơi u tối, dường như trên đỉnh đại điện lơ lửng một tầng mây đen đặc quánh, không cách nào xua tán. Khiến cả đại điện bao trùm một cỗ áp lực khó tả.

Hai bên đại điện đặt mười chiếc ghế đá rộng lớn. Giờ phút này hơn nửa số ghế đá đã có người ngồi, đủ cả nam lẫn nữ. Tên thanh niên tóc quăn kia cũng có mặt trong đó.

Chủ tọa đối diện đại môn không có người ngồi. Bên phải chủ tọa đặt một chiếc hắc mộc ghế, ở đó ngồi một lão giả râu tóc bạc phơ. Trên mặt lão tràn đầy nếp nhăn, tạo thành từng nếp gấp sâu hoắm trên da, trông cực kỳ già nua.

Trên chiếc ghế đen ở phía bên trái chủ tọa, vị trí tương ứng với lão giả tóc trắng cũng đang bỏ trống.

Nghe được tiếng bước chân, những người này đều dời mắt nhìn lại, thần sắc muôn vẻ.

“Liễu Ngạn bái kiến Hữu Hộ Pháp.” Liễu Ngạn nhìn về phía lão giả tóc trắng, cúi người thi lễ.

“Liễu Điện Chủ, chuyến đi lần này của ngươi đã ròng rã mười năm. Nếu ngươi về chậm thêm vài năm nữa, lão phu chỉ e không còn nhìn thấy ngươi nữa rồi.” Trên mặt lão giả tóc trắng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Khiến cho Hữu Hộ Pháp phải quan tâm, là tại hạ có lỗi.” Liễu Ngạn hơi khom người.

“Ngồi xuống đi, vị trí của ngươi đã bỏ trống lâu rồi.” Lão giả tóc trắng chỉ vào một cái ghế đá ở vị trí đầu tiên bên tay trái lão, nói.

Ánh mắt Liễu Ngạn quét qua ghế ngồi, trong mắt chợt lóe lên thần sắc phức tạp, sau đó không chút do dự, ngồi xuống.

Nam tử mày đỏ cũng ngồi xuống một chiếc ghế trống ngay bên trái Liễu Ngạn. Nữ tử áo đỏ thì đứng sau lưng Liễu Ngạn.

“Ngoại trừ ba vị Điện Chủ của ba điện Cự Môn, Vũ Khúc, Tử Vi trấn thủ biên cảnh, những người còn lại đều đã đến đông đủ. Vậy chúng ta bắt đầu thôi chứ?” Lão giả tóc trắng ho nhẹ một tiếng, tuyên bố.

Đề xuất Voz: Quỷ Mộ - Phù Nam Ký - Hành Trình đi tìm con | William
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN